Hôm nay,  

Ký Sự Một Giờ Với Trần Khuê: Đất Nước Một Đoạn Đường...

20/03/200200:00:00(Xem: 4149)
(Tiếp theo và hết)

Lời giới thiệu VNN: Ông Trần Khuê là giáo sư Hán Nôm ở trong nước, một nhân vật đấu tranh tích cực, từng có nhiều bài biên khảo về vấn đề dân chủ hóa đất nước, trong đó 2 tài liệu "Đối Thoại 2000" và "Đối Thoại 2001" đã bị nhà nước cộng sản ra lệnh tịch thu. Ông cũng là người cùng với ông Phạm Quế Dương đòi thành lập "Hội Nhân Dân Chống Tham Nhũng", và cũng lên tiếng đả kích CSVN bán đất cho Trung Cộng do đó đã bị cộng sản quản chế, và bắt giữ vào tuần lễ qua. Bài ký sự của ông Nguyên Khả Phạm Thanh Chương, một cây bút ở Úc châu được biết đến qua nhiều bài viết trong thời gian qua, kể lại cuộc gặp gỡ giữa hai người, có lẽ là cuộc tiếp xúc cuối cùng của ông Trần Khuê trước khi bị bắt. Trong bài Ký sự của ông Pham Thanh Chương có thể có một đôi điều không phù hợp với quan điểm của một số người, nhưng giúp cho độc giả có một cái nhìn về một số tình hình thời sự trong nước. VNN xin phổ biến trong tinh thần đó và xin gửi đến quý độc giả những phần chính yếu trong phần chót bài Ký sự về chuyến đi của ông Phạm Thanh Chương và xin trân trọng cảm ơn tác giả.

***
Trong phần đầu, ông Nguyên Khả Phạm Thanh Chương đã kể lại diễn tiến chuyến đi từ Úc về Sài Gòn, đến nhà ông Trần Khuê và bị công an cộng sản bắt giữ tại đó... và tiếp theo là những ngày đầu bị tra vấn... Mở đầu cho phần tiếp theo, tác giả Phạm Thanh Chương một lần nữa trải lòng mình ra về động lực khiến ông viết lại thiên ký sự này:

..... Vì thế khi buộc phải ghi lại những điều đã trải qua vài ngày về Việt Nam, tôi ghi lại như một bổn phận và trách nhiệm đối với những anh chị em trẻ, bạn hữu, những người Việt Nam dẫu đã xa quê huơng, mang quốc tịch xứ người, nhưng lòng vẫn nặng chĩu một mối tình Việt Nam chan chứa, với những ưu tư về cố quốc dẫu đời sống có bủa vây trăm nỗi ngổn ngang... những tấm lòng chung thủy vói đất nước dân tộc, đã ưu ái trao cho tôi sự tin tưởng thân quí. Tôi cố gắng viết lại một cách tóm gọn hơn là dàn trải dài dòng thành một bản báo cáo tuần tự sự việc, mục đích để nói lời công bằng cho Anh Trần Khuê và cho những anh chị em Công An, nhân viên của Bộ Công An đã giao-tiếp với tôi. Họ không phải là kẻ thù của tôi, họ vẫn là đồng bào, họ chỉ là kẻ thừa hành làm trách vụ của mình.... Còn riêng với bản thân tôi, tôi không thấy có nhu cầu thanh minh, thanh nga với ai cả. Việc làm của tôi, tôi biết, chí hướng tôi, tôi hay. Đất trời còn đó, sông núi còn đây. Hồn thiêng Tiền Nhân, không ai trốn được...

-Anh Khuê có nói với tôi một câu mà tôi quên ghi lại ở phần đầu rằng, chúng ta làm những việc này sống chết coi nhẹ, chỉ mong thế hệ sau nó quay nhìn không nhổ một bãi nưóc bọt vào thế hệ cha anh.

- Tôi lấy ý của ông Cao Bá Quát, thêm vào rằng, mình làm hết sức mình, khen chê, vinh nhục là phù phiếm. Sống không để gối vào bụng vợ con mà chết, đến lúc nhắm mắt khi gặp tổ tiên Lạc Hồng thì mặt mày không lấm lét, thần thảm thương là mãn nguyện một kiếp người.

Tôi sẽ cố gắng tóm gọn ba (3) ngày thẩm vấn còn lại (ngày 8-9-10) và chỉ nói những điều đáng nói, những vui buồn, những lạ lùng không đợi trước, và những tình cảm nhẹ nhàng tôi nhận đưọc nơi các anh chị em công an của chế độ, và dĩ nhiên tôi cũng phải nói đến những thủ đoạn trẻ con bần tiện và trơ trẽn nữa, bần tiện và trơ trẽn ở chỗ chế độ muốn ăn cướp sự tự do và tài sản của anh Khuê đã cố tình vặn vẹo bóp méo những lời lẽ trong thư của tôi trao đổi với anh Khuê - để ghép anh Khuê vào tội có âm mưu tổ chức lật đổ chế độ để bịt miệng một con người chân chính... và khủng bố tinh thần người khác. Dĩ nhiên là Chế độ lầm, và rất lầm về Nhân Cách con người - Một người đã có Nhân cách thì tù tội, khủng bố, chết chóc đâu có thể bịt miệng người ta được - Vì Chế độ Cộng Sản này từ Hồ Chí Minh trở đi, có tí nhân cách nào đâu mà hiểu về Nhân Cách Con Người.


Những buổi thẩm vấn còn lại.

Tôi thức dậy vào khoảng 6 giờ rưỡi sáng, nhìn cánh tay bị muỗi cắn đỏ mới biết mình ngủ say như chết... Tôi mở va li lấy bàn chải và kem đánh răng. Đặt hình cô bạn gái lên đầu va-li hôn một cái cho đã nhớ. Mới chỉ có vài ngày xa cách mà nhớ quá. Tự nghĩ thấy buồn cười. Cứ như những ngày đôi mươi! Quả thật tình yêu chân tín không bao giờ lão hóa theo vật lý nhân sinh bao giờ!

Phòng này hình như cũng đã có nhốt ai trước đó, hoặc là mấy cậu Công An dùng làm tổ quỷ hay sao, mà có dấu tích mì gói linh tinh cả.

-Tôi tắm rửa xong, vẫn mặc bộ bà ba nâu cũ ra xếp lại hành lý... xem lại sổ tay và nhất là ngồi nghĩ xem hôm nay chúng nó sẽ làm gì. Nhất định chúng nó đã và đang quay ông Trần Khuê để cột tội ông có tổ chức, nhận tài trợ của tôi để lật đổ chế độ. Tôi biết vậy, và tỉnh bơ coi như chuyện đã đến và rồi sẽ đến. Ở cái chế độ không có pháp luật, kẻ viết ra, đẻ ra hiến pháp lại sổ toẹt vào hiến pháp thì chuyện gì không thể xảy ra. Cho nên đã quyết chí đấu tranh cho tuơng lai dân chủ, tất nhiên phải chấp nhận những điều phi quy ước của cuộc đấu tranh phi quy ước này. Ông Khuê, Tôi, hay bất kỳ người đối kháng nào cũng mặc nhiên chấp nhận cả. Có lý do hay không lý do nó cũng cứ bắt bớ, và ăn cướp tài sản sinh mạng, nhân phẩm và tự do của mình cả. Nghĩ tới đây tôi sẽ không trả lời gì nữa và sẽ chủ động các buổi làm việc sau với họ. Tâm định rằng tôi sẽ tử tế với họ, vui vẻ hòa đồng với họ hơn, vì phải xác định họ chỉ là những người thừa hành, họ không thể hành xử khác được, ngay cả một cách tình cảm nhất cũng không... Xã hội này, chủ nghĩa này, đã nhào nặn con người của họ trở thành chai đá trước luân lý và tình người. Ở một xã hội khi mà một đứa con đã dám vuốt ngược tóc, đặt điều nói ngược tố cáo cha mẹ anh chị em nó dưới sự chủ trương quan điểm của nhà nước, thì nhân tính là một thứ xa xỉ cực kỳ quí hiếm. Tráo trở, vô liêm sỉ, mặt lạnh, kịch tính cao, là phẩm tính của tài năng cán bộ của lãnh đạo và của toàn thể chế độ cơ mà. Tôi thấy Dương thu Hương nói đúng, cấp lãnh đạo càng cao, càng ăn nói nham nhở vô sỉ. Thế thì mình trông đợi gì được ở những anh chị em công an này"

Tôi tìm lại được cái ông vố. Tối hôm qua vì lôi ra lôi vào nên nó nằm ở tận đáy sách tay đành hút thuốc điếu không thấy đã. Vả lại bây giờ hút cho đã - cho hết bao này là không còn hút thuốc nữa. Đã hứa với "Bà Chằng" tương lai- rồi -là sẽ bỏ thuốc mà.. Hứa thì giữ lời. Làm một vố đầy hút một hơi thât dài, nhìn hình Bà Chằng hôn một cái -rồi tôi đem cất hình Bà Chằng vào trong sách tay. Vì tí nữa thế nào mấy đứa trẻ cũng vào mà. Tôi không muốn chúng tọc mạch..

