Với một ngân sách 100 tỷ, California bị bội chi gần 40 tỷ và đó là một trong những lý do khiến Thống đốc Gray Davis bị đe dọa bay chức và hơn 100 ứng cử viên đang om xòm giành ghế của ông.
Trong cuộc loạn đả gọi là tranh cử chức thống đốc tiểu bang, dân chúng tiểu bang này cũng cần thấy vài sự thật nhức nhối... Nếu thắng cử, họ sẽ giải quyết ra sao vụ thiếu hụt ngân sách này" Mà vì sao California lại bị như vậy"
Khi ngân sách bị thâm thủng, người ta nghĩ ngay đến giải pháp 1) tăng thuế (giải pháp của Cruz Bustamante), hoặc 2) giảm chi (là điều ít ứng viên nào dám đề nghị vì sợ mất phiếu) hay, 3) áp dụng cả hai giải pháp trên (như Arnold Schwarzenegger có thể sẽ đề nghị dù ông thích nhiều mục công chi và ngần ngại nói đến việc tăng thuế)...
Trong mấy thập niên qua, California từng bị bội chi ngân sách tất cả bốn lần, lần cuối cùng này là nặng nhất, và trừ một lần rất nhẹ năm 1983, hai lần trước đều đòi hỏi giải pháp tăng thuế. Năm 1967, Thống đốc Ronald Reagan đã tăng thuế một tỷ đô la cho một ngân sách trị giá năm tỷ. Sau khi khấu trừ ảnh hưởng của lạm phát và đà gia tăng dân số, kế hoạch tăng thuế đó tương đương với chừng 10 tỷ theo thực giá ngày nay. Năm 1991, Thống đốc Pete Wilson cũng gặp một khoản bội chi là 14 tỷ, ông áp dụng giải pháp thứ ba là vừa tăng thuế (bảy tỷ) vừa giảm chi (bảy tỷ) với kết quả là tăng thuế lại chả tăng thu và bội chi ngân sách kéo dài thêm mấy năm, cho đến khi ông làm ngược lại là giảm thuế. Kết quả là Gray Davis được một ngân sách thặng dư 10 tỷ năm 1998 và lại phóng tay tiêu xài cho đến vụ khủng hoảng ngày nay. Cho nên, giải pháp đơn giản là tăng thuế và nguy hiểm là không giảm chi sẽ chỉ kéo dài cuộc khủng hoảng tài chánh hiện nay mà thôi.
Nhưng, vì sao California lại lâm vào tình trạng nguy ngập này"
Năm 1966, Ronald Reagan đã thắng Thống đốc Pat Brown vì ông này tăng chi quá đáng. Nhưng, dù sao khi đó ông Brown có phát triển hạ tầng đường xá, xây trường học và lập nhiều dự án dẫn thủy cho tiểu bang. Với sự hào phóng đó, nếu Pat Brown làm thống đốc ngày nay thì ngân sách Calirfornia có thể lên đến 40 tỷ, sau khi kết hợp ảnh hưởng của lạm phát và dân số. Thống đốc Gray Davis vượt qua thành tích phóng tay tiêu xài của Pat Brown trong khi hạ tầng chuyển vận và năng lượng của tiểu bang không cải tiến: hầu hết các khoản chi đều trút vào dịch vụ xã hội và giáo dục. Ông Davis và đảng Dân chủ được lòng cử tri công chức, thiểu số Da đen và Latino, và nghiệp đoàn giáo chức cũng vì lý do đó. Mặc dù năm 1978, California đã làm một cuộc cách mạng chống thuế với Ðề luật 13 giới hạn mức tăng thuế thổ trạch, tiểu bang này đã tiêu xài quá khả năng thu thuế và khéo tìm cách tăng chi bằng các biện pháp gọi là đặc biệt cho những chương trình ưu đãi (bắt buộc) mà chính quyền tiểu bang không có khả năng hạn chế. Người ta chỉ có thể thảo luận hoặc cắt giảm công chi trong một số rất ít chương trình điều hành.
Vì lý do mị dân, trong nhiều năm qua, giới lãnh đạo California đã phóng tay tiêu xài và ngó vào việc tăng thuế như giải pháp thần diệu. Kết quả là California bị đánh thuế quá nặng so với các tiểu bang lân cận và các doanh nghiệp di tản cơ sở qua nơi khác trong khi ngân sách bị bội chi và tiểu bang hết tiền là lại đi vay, với phiếu công trái mất hẳn giá trị.
Cho nên, ngoài giải pháp tài chánh trước mắt để đối phó với lỗ hổng gần 40 tỷ, tiểu bang này và thống đốc mới còn phải đi xa hơn nữa và tìm cách cải tổ hệ thống chính trị liên hệ tới việc biểu quyết ngân sách và quyết định về chi tiêu. Nghĩa là làm một cuộc cách mạng văn hóa và tu chính hiến pháp tiểu bang để chính dân chúng không thể tiếp tục đòi tăng chi nhằm thỏa mãn quyền lợi của mình mà không chịu trả một cái giá nào đó. Cuộc cách mạng đó cũng cần thiết ngay trong ngắn hạn để giải quyết nạn bội chi hiện nay.
