Hôm nay,  

Sách Mới Nhã Ca: Đường Tự Do, Saigon (72)

04/08/200600:00:00(Xem: 2120)

Bìa sách “Đường Tự Do, Saigon”

Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do, Saigon’ trường thiên tiểu thuyết của Nhã Ca được ấn hành thành sách. Sau hơn 40 tác phẩm đã xuất bản, đây là bộ sách “nặng ký” nhất của Nhã Ca: 4 cuốn, 2, 560 trang.

Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do, Saigon’  đã đăng tải trên Việt Báo liên tục hơn 10 năm, từ 1993 tới 2003. Sau hai năm sửa chữa, thêm bớt, tác phẩm được sắp xếp thành bộ truyện gồm 4 cuốn.  mỗi cuốn 640 trang, có cốt truyện riêng, nhân vật riêng,  tình tiết riêng.  Tất cả hợp lại thành một trường thiên tiểu thuyết viết về những nhân vật và khung cảnh khác thường của Saigon đổi đời sau 1975. 

Sách ‘Đường Tự Do Saigon’ cuốn đầu tiên 640 trang, ấn phí 24 mỹ kim, hiện đã phát hành khắp nơi. Xin hỏi tại các hiệu sách địa phương. Bạn đọc ở xa có thể liên lac với Việt Báo đặt sách gửi tận nhà, trả bằng chi phiếu, lệnh phiếu hay thẻ tín dụng, 24 mỹ kim kể cả cước phí.  Sau đây, Việt Báo trân trọng giới thiệu mỗi ngày một đọan tiêu biểu trích từ  tác phẩm của Nhã Ca. 

Đường Tự Do Saigon:

72. Chương 13: Tin Buồn cho Bảy Cà Tong

Không ai ngờ thằng Long Tân Định đã lên tàu ngoại quốc rồi mà bị công an tóm cổ dẫn độ về tống vô Phan Đăng Lưu, một nhà tù nổi tiếng nằm cạnh trường Hồ Ngọc Cẩn cũ, trước mặt chợ Bà Chiểu.

Chuyện kể như vầy...Trước giờ tàu nhổ neo, không biết có ai báo cáo gì không mà công an rần rần lên tàu khám xét. Thằng Long được thủy thủ dấu trong thùng phuy dầu, đáng lẽ trót lọt rồi, nhưng vì sợ quá buông rơi ống thông hơi để thở nên sặc, phải trồi lên. Không biết có ai nhìn thấy không mà kể lại, lúc bắt được thằng Long, đem ra, nó đen thui từ đầu tới chân như thằng Mỹ đen vậy... Sau đó tàu rời bến cảng và mang theo bọn thằng Xiếu trốn trong bánh lái đi luôn,  sống chết sao chưa biết.

Gần một tuần lễ sau, khi mong đợi hết hơi và tiếc của đến khô héo chị Bảy cà tong mới nhận được tin dữ. Ôi thôi, khi biết được việc mất của, đàn con của chị nhiếc mắng, chửi rủa chị không tiếc lời. Con Lê nhảy chồm lên:

“Bà làm vậy mà coi được. Bà là má tui chớ không...DM, con này ăn thua đủ...”

“Tao lỡ rồi, mày cứ chửi trừ nợ...”

“Bà dơ dáy vừa vừa chớ. Cái đồ già dách mà còn dại trai, đĩ ngựa, nói rõ ra là đồ ngu.”

“Ngu cái con đĩ mẹ mày chớ ngu. Ngu mà đẻ mày ra đó thôi...”

“Bà im đi. Bà đã lỗi trơ ra đó mà còn nhiều chuyện.”

Thằng Hai Nuôi giận tím mặt, lầm lì mấy ngày, bây giờ lên tiếng.

“Ê, mày nạt ai ha mày" Đừng có hỗn.”

Con Lê phang một câu:

“Hỗn với bà còn là may, không phải bà, người khác thử coi...”

“Rồi mày làm gì" Tao đã nói bị tao ham lời, tính làm ăn mua bán thôi, tao dại trai hồi nào"”

“Thôi lạy bà ơi...Biết bà quá mà, chừng đó tuổi, người ta...còn bà, nói thì phải tội với trời, y như mấy con chó cái...”

“Bởi mới đẻ ra loại chó cái như mày. Bất hiếu như mày ông trời không vật chết mày đi. Hồi đẻ, biết mày vậy tao bóp mũi chết mẹ mày cho xong.”

“Sao không bóp mũi chết hồi đó cho giờ đỡ khổ, khỏi đi làm điếm nuôi thân. Tưởng sướng lắm sao còn rủa bà.”

“Tụi mày nhớ, dầu nghèo, tao cũng cố đẻ chúng mày ra, lo cho tụi mày lúc còn đỏ hỏn mới lớn, chớ chó cho tụi mày bú sao đây" Hư...ư...!”

Con Lê khóc từ lúc nào. Nó tiếc của muốn phát cuồng. Đem cái thân cho người ta dày vò để có chút vốn liếng, nay vì bà già “xí xọn” mê trai, nỡ lòng...Trời đất, mẹ này là mẹ gì" Rủa ra miệng thì tội với trời đất, mà bấm bụng thì ruột gan quay cuồng đau muốn thắt mà chết. Vậy mà coi bả, thấy cái mặt bả là đằn không nổi, đi ra đi vô, ngóng ngóng chờ chờ, sửa sang tô điểm cái mặt mốc...