Được một lát nghe có tiếng khóa lọc cạch.. Hai Cậu công an trẻ hôm qua xuất hiện... Niềm nở hỏi thăm tôi ngủ ngon hay không, hỏi tôi có dùng nước không" v.v... Lúc bấy giờ tôi mới để ý họ đã đưa vào phòng tôi gần một chục chai nước suối cho tôi dùng nhưng tôi không để ý.

Tôi đòi cho tôi ra ngoài uống cà phê, mới đầu hai cậu ngần ngừ nhưng tôi bảo chẳng có gì cả chân tôi ngắn chạy không đưọc; vả lại, tôi đã dám về đây thì chạy cái gì mà sợ. Thế là hai cậu, gọi thêm môt người dẫn tôi ra cái quán gần đó ăn sáng và uống cà phê đưòng Bạch Đằng Tân Bình.. thì phải.

Sau đó chúng tôi trở về, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Vào trong sân, tôi không lên phòng giam, ngồi ngay xuống ghế đá xem sinh hoạt thường nhật của cơ quan- Xe máy ra vào tấp nập.. các cán bộ hải quan vào đây tập trung bàn giao trước khi ra phi truòng làm việc. Đố ai mà biết đưọc bốn đứa chúng tôi gồm ba thằng công an và một thằng phản động bị quản chế" Phải nói anh em này rất lịch sự và lễ độ - vui vẻ hài hòa ngoài sự tuởng tượng của tôi. Nếu không nói, nhiều khi Tôi là kẻ ăn hiếp họ nữa kìa, Tôi mà về lần nữa sẽ tìm họ đãi một chầu trong tình anh em đồng bào không thêm bớt...

- Hôm nay họ đến trễ, Tôi biết vậy vì họ phải đưa những lời khai của tôi để gài Ông Khuê và hạch hỏi Ông Khuê mà. Ngồi một lát tôi thấy chóng mặt... Tôi bỏ lên phòng giam nằm.. Tôi vẫn hay có cái bệnh "gia truyền" này... hay mất trí nhớ một khoảng như thế. Cậu Công an trẻ (tôi nhớ tên là Bền) theo vào phòng ngồi nói chuyện với tôi cho vui. Nói đủ thứ chuyện... bóng đá, chuyện Úc v.v.. và Cậu cũng không quên thỉnh thoảng lập lại những câu hỏi then chốt tôi đã được hỏi và trả lời. Họ làm việc có huấn luyện và có chỉ đạo như thế đãy. Tôi thấy thương hơn là giận họ.

Tôi đưa 3 cái điện thoại cầm tay ra khoe và hỏi nên mua loại thẻ nào. Cũng như mượn cái Sim Card của Cậu để thử xem cái nào dùng đưọc ở Việt Nam v.v... Cả hai chúng tôi ngủ thiếp đi một đoạn... Một lúc có người vào mời tôi đi làm việc... Bốn anh em Công an đi cùng tôi qua bên văn phòng làm việc.. Cũng vẫn những khuôn mặt cũ, lần này thêm anh trung tá phó cơ quan an ninh quận Nam tên là Hiển, người Hưng Yên.. Tôi ngồi vào ghế là cười nói bắt tay hỏi trả lời râm ran như người một nhà, anh em công an cũng vậy... Chỉ trừ có một anh trẻ mặt lúc nào cũng đăm đăm - ít cười. Nhưng vẫn còn tươi tỉnh hơn cái tên Công An hình sự mà tôi gặp ở quận 5 đêm đầu tiên.. Mặt mũi tối om om và nhân cách lời nói rất cục súc.. răng cải mả mắt đỏ ngầu. Thằng này mà nói chuyện với tôi chắc chỉ đuợc đến tiếng thứ ba. Chắc nó chỉ quen nạt nộ quân ăn cắp đưòng cướp chợ nên quen thói. Nó chưa biết Tôi từng đập bàn quát thẳng mặt Công An quận Tân Bình, và ở Ủy Ban Quân Quản trong những ngày đầu của chế độ ở miền Nam sau 30-4-1975... Tôi là thằng không biết sợ trời, chỉ sợ Mẹ, sợ Cha, và bây giờ sợ nguời yêu và sẽ sợ vợ mà thôi. Có thể vì đoán biết tôi như vậy nên họ có lệnh biệt đãi chăng...""""""

Khởi đầu đúng như tôi dự đoán - anh chàng trẻ thẩm vấn viên này lại muốn hỏi những cái cũ - Tôi gạt ngay:

-Như tôi đã nói, tất cả những gì cần nói, phải nói tôi đã nói. Bây giờ trở đi, tôi chỉ chờ phán quyết của cấp lãnh đạo cao nhất... Tôi sẽ không trả lời và không nói cái gì hết ngoại trừ thảo luận cởi mở trong tình anh em đồng bào.

-Anh chàng cuời cuời: "Anh lại làm khó cán bộ"

Tôi cười ha hả - bảo các ông làm khó tôi trước chứ tôi có làm khó các ông đâu, các ông bắt tôi chẳng có lệnh lạc, văn bản gì, các ông sổ toẹt vào cái chữ nhà nưóc pháp quyền của các ông còn gì.

Anh chàng nhăn mặt, nhìn qua anh phó ban... Cả hai cùng thở than:

-Anh nặng lời quá! Chúng tôi có bắt anh đâu! Chúng tôi mời anh làm việc và lo an ninh cho anh thôi!

-Giời ạ! Các anh cứ nghĩ tôi là trẻ con! mời mà bị khóa trong phòng, không được liên lạc với người thân!

Tôi vẫy tay chào anh bạn Công An trẻ phó nhòm.. Tôi có cái tật làm duyên như vậy. Ai quay phim chụp hình thì cứ cười nhe cả răng, vẫy tay cho nó đỡ ngượng thôi. Mà lần nào làm việc cũng quay phim chụp hình "ngượng chín" cả người.

- Nói thì nói vậy chứ. Anh Công An cũng cố moi cái biên bản lá thư tôi viết cho Ông Khuê, cùng đoạn đối thoại tranh luận giữa tôi và Ông Khuê qua Yahoo Messenger... mà họ đã lấy ra từ trong máy Ông Khuê. Mục đích là bẻ cong để buộc tội Ông Khuê nhận tiền của Tôi tài trợ lập tổ chức lật đổ chế độ. Vì trong khi thảo luận - tôi có nhắc là sẽ giúp ông những phương tiện điện toán, máy hình, máy quét v.v Và đề nghị kết hợp các vị đối kháng cùng lên tiếng chung một lượt bất kể vấn đề gì. Chứ lẻ tẻ ít tác dụng và ít gây sự chú ý của quần chúng.. v.v và v.v... Tôi đã khẳng định là tôi nỗ lực đấu tranh dân chủ hóa, thay đổi cơ chế, và thể chế chính trị. Khác với lật đổ thể chế chính trị. Thay thế và lật đổ là hai phương thức khác nhau dù cùng một mục đích... Một cái là vận động quần chúng cùng ý thức đứng dậy làm, bằng phương tiện cách mạng dân chủ- trong khi cái phương thức kia, là tự phe nhóm mình đứng ra làm bằng bạo lực, thường kết cục cũng phi dân chủ và phản dân tộc như đảng phỉ CSVN sau khi chống Pháp....