Một số ý kiến đã được đưa ra hoặc đã được áp dụng tại các tiểu bang khác, nếu dân Cali thoát khỏi bệnh kiêu căng tự mãn và các nghiệp đoàn lẫn giới công chức có thể nhìn xa hơn quyền lợi riêng tư của mình. Những giải pháp đó là cải tổ công vụ để giản lược hóa bộ máy hành chánh công quyền và cắt giảm cấp số công chức; đó là tái phối trí và tư nhân hóa một số cơ quan hay hội đồng, ủy ban, v.v... của nhà nước tiểu bang (như Thống đốc Jeb Bush đã làm tại Florida); đó là hạn chế công chi theo dân số và lạm phát, như không được tăng tỷ lệ thuế tính trên đầu người sau khi khấu trừ ảnh hưởng của lạm phát và nếu ngân sách thặng dư thì phải trả lại thuế cho dân thay vì các giới chức chính quyền bày ra mục công chi khác để xài cho hết; và mọi quyết định tăng thuế phải được chính dân chúng biểu quyết cho một tài khóa là hai năm (như tiểu bang Colorado đã áp dụng). Ngoài ra, và để đáp ứng yêu cầu phục hoạt môi trường kinh tế lẫn giải trừ thất nghiệp, California nên lập tức giảm thuế cho tiểu doanh thuơng (dưới 100 nhân viên) trong ba năm kinh doanh đầu tiên. Ðấy là loại doanh nghiệp có sức tuyển dụng cao nhất, dù không có tiền đấm mõm chính khách nhiều như các đại tổ hợp hay các nghiệp đoàn.
Nhìn ra khỏi phạm vi Hoa Kỳ, những giải pháp trên cũng đã được Quỹ Tiền tệ Quốc tế IMF và cả chính phủ Mỹ khuyến cáo cho các quốc gia bị khủng hoảng tài chánh vì chế độ bao cấp! Bụt chùa nhà không thiêng, việc tiểu bang thần tiên này bị hết tiền và trôi vào một vụ tranh cử lố lăng đang khiến California trở thành trò cười cho nhiều xứ khác.
Các ứng cử viên có thành tâm giải quyết vấn đề thay vì tranh cử lấy tiếng thì nên can đảm đề nghị một số giải pháp cách mạng nói trên. Dân California có thể sẽ dồn phiếu cho họ với một tỷ lệ cao hơn mọi dự đoán của truyền thông, vì tiểu bang này cũng nổi tiếng là dám có những quyết định táo bạo.
Trong cuộc loạn đả gọi là tranh cử chức thống đốc tiểu bang, dân chúng tiểu bang này cũng cần thấy vài sự thật nhức nhối... Nếu thắng cử, họ sẽ giải quyết ra sao vụ thiếu hụt ngân sách này" Mà vì sao California lại bị như vậy"
Khi ngân sách bị thâm thủng, người ta nghĩ ngay đến giải pháp 1) tăng thuế (giải pháp của Cruz Bustamante), hoặc 2) giảm chi (là điều ít ứng viên nào dám đề nghị vì sợ mất phiếu) hay, 3) áp dụng cả hai giải pháp trên (như Arnold Schwarzenegger có thể sẽ đề nghị dù ông thích nhiều mục công chi và ngần ngại nói đến việc tăng thuế)...
Trong mấy thập niên qua, California từng bị bội chi ngân sách tất cả bốn lần, lần cuối cùng này là nặng nhất, và trừ một lần rất nhẹ năm 1983, hai lần trước đều đòi hỏi giải pháp tăng thuế. Năm 1967, Thống đốc Ronald Reagan đã tăng thuế một tỷ đô la cho một ngân sách trị giá năm tỷ. Sau khi khấu trừ ảnh hưởng của lạm phát và đà gia tăng dân số, kế hoạch tăng thuế đó tương đương với chừng 10 tỷ theo thực giá ngày nay. Năm 1991, Thống đốc Pete Wilson cũng gặp một khoản bội chi là 14 tỷ, ông áp dụng giải pháp thứ ba là vừa tăng thuế (bảy tỷ) vừa giảm chi (bảy tỷ) với kết quả là tăng thuế lại chả tăng thu và bội chi ngân sách kéo dài thêm mấy năm, cho đến khi ông làm ngược lại là giảm thuế. Kết quả là Gray Davis được một ngân sách thặng dư 10 tỷ năm 1998 và lại phóng tay tiêu xài cho đến vụ khủng hoảng ngày nay. Cho nên, giải pháp đơn giản là tăng thuế và nguy hiểm là không giảm chi sẽ chỉ kéo dài cuộc khủng hoảng tài chánh hiện nay mà thôi.