*
Trong những giờ phút chịu sự tra vấn của công an, ông Phạm Thanh Chương đã phải luôn luôn đề cao cảnh giác, thận trọng trong từng lời phát biểu, và đồng thời tìm cơ hội để "phản công" đối thủ:

- Cuối cùng Anh ta không bẻ cong được nghĩa của chữ dùng trong lá thư, nhưng xin tôi xác nhận đây là văn bản lá thư của tôi. Tôi xác nhận và ký là của tôi mà thôi.

- Anh ta định lèo lái hỏi nữa. Tôi cương quyết không làm việc và không muốn nhắc lại tất cả những gì Tôi đã trả lời.

- Bí quá Anh nhắc lại xin tôi giải thích thêm những sự khác biệt giữa tôi và Ông Khuê v.v... và hỏi tôi nghĩ gì về nhân vật Hồ Chí Minh v.v... Nghe đến đây tôi thích quá. Đúng ý mình rồi. Đưọc dịp tán chuyện về Hồ Chí Minh trước mặt công an cán bộ đâu phải cơ hội dễ có... Tôi vào đề luôn không khách sáo. Giữa lúc đó máy hình bấm và ông phó nhòm cứ quay phim...

- Hồ Chí Minh là người không có viễn kiến, nếu không nói là tối dạ! Vì không đủ khả năng nhìn ra cái sai lầm của chủ nghĩa Cộng Sản... Tôi lý giải cho anh ta nghe ngay cả Mác cũng không tin vào lý thuyết của mình, cho nên mới tiến hành làm cách mạng mà không đợi cho xã hội Tư Bản đến thời kỳ quá độ. Chưa nói đến ý nghĩa của giá trị thặng dư trong cách tính số lượng lao động để định giá trị thành phẩm là sai, sai tai hại và chết người. Tôi chỉ công nhận ông Hồ và Đảng CSVN, dẫu sao, cũng có công phần nào trong nỗ lực đánh thực dân giành độc lập. Đặc biệt là chiến thắng Điện Biên Phủ, không thể chối cãi được. Còn từ sau 1954 trở về sau này thì hoàn toàn sai không đưọc một cái đúng nào cả, nếu không nói là có tội lớn với dân tộc này, đất nưóc này. Tôi nhớ cái này có ghi vào biên bản đàng hoàng....

Nói chung những lần làm việc với anh em công an, nhất là anh bạn trẻ tên Dương và anh Hiển người Hưng Yên, rất nhã nhặn và khoan hòa. Các anh em trẻ khác ít nói hơn, thường hay pha trò và rất vui vẻ. Nếu có người ngoài nhìn vào có thể chỉ cho là buổi mạn đàm tiếu lâm chứ không phải "tra tấn thẩm cung"... Tôi thấy vui và tự nhiên.. Có thể có những căng thẳng là do tôi chủ động, chứ anh em rất bình thưòng và lễ độ.

Sau lần làm việc này anh em hỏi tôi ăn gì" Tôi nói tôi muốn ăn bất cứ cái gì, món gì Việt Nam- nhưng không ăn ở trong phòng vì như vậy là coi như bị tù và ăn không ngon... Tôi cương quyết không ăn.. và nhịn..

-Họ đưa tôi về phòng giam ở trong... có hai anh em trẻ theo tôi ra đến ngoài bảo cho tôi đi ra ngoài. Tôi đùa nói rằng chân tôi ngắn chạy không nhanh lo gì! Anh bạn trẻ tên Dương cười nói "Tôi biết anh không chạy!"...

- Tôi vào phòng đến khoảng 4 hay 5 giờ chiều. Không hiểu họ bàn bạc ra sao và đồng ý chở tôi đi ăn bên ngoài. Họ lấy xe con chở tôi ra đuờng Trường Sơn.. anh bạn trẻ người xứ Nghệ đưa tôi đi, và cùng một chú bé theo. Vì đến trễ và đói quá nên không để ý quán có món bún, phở.. Chúng tôi ăn lươn và cơm rang.. cũng vui. Nói chuyện cởi mở. Tuy nhiên vẫn cái lối Công Tác, nghĩa là lâu lâu bất ngờ vẫn chêm vào những câu hỏi then chốt để kiểm tra.

-Khi chúng tôi trở về, tôi không lên phòng mà đứng xem anh chị em gia đình các cán bộ sinh hoạt ngoài sân.. Có hai ba bà đang đút cơm cho các cháu nhỏ. Một hai anh em đứng nói chuyện bù khú. Tôi đứng xem các anh em chơi bóng chuyền một lát, rồi lại góp chuyện vui với một anh lớn tuổi. Chuyện trò huyên thuyên về văn hóa, nếp xưa lệ nộp cheo và lệ cạo đầu bôi vôi v.v.. Anh kể rằng thật ra cạo đầu bôi vôi rồi đem cột bè thả sông là có, nhưng là để giữ lề thói tốt chứ rất nhân bản.... Thường là đã có bàn bạc mặc cả trước cho mấy ông ế vợ chặn trước ở khúc sông "đón chờ hứng cái bà nợ đời" rồi. Tôi liền đùa rằng- Như vậy Tôi sẽ làm nghề thuyền chài và nghe ngóng làng nào có cớ sự chửa hoang là mang thuyền ra đón- Chẳng mấy chốc sẽ thành tam cung lục viện- Mọi người cười ha hả rất chân tình thoải mái- Thật ra tôi biết chứ, nhưng muốn cho mọi người vui vẻ hòa đồng- nên mình cứ xem như không biết gì. Phải để cho mọi nguời có cảm giác hơn mình và trao đổi -chứ cái gì mình cũng ra vẻ biết hết làm sao hòa đồng" Hơn nữa trên đời này làm gì có cái người cái gì cũng biết... Mà nếu cái gi cũng biết thì chơi với ai" Vì thế mà Hồ Chí Minh không có bạn.. phải lủi thủi lén yêu đương vụng trộm chứ có đưọc ăn nói bạt mạng và yêu công khai như tôi đâu, bởi vì anh chàng Nguyễn Sinh Cung này lỡ bốc phét cái gì cũng biết mà lại biết thật giỏi mới bỏ mẹ thiên hạ.

- Hơn nữa chủ ý của tôi là muốn mọi người thấy rõ rằng người Việt Nam là người Việt Nam không thêm bớt. Một tên "phản động" theo quan điểm của Chế Độ, cũng là một nguời, một người Viêt Nam, hòa nhã và vui vẻ với đồng bào chứ không phải là một người căm ghét đất nước nhân dân Viêt Nam như họ đã tuyên truyền... Và những anh chị em cán bộ của chế độ, cũng là những con người, con người Việt Nam, không phải chai lỳ vô tâm, nhưng vì họ làm bổn phận của họ. Và tất cả những oán thù mâu thuẫn là do chế độ của Đảng Phỉ CSVN tạo ra, và ép buộc họ phải thực hành mà thôi.

-Đang nói chuyện thì anh bạn Dương cho biết hôm nay tôi lại được ra khách sạn ở. Và ngày mai sẽ có anh em ở trên Bộ Công An xuống làm việc. Và tôi phải lên dọn đồ đạc đi ngay. Tôi vội vã lên phòng tạm giam lấy hành lý xuống.. vừa lên đến nơi tôi có cảm giác lạ lùng không ổn... Lúc vào phòng tôi thấy tất cả túi sách đã bị lục lọi vương vất.. khóa nắp vội vàng lòi cả quần áo ra ngoài cả ba cái xách tay đều được đặt vào tuờng không đúng vị trí ban đầu Tôi chỉ nghĩ chắc lúc tôi đi vắng họ vào phòng để lục soát xem có những địa chỉ liên hệ nào không thôi. Hơn nữa xe đang đợi ở dưới nên tôi vội vã cùng hai anh em trẻ phải xuống ngaykhông kiểm tra gì cả.

- Xe đưa tôi đến Khách sạn Tây Nguyên, thuộc công ty Kinh Doanh Sản Xuất SADACO ở số 635 Nguyễn Trãi Quận 5, cũng gần nhà ông Khuê. Tôi ngồi trên xe nói chuyện vui với anh em Công An, nhưng biết ngay là họ đã sắp xếp để làm việc và hỏi cung song hành với Anh Trần Khuê luôn cho thuận tiện... Như vậy là Anh Khuê gặp nạn lớn rồi. Nhưng tôi tin là Anh Khuê bản lãnh và trong sáng, hồn thiêng sông núi tổ tiên đất Việt sẽ che chở cho Anh.. Anh Khuê cũng chẳng còn gì để sợ và để mất..

- Đến nơi, tôi thấy đầy đủ văn võ bá quan đứng chờ mình như ông đại sứ, thấy vui quá! Xuống bắt tay cười nói liền, pha trò luôn.. Anh em giúp tôi đưa hành lý lên lầu. Nhận phòng... Tôi liếc nhanh thấy không có điện thoại là biết ngay đã được bố trí quản thúc chặt rồi. Họ lại đặt hai phòng. Phòng của Tôi có 4 anh em Công An ở chung.. Phòng bên dành cho hai ba ông xếp...

- Tôi vào đến phòng chưa mở hành lý, mệt mỏi nên ngả lưng một chút, định lấy hình người yêu bỏ lên bàn nhưng thấy phòng không đưọc riêng biệt, mình không có phần riêng tư nên thôi. Tôi đòi đi ra ngoài tìm máy có mạng liên-tín để xem thư và gửi thư- Vì biết bạn bè mong tin, nhất là KC, người yêu Tôi sẽ lo lắm, vì chúng tôi đã giao ước, mỗi ngày sẽ xem thư bảy lần- Nếu vắng là biết có chuyện không hay- Lúc ở BangKok, tôi đã mướn máy suốt 4 giờ để gửi thư và chờ thư- Anh Hiển nói chưa được, thông cảm vì đây là lệnh trên- Tôi vào phòng tắm nhanh một lát. Vừa ra- Anh Hiển phó ban C.A mời xuống dưới nhà ăn cơm tối. Chúng tôi xuống dưới nhà ăn - Anh Hiển và một hai anh em nữa cùng ăn và nói chuyện huyên thuyên thôi. Tôi có nhắc chuyện mua thẻ điện thoại và mua vài thứ cần thiết... Anh Hiển nói khi làm việc xong Anh sẽ mua tặng mà lo gì. Biết thế, và bây giờ ăn cho ngon cái đã.

*
- Cơm nước xong lên phòng

- Tôi bắt đầu soạn hành lý ra kiểm.. trong cái túi sách tất cả 3 cái điện thoại mất hết- cuốn sổ tay túi da có các địa chỉ và mã số viết UNICODE cũng mất... may là tiền bạc tôi đã để hết bên người. Tôi cũng chưa nói gì, đến lúc dốc túi ra cái hình của KC.. đã bị vất văng ra ngoài khỏi khung hình.. bị cong và nhăn nếp... Tôi điên quá, nhịn hết nổi la toáng lên và quẳng mạnh cái khung xuống bàn:

- Các anh em không biết điều, tôi đã cư xử tử tế, mà các anh em không thẳng thắn lại dở trò ăn cắp vặt vô văn hóa như thế này. Đã lấy cắp hết điện thoại, kính mát của tôi, đến cái hình người yêu tôi các anh cũng không tha. Anh nghĩ xem nếu hình chị nhà mà bị xúc phạm như thế này anh nghĩ sao"

-Anh Hiển giải thích rằng có thể là do bị kẻ cắp, và sẽ báo với ban hình sự giải quyết...

Tôi vốn quí mến sự điềm đạm của Anh Hiển, nhưng lần này tôi phải thẳng thắn. Tôi thưa với anh rằng làm sao lại giải thích một cách trẻ con như vậy được. Tôi để trong phòng giam. Chính tôi bị khóa cửa ở bên trong.. Mà lại nằm trong cơ quan nhà nước, nơi làm việc và hội họp của Cục Quản Lý Người Nước Ngoài. Công An ra vào thường xuyên tấp nập mà giữa ban ngày, thì làm sao mà có ăn cắp được. Các anh coi thường trí thông minh của Tôi quá! Các anh làm nhục quốc thể quốc gia.

Làm sao những con người của một xã hội không có quyền tự do riêng tư có thể hiểu được sự xúc phạm này nó to lớn đối với tôi như thế nào" Tôi bỗng thấy thương anh em này nhiều hơn là khinh ghét. Họ là những nạn nhân cũng như tôi, họ bị tước đoạt quyền làm chủ đời mình, làm chủ những khoảng không gian cần thiết gọi là riêng tư đến mức họ không còn nghĩ được là có cái quyền này hiện hữu nữa! Tôi thấy trong khuôn mặt của những em này những biểu lộ lạ lùng về sụ giận dữ của Tôi, mà có lẽ với họ chẳng đáng phải giận như thế. Hình như với những người Việt Nam này cái ý niệm nhân phẩm riêng tư chưa bao giờ thoáng qua óc họ.

Đang khi tôi giận dữ, thì có một người công an từ thành phố đến, đọc cho tôi nghe quyết định tạm giữ tôi tại khách sạn. Thái độ rất nhã nhặn và lịch sự, văn hóa. Tôi xin lỗi ông ta vì sự bất nhã của tôi vì nóng giận mà không thấy khách, vì dẫu sao tôi vẫn là chủ cái phòng này. Tôi có hỏi anh ta xin đưọc xem văn bản chính thức. Anh ta giải thích rằng chỉ được lệnh cấp trên đến đây và đọc như thế chứ không có văn bản gì. Tôi thấy tờ giấy có viết sẵn những giòng chữ, Tti biết ngay màn kịch này thô thiển và trẻ con.. Mà thôi- cả đất nước này đã sổ toẹt vào cái gọi là hiến pháp thì luật, văn bản là cái khỉ gió gì"

Sau đó chúng tôi lại vui vẻ nói đùa, và các anh em trẻ đem cờ tướng ra chơi. Tôi mệt nên nằm nghỉ, mấy ông thanh niên trẻ thức khuya phá phách. Sáng dậy tôi thấy tất cả nằm la liệt hai ba người trên giường và một hai người nằm dưới đất. Tôi đã quên đi sự súc phạm quyền riêng tư của mình, để chỉ nhìn thấy thương những anh em trẻ này. Họ đã phải rời gia đình vợ con công tác và ăn ngủ như thế này. Tôi không- và chưa bao giờ có ý trách cứ những anh em trẻ này cả. Cái đau khổ- là Chế Độ đã đem họ ra để làm nhục quốc thể mà họ không biết!!!

Sau khi đánh răng rửa mặt, ngồi chơi đuợc một lát thì anh Hiển đến chở tôi về Trụ Sở Công An làm việc tiếp. Đến nơi còn sớm anh em mời tôi đi ăn sáng - đi ăn hủ tiếu Nam Vang gần đó- Thế là chúng tôi một tù phản động và năm bảy công an gồm cán bộ phó ban đi bộ lững thững đi ăn sáng. Đố ai biết được đây là công an cộng sản đang quản chế một tên phản động nhỉ. Chúng tôi nói cười râm ran, Anh Hiển còn kể chuyện tiếu lâm nữa. Phải nói sáng nay tôi ăn ngon miệng. Rất ngon, sau đó uống một ly cà phê đen, và hút một tẩu thuốc nhớ đời.

Chúng tôi trở về phòng làm việc. Lần này ở ngay trong văn phòng tiếp dân. Bàn ghế thô sơ cũ kỹ. Nghe nói có người từ Bộ Công An về làm việc. Tôi biết vậy và cũng chẳng chú ý. Với Tôi - tất cả chỉ là con người, úy, tá, hay quận hay thành phố hay bộ v.v... chẳng có ý nghĩa khác nhau con tườu con vượn gì cả.