Nhưng, vì sao California lại lâm vào tình trạng nguy ngập này"
Năm 1966, Ronald Reagan đã thắng Thống đốc Pat Brown vì ông này tăng chi quá đáng. Nhưng, dù sao khi đó ông Brown có phát triển hạ tầng đường xá, xây trường học và lập nhiều dự án dẫn thủy cho tiểu bang. Với sự hào phóng đó, nếu Pat Brown làm thống đốc ngày nay thì ngân sách Calirfornia có thể lên đến 40 tỷ, sau khi kết hợp ảnh hưởng của lạm phát và dân số. Thống đốc Gray Davis vượt qua thành tích phóng tay tiêu xài của Pat Brown trong khi hạ tầng chuyển vận và năng lượng của tiểu bang không cải tiến: hầu hết các khoản chi đều trút vào dịch vụ xã hội và giáo dục. Ông Davis và đảng Dân chủ được lòng cử tri công chức, thiểu số Da đen và Latino, và nghiệp đoàn giáo chức cũng vì lý do đó. Mặc dù năm 1978, California đã làm một cuộc cách mạng chống thuế với Ðề luật 13 giới hạn mức tăng thuế thổ trạch, tiểu bang này đã tiêu xài quá khả năng thu thuế và khéo tìm cách tăng chi bằng các biện pháp gọi là đặc biệt cho những chương trình ưu đãi (bắt buộc) mà chính quyền tiểu bang không có khả năng hạn chế. Người ta chỉ có thể thảo luận hoặc cắt giảm công chi trong một số rất ít chương trình điều hành.
Vì lý do mị dân, trong nhiều năm qua, giới lãnh đạo California đã phóng tay tiêu xài và ngó vào việc tăng thuế như giải pháp thần diệu. Kết quả là California bị đánh thuế quá nặng so với các tiểu bang lân cận và các doanh nghiệp di tản cơ sở qua nơi khác trong khi ngân sách bị bội chi và tiểu bang hết tiền là lại đi vay, với phiếu công trái mất hẳn giá trị.
Cho nên, ngoài giải pháp tài chánh trước mắt để đối phó với lỗ hổng gần 40 tỷ, tiểu bang này và thống đốc mới còn phải đi xa hơn nữa và tìm cách cải tổ hệ thống chính trị liên hệ tới việc biểu quyết ngân sách và quyết định về chi tiêu. Nghĩa là làm một cuộc cách mạng văn hóa và tu chính hiến pháp tiểu bang để chính dân chúng không thể tiếp tục đòi tăng chi nhằm thỏa mãn quyền lợi của mình mà không chịu trả một cái giá nào đó. Cuộc cách mạng đó cũng cần thiết ngay trong ngắn hạn để giải quyết nạn bội chi hiện nay.
Một số ý kiến đã được đưa ra hoặc đã được áp dụng tại các tiểu bang khác, nếu dân Cali thoát khỏi bệnh kiêu căng tự mãn và các nghiệp đoàn lẫn giới công chức có thể nhìn xa hơn quyền lợi riêng tư của mình. Những giải pháp đó là cải tổ công vụ để giản lược hóa bộ máy hành chánh công quyền và cắt giảm cấp số công chức; đó là tái phối trí và tư nhân hóa một số cơ quan hay hội đồng, ủy ban, v.v... của nhà nước tiểu bang (như Thống đốc Jeb Bush đã làm tại Florida); đó là hạn chế công chi theo dân số và lạm phát, như không được tăng tỷ lệ thuế tính trên đầu người sau khi khấu trừ ảnh hưởng của lạm phát và nếu ngân sách thặng dư thì phải trả lại thuế cho dân thay vì các giới chức chính quyền bày ra mục công chi khác để xài cho hết; và mọi quyết định tăng thuế phải được chính dân chúng biểu quyết cho một tài khóa là hai năm (như tiểu bang Colorado đã áp dụng). Ngoài ra, và để đáp ứng yêu cầu phục hoạt môi trường kinh tế lẫn giải trừ thất nghiệp, California nên lập tức giảm thuế cho tiểu doanh thuơng (dưới 100 nhân viên) trong ba năm kinh doanh đầu tiên. Ðấy là loại doanh nghiệp có sức tuyển dụng cao nhất, dù không có tiền đấm mõm chính khách nhiều như các đại tổ hợp hay các nghiệp đoàn.
Nhìn ra khỏi phạm vi Hoa Kỳ, những giải pháp trên cũng đã được Quỹ Tiền tệ Quốc tế IMF và cả chính phủ Mỹ khuyến cáo cho các quốc gia bị khủng hoảng tài chánh vì chế độ bao cấp! Bụt chùa nhà không thiêng, việc tiểu bang thần tiên này bị hết tiền và trôi vào một vụ tranh cử lố lăng đang khiến California trở thành trò cười cho nhiều xứ khác.
Các ứng cử viên có thành tâm giải quyết vấn đề thay vì tranh cử lấy tiếng thì nên can đảm đề nghị một số giải pháp cách mạng nói trên. Dân California có thể sẽ dồn phiếu cho họ với một tỷ lệ cao hơn mọi dự đoán của truyền thông, vì tiểu bang này cũng nổi tiếng là dám có những quyết định táo bạo.
Gửi ý kiến của bạn