Có một chuyện vui bên lề xin chia sẻ ở đây- Lúc ăn sáng trở về -Tôi ngồi chờ thì Chị Công An mũm mỉm bước vào - Tôi chào chị, và chị chào tôi rất tươi. Tôi nhớ rõ tên chị là Thủy Châu, đã lập gia đình và có 2 cháu. Lạ thế tên các ông thì Tôi khó nhớ, mà sao tên phụ nữ tôi lại nhớ rõ thế này. Nhất là phụ nữ đẹp có bản lãnh thì nhớ đời- Chị hỏi tôi uống gì, tôi chỉ xin chén trà Thái Nguyên nếu có, mặc dù ở cơ quan không có, nhưng chị nói chị sẽ đi lấy và sẽ có trong vòng nửa giờ. Quả nhiên hơn nửa giờ sau chị trở về với bao trà Thái Nguyên và có nước sôi đầy đủ. Chị mời Tôi uống trà và nói chuyện vui. Chị hỏi Tôi về vợ con và khen tôi chung thủy khi nghe chuyện tôi nổi nóng không vì mất điện thoại mà chỉ vì hình vị hôn thê bị xúc phạm... Tôi cứ đùa là ai gặp chị Thủy Châu cũng phải sợ... Tôi cũng đã từng sợ và bây giờ đang hồi hộp sợ quá. Chị ta mỉm cười bảo, ngay ngày đầu gặp Tôi đã biết tôi "sợ" rồi.

Lúc pha trà Thái Nguyên cho tôi, tôi có khoe cô cái hình tôi chụp cười toét miệng, trong thẻ nghiên cứu sinh, lúc làm luận án tiến sĩ cũng mặc bộ bà ba. Chị Thủy Châu nói rằng nụ cười này chị đã gặp trong lần gặp đầu tiên ở nhà Ông Khuê và khen tôi bản lãnh nữa cơ nghĩa là không sợ sệt chi cả còn rất tươi- Tôi cũng đùa lại, giả nhời rằng:

-"Thú thật khi thấy Chị và mọi người xông vào Tôi sợ lắm, muốn ngã khỏi ghế, tim đập thình thịch, nên giả vờ "can đảm" thế thôi. Chị Thủy Châu cười rất rạng rỡ vừa nhìn tôi vừa rót trà nói đẩy:

-Thôi đi Ông ạ!!!!!!

Chuyện đùa vui vẻ, tôi bỗng cảm phục sự tận tụy của chị trong công việc được giao phó dù phải giả vờ thân tình mềm mỏng là một điều rất khó, nhất là đối với "kẻ thù" quan điểm. Nhưng Tôi tin, bằng tình cảm đồng bào, chị có những điểm chân tình mà tôi cảm nhận được không thể bác bỏ- Có lẽ t ôi và người Cộng Sản khác nhau ở chỗ này.

*
Buổi làm việc ngày 9-03-2002

-Mở đầu họ trở lại vấn đề cũ -Tôi cũng lập lại những quan điểm và chủ trương của tôi là không trả lời những gì tôi không thích, sự làm việc đã chấm hết, Tôi đến đây chỉ để nghe phán quyết cuối cùng của cấp lãnh đạo các anh em.. Họ cười giả lả bảo tôi sao nặng nề quá. Tôi thưa lại là tôi không nặng nề nhưng minh định lập trường của tôi nhưng vẫn vui vẻ hài hòa nếu thảo luận chứ không hỏi cung. Thế là họ đồng ý - chúng tôi vào việc "thảo luận". Tôi để ý có hai khuôn mặt mới nói giọng Bắc có đem theo máy hình để chụp hình tôi -trong lúc nói chuyện. Còn quay phim là đương nhiên có rồi.

Có vài chủ điểm quan trọng tôi nhớ lại ở đây- là họ lập lại câu hỏi về những gì tôi liên lạc vói Anh Trần Khuê với mục dích rõ rệt là nhấn mạnh đến từ ngữ "lập tổ chức lật đổ chế độ". Tôi vẫn giữ quan điểm như đã trình bày. Họ quay qua quan điểm của tôi về Hồ Chí Minh, tôi cũng lập lại những gì đã nói. Họ hỏi tôi đã đọc hết các bài viết của những người Đối Kháng hay chưa v.v...

Cái đáng buồn cười là họ gán cho anh Hà Sĩ Phu cái tôi mạ lỵ dân tộc Việt Nam là bọ chét gì đó, khi anh viết về sự hiện diện của văn minh vi tính điện thoại tại Việt Nam. Nó chỉ là kết quả toàn cầu hóa, người ta đi lên thì mình ké hơi như con bọ chét đeo vào bờm sư tử v.v... Thế mà họ đặt điều với tôi như vậy. Họ giả vờ ngớ ngẩn hay ngu thật" Tôi nghĩ họ ngu thật!

Sau đó cái ông lạ mặt có đeo máy ảnh, dù có giới thiệu tên tuổi nhưng tôi chẳng lưu tâm nên không nhớ, dám phán rằng anh Khuê chẳng biết tí gì về Hán Nôm cả! Giời ạ! Sai, họ lại khinh thường trí thông minh của người khác đến vậy" Tôi vẫn biết cả cái chế độ này đã không những khinh thưòng trí tuệ người khác mà họ khinh thưòng nhân cách và liêm sỉ của chính họ nữa. Nhưng không ngờ một cán bộ cao lại có thể trẻ con đến như vậy! Tôi trả lời rằng có lẽ trình độ của anh cao nên anh nhìn ông Trần Khuê là không biết gì về Hán Nôm, chứ trình độ của Tôi, khi đọc bài viết của ông, nhất là lúc đối thoại khi nghe ông phân tích chữ nôm ghép hợp các bộ thủ của Hán mà lập thành từ Nôm thì tôi biết Anh Khuê giỏi hơn Tôi rất nhiều. Thế là chàng im lặng một hồi.

Khi đặt vấn đề quan điểm của Tôi với các vị đối kháng khác, Tôi xác định là chúng tôi những người yêu dân chủ đa nguyên và pháp trị vận động lòng dân chống bất kỳ chế độ đảng phái nào ăn cướp quyền làm chủ của người dân và chà đạp nhân quyền của người dân. Nếu đảng CSVN chủ trương đa nguyên và rút về vị trí một đảng ngang bằng với các đảng khác trong môi trường tự do pháp trị, và đảng CSVN có những chính sách ích nước lợi dân Tôi sẵn sàng ủng hộ và tham gia Đảng CSVN nữa kìa.

Có lẽ chàng đeo máy hình nóng lắm, nên chàng lại gằn giọng hỏi tôi rằng bộ các anh tưởng chỉ có các anh mới làm đưọc việc hay sao mà các anh đòi hỏi thế này thế nọ. Tôi thưa rằng "Không! Chính vì không nghĩ rằng chỉ có chúng tôi mới làm nên việc cho nên chúng tôi mới vận động quần chúng đòi lại quyền cho họ- và chống lại sự độc đảng, độc quyền yêu nước, độc quyền chính trị tại Việt Nam.- Sau câu này chàng đứng dậy bắt tay tôi và xin đi về có việc.. Và hứa nếu tôi đưọc tự do ra Bắc sẽ đích thân dẫn tôi đi thăm ông Trần Độ nữa!!!! Thật là hết ý.

Nói chung sự "làm việc" hôm nay, một cách gián tiếp, hoàn toàn do tôi chủ động câu chuyện như một buổi thảo luận vấn đáp tự do. Tôi là kẻ "tuyên truyền" thế mới lạ. Rất thân ái và vui tươi gồm cả nói diễu - tiếu lâm v.v.. Anh Trưởng ban Công An quận cá độ với tôi là nếu tôi đuợc trả tự do, thì khi anh qua Úc chơi tôi sẽ lo tiếp đón chu tất- Còn nếu tôi bị tù cải tạo, Anh sẽ phải thăm nuôi tôi- và anh ta còn cá độ là bà Nguyễn Thị Thanh Xuân không phải vợ chính thức của ông Trần Khuê, và ông Khuê là người ăn chơi đàng điếm. Tôi cười ha hả và chịu cá liền. Sau đó Anh Trưỏng Ban hứa tặng tôi hai gói thuốc ống vố của Mỹ.

Buổi làm việc kết thúc rất vui vẻ đầy những đối đáp thân tình đùa nghịch của mọi người. Tôi quay ra đàng sau chưa kịp chào các anh em trẻ, thì Chị công an mũm mĩm, tức chị Thủy Châu, người xứ Nghệ đã xà vào ngồi bên tôi và đùa rất thân tình.. Trao đổi những câu nhẹ nhàng về cá nhân, gia đình v.v.. mà thôi. Chị rót trà và khen tôi ăn nói lưu loát... dĩ nhiên tôi cũng khiêm nhượng trả lời tôi chỉ là thằng bốc phét, nhỏ con to mồm.

Sau đó, tôi lại đuợc mời đi vào chợ lớn ăn cơm. Chúng tôi đi bộ đến một tiệm cơm khá hay- ăn xong chúng tôi về lại nghỉ trưa để chờ làm việc tiếp. Một vài anh em đi về nhà, mấy người trẻ ngủ ngay trên bàn làm việc. Anh em nhuờng tôi cái ghế nệm để ngủ. Tôi ngủ thẳng một giấc rất khoan khoái, dù trước mặt là bộ phim VCD quyền cước gì đó mà các anh em trẻ đang xem.

- Qua buổi trưa, Tôi ngồi chờ mãi chẳng thấy ma nào làm việc.. đang bực bội phê bình cách làm việc của ban Công An, thì một ông Bắc Kỳ trẻ bước vào, mặt lạnh lùng. Tôi mời anh ta ngồi và sà vào hỏi chuyện.. được biết anh ta là người của Bộ Công An tên gì đó tôi cũng chẳng nhớ, Tuấn thì phải. Tôi hỏi đủ thứ và chàng cũng hỏi tôi đủ thứ những câu mà ai cũng hỏi rồi. Sau đó chàng đi ra ngoài và không thấy trở lại.

Tôi ngồi uống trà, hút thuốc- thời gian trôi qua chẳng thấy con ma nào xuống làm việc cả- Họ chơi đòn gì đây- vài cậu công an trẻ vào nói chuyện với tôi rồi đi ra- Một lát, Cô Thủy Châu bỗng xuất hiện và ngồi nhỏ nhẹ khuyên tôi nên kiên nhẫn chờ. Chuyện gì đến sẽ đến đừng nóng và khuyên Tôi nên về nghỉ ngơi- Tôi bảo- quí vị hay nhỉ- Tôi phải chờ-Vì Tôi được mời đến, hay bị bắt đến đây- Như thế- ít nhất muốn tôi về khách sạn thì anh trưởng đồn phải đến cho tôi biết, chứ không thể làm việc vô nguyên tắc và tùy hứng như thế này. Tôi đem kể chị nghe chuyện bực mình bị lấy cắp mà còn bị giải thích một cách trẻ con. Chị nghe qua gật đầu đồng ý - Tuy nhiên chị đề nghị không nói chính trị hay công việc nữa. Chị đề nghị nói chuyện trao đổi tâm tình- Chị nói là nghe tiếng tôi, bây giờ mới gặp và cơ hội dư thời gian rảnh rỗi nên chỉ muốn ngồi nghe tôi nói chứ không muốn trả lời, hay nói gì cả. Giời à! Chắc các vị lại mò vào trang Liên Tín Lối Về- rồi. Chứ cái mã tôi mà tiếng với tăm cái gì.

Tôi cũng huyên thuyên đủ chuyện với chị trong một không khí thân mật, cởi mở và tương kính. Chị lắng nghe rất kiên nhẫn và hài hòa. Sau đó chị hỏi han tôi rất thân tình về cá nhân, khuyên tôi nên lấy vợ ở Việt Nam v.v.. Thú thật tôi không nghĩ là chị có thể đóng kịch hay đến vậy. Nhưng với tâm tình đồng bào Tôi muốn tin là chị chân tình và quí tôi, cũng như tôi trân quí cách cư xử văn hóa và tình người của chị. Ít ra là lúc này.

-Thế là Tôi cũng phải đành về "không"! Nghĩa là chẳng có rõ ràng chi cả. Tôi đi ra và anh em công an trẻ cùng một trung tá, tất cả ăn mặc thuờng phục theo tôi về khách sạn. Tôi tắm rửa xong Anh Trưởng phòng C.A giữ lời hứa đến tặng tôi hai bao thuốc vố của Mỹ. Nói dăm ba câu chuyện Anh ta đi về, chúng tôi đi bộ ra phố ăn mì bình dân.

Trở về khách sạn -Tôi nằm nghỉ ngơi... nửa giờ sau Anh Hiển phó ban C.A đến, Tôi mời anh xuống dưới nhà uống nước để phản đối cách làm việc cũng như cách cư xử. Tôi nói thẳng ra là các anh chỉ muốn moi móc sửa chữ nghĩa để ghép tội Ông Khuê mà thôi. Chứ chẳng có gì cả. Anh Khuê là người của các anh mà, lúc nào cũng Kính Bác yêu Đảng! nếu ghép tội phản động lật đổ v.v - Các anh phải ghép Tôi mới đúng! Tôi muốn các anh thẳng thắn hơn và ngày mai phải cho tôi biết quyết định của cấp lãnh đạo. Đã bốn ngày Tôi không có liên lạc với gia đình, nhất là với vị hôn thê của Tôi. Các Anh không có nhân tâm. Các anh chỉ về trễ giờ là Tôi thấy các anh đều gọi điện về nhà để báo cáo lý do về trễ Vậy tại sao Tôi đã bốn ngày lại không được liên lạc với nguời nhà"

-Anh Hiển nói rằng anh rất hiểu và đồng ý, tuy nhiên đây là lệnh của các anh ở trên Bộ Anh chỉ có thể giúp Tôi không bị cưồng chân bằng cách sẽ lo xe cho tôi đi dạo thành phố bất cứ nơi đâu, ghé lại ăn uống v.v.. nhưng không đưọc tiếp xúc người ngoài, không điện thoại, không vào mạng v.v..

Tôi giận quá! Tôi nói Tôi không bao giờ tự xem mình là người nước ngoài, Tôi không muốn có vấn đề giữa Việt Nam và Úc, vì thật ra Úc nó cũng chẳng ưa gì tôi, bằng mặt nhưng không bằng lòng... Nó chỉ làm theo nguyên tắc. Vậy tại sao các anh không hiểu. Đến nước này các anh chỉ mong được việc các anh... các anh tổ chức ăn cắp đồ đạc giấy tờ của Tôi rất hèn hạ vô nhân cách, bây giờ lại cố tình cách ly tôi với thân nhân v.v.. Vậy tôi sẽ chính thức yêu cầu gặp nhân viên đại điện Úc tại Sài Gòn.... Đây là lối xử lý cuối cùng bất khả kháng, khi các anh không hành xử có tình người, tình đồng bào, thì Tôi đành nhờ người ngoài liên lạc gia đình cho tôi.

Chúng tôi trở lên phòng ngủ- bốn năm anh em công an bày bài ra chơi và muốn hỏi Tôi để được mua rượu về uống. Tôi thoải mái đồng ý và đóng góp hai trăm ngàn Việt Nam mua rượu. Sau khi ăn uống tôi đi ngủ. Đến khoảng 4 giờ rưỡi sáng, Tôi thức dậy thấy họ vẫn đánh bài Tôi đề nghị ngưng chơi và đi ăn sáng, uống cà phê Họ bàn bạc và muốn đưa Tôi đi xa ăn cho vui, những món đặc sản. Tôi giải thích không cần thiết, vì tôi hiểu anh em đang làm công tác.. đi xa thì vui, nhưng lỡ có chuyện gì các anh em sẽ phải có trách nhiệm thì tôi không vui, các anh em còn vợ con và gia dình. Tất cả đồng ý và cảm ơn tôi đã thông cảm anh em. Anh em đều nói nếu tôi được trả tự do, anh em sẽ tình nguyện đưa tôi về quê anh em chơi mỗi nhà vài buổi v.v.. Họ rất chân tình, cái chân tình cố hữu của người Việt Nam muôn thuở, nó có thể bị khuất lấp qua bao nhiêu năm tháng chủ nghĩa quan điểm, nhưng khi xả được những ràng buộc giả tạo, nhân tạo mầu cờ sắc áo đó, cái nhân tính, nhân tình Việt sẽ trổi lên không có gì có thể dấu được.

Thế là chúng tôi một đám 5 - 6 mạng Công An và một "Việt Kiều Phản Động" chống chế độ đi lang thang tìm quán ăn.. Đi mãi đến ngã Sáu tượng An Dương Vương mới có quán ăn. Chúng tôi vào ăn và uống sâm bổ lượng. Sau đó mướn taxi về, vì ai cũng mệt cả.

Tôi vừa về đưọc khoảng hơn một giờ tôi lại rủ hai ba ông Công An đi uống cà phê sáng.. Thế là chúng tôi ra một quán cóc gần đó uống cà phê sáng trưóc khi đi làm việc tại Công An quận 5 như thưòng lệ.

*
Buổi Làm Việc ngày 10-3-2002- Trục Xuất.

Vừa về đến phòng là có hai anh em Công An cho biết trả phòng.. Tôi vội thu xếp đám "tàn y" lại chỉ vừa một cái va li vì khi xếp quần áo lại mới thấy mất rất nhiều thứ tư trang.. Thôi vậy cũng nhẹ nhàng... Chúng tôi đến văn phòng, Tôi đi thẳng vào, gặp anh Hiển và các anh em khác... Nhưng không khí lạ hẳn, mọi nguời lạnh như tờ không ai thèm chào ai và không ai mời ai cái gì cả. Tôi cảm thấy có điều gì lạ lùng.. Tôi biết là mọi việc đã chấm dứt. Sân khấu hạ màn, và vở kịch cuối trong cái sân khấu bé nhỏ này sắp kết thức. Các diễn viên phụ đã sửa soạn chùi bỏ lớp son phấn để trở vào sau hậu trường..

-Tôi ngồi một hồi lâu. Anh Hiển vào hỏi mượn tôi vé máy bay. Tôi hỏi để làm gì. Anh nói để lo chuyến bay cho tôi. Thế là tôi biết sắp bị trục xuất.. Lòng thấy buồn quá. Chưa thực hiện được công việc dự trù ra Bắc.. Chuyến đi quá ngắn ngủi, và chẳng làm nên trò trống gì. Tôi ngồi lặng lẽ. Không hút thuốc vì Tôi tự hứa sẽ không hút thuốc nữa cho đến khi gặp người hôn thê bên Mỹ. Ngay cả hai gói thuốc Mỹ anh trưởng phòng Công An quận 5 tặng Tôi -Tôi cũng bỏ lại khách sạn...

Độ chừng hơn một giờ trôi qua họ mời tôi qua phòng họp - Đến nơi thấy đầy đủ bá quan-cao cấp.. vẫn có chị Thủy Châu ngồi đó cười rất nhẹ, nhìn tôi nhanh nhưng đầy thông cảm... các vị khác lạnh lùng và có dáng vẻ nghiêm túc công tác rõ rệt. Tôi để ý thấy có một một khuôn mặt nữ mới xuất hiện, tóc để ngắn, khuôn mặt nghiêm và đanh.. ngồi lặng lẽ liếc tôi. Dù vậy tôi vào là lên tiếng đùa ngay với hai nguòi quen mặt là anh Trưởng Ban C.A và Dương, người phỏng vấn tôi. Anh mời thuốc tôi từ chối với lý do: sợ trong thuốc lá 555 có thuốc độc!!! Cả đám cưòi khì!!! Cô Thủy Châu đứng dậy rót trà. Anh Trưởng ban CA lại đùa:

-"Ơ cái anh này, Anh bảo anh cảnh giác thuốc độc của chúng tôi, sao lại uống trà của chị Thủy Châu nhỉ

-Tôi cứ câng câng, mặt dầy giả nhời:

"Của Chị Thủy Châu rót- thì thuốc độc cũng uống." cả bàn lại có dịp cưòi khì chỉ có bà cán bộ mới đến hơi nhếch môi một tí.

Anh Trưỏng Ban CA trịnh trọng lên tiếng nói về sự vụ mất cắp của Tôi. Anh nói Tôi không mất 3 cái điện thoại, bằng chứng là theo cuốn Video quay lúc tôi mở tung ra để kiểm đêm đầu tiên cho thấy không thấy 3 cái mà chỉ có một cái!!!! Hơn nữa Cơ Quan không có trách nhiệm canh giữ đồ đạc cho Tôi. Trong khi Ông phó nhòm cho chạy đoạn phim để mọi người xem..

-Ái da!!!!! đúng là màn kịch đã hết, son phấn nhân vật đã lau, mà lau rất nhếch nhác.. Tôi nghiêm giọng vừa chỉ vào máy truyền hình giả nhời:

-"Các anh là Công An an ninh mà ăn nói không có lý luận gì cả! Anh xem máy thâu có thâu vào trong Vali đâu" Mà chỉ ở vòng bên ngoài, làm sao anh lại vội kết luận là không có ở trong"

Hơn nữa các anh coi thường chính cơ quan nhà nước của các anh. Tại cửa khẩu khi một kiện hàng đi qua thì một cái đinh cũng không thoát, phim ảnh còn đó. Nếu cần các anh cứ việc điện một cái là có tất cả.

Cả phòng im lặng một thoáng! Anh Trưởng Ban C.A lại lôi một tập sách luật ViệtNam ra đọc cho tôi về tội vu cáo oan v.v... ngụ ý Tôi vu cáo oan cho cơ quan C.A ăn cắp hành lý của Tôi. Tôi gạt phăng ngay:

-Anh khỏi cần đọc! Quốc gia nào chẳng có cái luật và hình phạt cho tôi này. Nhưng tôi nghĩ trong trường hợp này cái tòa án quan trọng nhất là lương tâm của chính chúng ta. Chúng ta biết mình có bẻ cong ngôn ngữ và tự hủy nhân cách của chính mình, để chối bỏ sự thật hay ám hại người khác hay không mà thôi. Hơn nữa Tôi bị các anh bắt và nhốt mấy ngày nay không lúc nào rời nửa bước, thậm chí đi nhà xí cũng có người đi theo, ngủ không được ngủ riêng.. Mà anh bảo đồ đạc của Tôi bị kẻ trộm.. Kẻ trộm nào" Mà thôi, tôi đã nói vấn đề không phải là 3 cái điện thoại, đôi giầy, cặp kính, quần áo, ví v.v mà là nhân phẩm và quyền riêng tư. Tôi nói đề các anh em hiểu thế thôi. Tất cả coi như bỏ.

-Anh Dương, người thẩm vấn tôi cũng chen vào: Thôi bỏ chuyện này đi. Chúng tôi lại nói cười, pha trò, vui vẻ. Anh Dương đọc biên bản buổi làm việc cuối và mời Tôi đọc lại, ký tên. Tôi có ghi một đoạn cảm tưỏng dưới cuối biên bản. Đại loại tôi chê cái thể chế, và cơ chế chòng chéo bất cập.. khiến chuyện nhỏ xé to. Nhưng công bằng mà nói thì các anh chị em liên hệ công tác trong vụ việc này đã hành xử và đối xử với tôi rất thân tình và hòa ái v.v...

Họ đưa tôi ra xe để ra phi trường.. Tôi chào và bắt tay mọi người. Anh Dương, bắt tay tôi, chúc bình an và nói:

-"Mong Anh bớt bạo động đi một tí"... Tôi thủ quyền xuống tấn đấm một quyền "hơi" vào bụng anh chàng, rồi cười bảo bớt như thế này hả. Mọi người đều cười!!!!

Tôi lên xe ra đến phi trường. Nhìn ra thấy tất cả đang chờ mình. Trưởng phòng C.A cô cán bộ lạ mặt và hai ba anh em trẻ. Tôi lôi hành lý theo vượt qua các cổng khai báo- không phải chờ đợi. Cô cán bộ "lạ" nói kể công..:

-" Anh thấy chưa chúng tôi ưu tiên cho Anh không phải chờ đợi gì cả."

Tôi chỉ biết cuời trừ giả lả:

-"Vâng! bị đuổi thì phải vậy chứ ạ!!!

Anh Trưởng Ban C.A và cậu nhân viên trẻ đều nói: "Sao anh lại nặng lời thế!"

Sau khi vượt qua mọi "hàng rào" giấy tờ họ dẫn Tôi thẳng đến phòng đợi. Hỏi tôi muốn ăn uống gì rất tử tế, vẫn có máy quay phim chụp hình theo sát cả. Cô Cán Bộ lạ quay sang hỏi Tôi: Bây giờ anh chắc mệt nếu anh muốn ghé Singapore hoặc ThaiLand v.v... Chúng tôi sẽ lo cho Anh vừa ý! Tôi trả lời xin cứ cho bay qua Bangkok vì ở đó tôi có thể đặt vé về thẳng Úc nhanh hơn.

Một lát AnhTrưỏng Ban C.A vào đưa tôi nhận và xem một quyết định trục xuất - để cho Tôi ký. Lý do là vi phạm nguyên tắc nhập khẩu v.v... Tôi điên quá cãi: Tôi xin về thăm thân nhân, đến đúng nhà đúng người vi phạm cái gì" Anh ta cười và bảo ký đi. Thế thì hết thuốc chữa. Trước khi từ giã về anh bắt tay Tôi và nói: "giữa cá nhân chúng ta không có vấn đề gì" Tôi cũng chỉ cười.

Quả thật giữa cá nhân những con người làm gì có vấn đề gì! Vấn đề là tại chế độ phi nhân đã thúc đẩy con người, đồng bào - vào vị thế kẻ thù mà thôi.

Anh nhắc tôi- lần sau về đừng thăm những người này" Tôi nói sẽ tiếp tục thăm Trần Khuê và sẽ ra Bắc thăm mọi người đối kháng nữa.

Nếu ông có lệnh văn bản ghi rõ cấm Phạm Thanh Chương không thăm Trần Khuê v.v... thì may ra, may ra thôi- Vì Tôi cũng sẽ cứ thăm - rõ rằng cái luật này nó phi nhân không đúng..

Tôi ngồi trong phòng với cậu cán bộ trẻ. Cậu hỏi thăm đời sống của tôi và hỏi:

- Anh có cảm nghĩ gì về chuyến đi ngắn ngủi này, có làm anh thất vọng không"

Tôi trả lời:

- Có chứ- buồn và thất vọng... Bạn bè mới chỉ gặp chưa đầy một giờ đã bị bắt- Mới chỉ uống đuợc vài ba chung rượu cùng nhau. Trưóc đây tôi cũng có dự liệu như vậy. Nhưng không nghĩ Chế Độ của các anh em đã sợ hãi bóng vía, làm to chuyện một việc không đáng như vậy. Tôi cứ nghĩ một hai ngày là xong.. rồi ra Bắc..

- Tôi lên máy bay qua Úc mà lòng buồn vô hạn. Tất cả chương trình chưa thực hiện được một phần... Quả thật, CSVN đã khôn hơn nhiều. Họ không bắt giữ tôi lâu, đối đãi khoan hòa, và không trục xuất vĩnh viễn....

*
Quả là một chuyến đi ngắn ngủi... tác giả đã kể lại thật tường tận những chi tiết của chuyến đi "kỳ thú" này... và trong phần kết, ông chia sẻ những tâm tình như sau:

-Nhân- Thần - Vật.. Con người là linh thiêng cao quí nhất.. Thần là những con người đã đổ máu xương -vun trồng tâm huyết cho dân tộc, cho con người Việt Nam thế hệ hiện tại và tương lai. Nhờ máu xương, thịt da, và tinh anh của con Người, những người đã thành Thần, đã trộn chung trong đất đai sông núi. Cho nên Tổ Quốc có Hồn Thiêng Sông Núi.

Tổ Quốc Việt Nam là của Nhân Dân Việt Nam- Lịch Sử là của Nhân dân.. không phải của Đảng Phái - hay Chế Độ Chính Trị. Quá Khứ, Hiện Tại và Tương Lai Việt Nam là của tất cả con người Việt-Nam.

.............

Xin trân trọng cảm tạ, tất cả những người Việt Nam, trong và ngoài, những người tôi đã đưọc hân hạnh gặp gỡ, dẫu đã biết mặt hay chưa, nhớ tên hoặc đã quên, có liên quan đến sự kiện này. Tôi xin ghi nhận sự ưu ái và tình đồng bào đẹp đẽ nhất mà các bạn đã dành cho tôi.

Xin dành lại sự phán xét cho tất cả quí anh chị em. Và Đồng Bào dấu yêu của tôi...

Nguyên Khả Phạm Thanh Chương.

Ghi chép lại theo trí nhớ
19-03-2002
Thân Kính
Nguyên-Khả

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạp chí Văn Học Mới số 5 dày 336 trang, in trên giấy vàng ngà, bìa tranh nghệ thuật của Nguyễn Đình Thuần, sáng tác từ hơn 50 nhà văn, nhà thơ, nhà biên khảo và phê bình nghệ thuật.- Văn Học Mới số 6 sẽ ấn hành vào tháng 3/2020, có chủ đề về nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn
Một tuyệt phẩm thi ca gồm những bài thơ dị thường chưa bao giờ xuất hiện bất cứ đâu, viết bởi một thi sĩ dị thường. Tựa: Tuệ Sỹ Ba ngôn ngữ: Việt - Anh - Nhật Dịch sang tiếng Anh: Nguyễn Phước Nguyên Dịch sang tiếng Nhật: G/s Bùi Chí Trung Biên tập: Đào Nguyên Dạ Thảo
Mùa thu là cơ hội bước sang trang mới khi nhiệt độ bắt đầu dịu lại. Trong mùa này, người dân California không cần mở điều hòa không khí lớn hết cỡ và cũng còn quá sớm để lo chạy máy sưởi.
Garden Grove xin mời cộng đồng tham gia chương trình đóng góp tặng quà cuối năm nhằm mang lại niềm vui, hy vọng và giúp đỡ cho những trẻ em địa phương không có quà trong mùa lễ Noel.
Ngồi niệm Phật miên man, dù cố tâm vào Phật hiệu nhưng hôm nay vẫn không sao “ nhập” được, đầu óc nó cứ văng vẳng lời anh nó lúc sáng: - Tu hú chứ tu gì mầy!
Một đường dây buôn người bán qua TQ do một phụ nữ Việt là nạn nhân buôn người trước đây tổ chức vừa bị phát hiện và bắt 2 người tại tỉnh Nghệ An, miền Trung Việt Nam, theo bản tin hôm 5 tháng 12 của Báo Dân Trí cho biết.
Điều trần luận tội đầu tiên của Ủy Ban Tư Pháp Hạ Viện đã nhanh chóng nổ ra cuộc đấu đá nội bộ đảng phái hôm Thứ Tư, 4 tháng 12 năm 2019, khi các nhà Dân Chủ cáo buộc rằng Tổng Thống Donald Trump phải bị truất phế khỏi chức vụ vì tranh thủ sự can thiệp của nước ngoài vào cuộc bầu cử ở Hoa Kỳ và đảng Cộng Hòa giận dữ vặn lại không có căn cứ cho hành động quyết liệt như vậy.
Đó là cuộc khảo sát của công ty tài chánh WalletHub đối với 182 thành phố khắp Hoa Kỳ, để xếp thứ tự an toàn nhất cho tới bất an nhất. Cuộc nghiên cứu dựa trên 41 thước đo liên hệ tới an toàn
Cảnh sát đã bắn chết một người đàn ông cầm dao tại El Monte, Nam California hôm Thứ Hai.
Một phần thưởng 50,000 đô la được đưa ra để bắt một người đàn ông của thành phố Burnaby đã bị truy nã trước đây vì tội rửa tiền như một phần của nhóm tội phạm có tổ chức người Việt Nam hoạt động tại Canada và Hoa Kỳ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.