Cho tới lúc nó nghe được sự việc thằng Long bị bắt trong lúc trốn trên tàu ngoại, thì nó hộc tốc trở về. Thấy chị đang tô lại môi son mà mắt thì láo liên, nó  càng điên ruột:

“Má...”

“Ha, mày đã gọi tao bằng má lại rồi à"”

“Đừng có nói móc nữa. Thôi thì bà...hứ, tô điểm sửa soạn cả ngày ...tội không" Đừng chờ nữa, thằng mắc dịch không đến đâu.”

“Sao mày biết. Tao tin là nó bị kẹt gì đó, chớ không đã đến tìm tao rồi...”

“Bà làm như bà còn ngon lành lắm. Coi bà “sệ” không còn một chỗ. Nó sợ bà luôn rồi, tới với bà là dụ bà tiền đó thôi...”

“Kệ ông cố nội tao, không mượn mày dạy đời...”

“Cho bà chờ đến chết luôn....Bà chờ đi. Nó không về nữa. Bà hổng nghe tụi nó đồn thằng Long Tân Định trốn lên tàu ngoại vượt biên sao"”

Chị Bảy cà tong giật mình, mắt trợn ngược:

“Phải không đó mày"”

“Phải mới nói. Ai người ta cũng biết, có bà là ngu...”

“Mày chửi nữa tao vả sưng mồm nghen mày. Ừa, cho dầu nó đi được, thoát, nó cũng gửi quà về trả nợ...”

“Đừng mơ tưởng. Vô trong Phan Đăng Lưu mà tìm nó kìa. Lần này nó bị bắt là truy ra nhiều tội kinh thiên động địa, không chừng nó khai là dính bà luôn...”

“Mày đừng nói bậy. Tao làm gì mà nó khai"”

Tuy nói cứng nhưng bụng chị Bảy Cà tong cũng đánh lô-tô và đêm hôm đó chị ngủ không được...Chị nằm lịm người nhìn con Lê sửa soạn “lên đèn” để ra đi.

“Mày không nghỉ việc được một đêm ha mày"”

“Cũng muốn lắm, nhưng làm nhiêu bị ăn cướp lột hết trơn rồi, không đi làm lấy cứt mà ăn, ai nuôi đâu.”

Con Lê thở ra một cái, dài mà sầu não lan cả cây số. Chị Bảy quay lưng hậm hực. Con Lê nhìn cái lưng còm cỏi của má nó, sao không thấy thương bao nhiêu, mà oán, hận gì đâu. Bà cứ nằm yên một chỗ như vầy e còn khỏe re cho mình, cứ đậu chén, dại trai, con cái có nhiêu gom lại trai nó dỗ hết, làm khổ con cái mà có biết ân hận gì đâu. Nó không muốn nhìn cái lưng của má nó lâu hơn nữa. Kiếm cái áo gió mua chợ trời chưa đến nổi tả lắm, nó tròng vào người.

Nghe tiếng chân, chị Bảy cà tong có liếc theo, rồi nằm trở lại, im lìm như đã chết rồi vậy.. . .

Đường Tự Do Saigon:

73: Vô Trụ sở Phường

Con Lê vừa ra mấy bước đã gặp con Nết. Chúng nó rủ nhau đi.

“Bữa nay trong người tao thấy mệt hổng ham gì hết.”

“Đứa nào ham" Tao cũng vậy, nhưng cũng phải làm thôi, cái thời tụi mình nó qua lẹ lắm mày. Rồi bịnh hoạn, rồi...hơ, chết non lúc nào hổng biết.”

“Tao cầu trời kiếm chút vốn liếng ra cái sạp nhỏ bán buôn gì đó...mà.Hư, đm...tức muốn giết người luôn.”

“Giết ai"”

“Không giết được mới khổ. Giết được là tao giết rồi.”

“Thôi mày ơi, đừng sầu đời nữa mới sống được. Tao thì cũng mơ như mày thôi...”

“Mày thì tiêu gì" Tao tưởng mày đã đủ giàu lắm.”

“Ừa, không nằm trong chăn hổng biết chăn có rận đâu nghe mày. Tao à" Ôi thôi, tao nhiều sở hụi lắm, phía này phía kia chặn đầu chặn đuôi. Rồi gia đình tao dưới quê cực lắm mày biết hôn" Tao còn đứa em gái, đâu muốn nó theo cái nghề khốn nạn như tao nên...”

Đang ngon trớn, con Nết chuyển đề:

“Ê mày, nghe nói thằng Long Tân Định dính vô tù, mày biết rõ chuyện không"”

Con Lê lại thấy tức ở lồng ngực, nó không muốn biết nữa.

“Tao hổng nghe.”

“Tụi nó nói thằng Long đã lên tàu ngoại quốc rồi, tàu bị xét nên tóm được nó. Tao nghĩ chắc có ai biết đi báo chớ mấy chuyện này kỷ lắm...ân oán chi đây...”

Con Lê thở dài:

“Kệ con bà nó. Thằng cô hồn đó cho ở tù hổng ai thương.”

Con Nết cười tủm tỉm:

“Tao còn nghe chuyện như vầy hổng biết có không, tụi nó nói thằng Long được má mày “ủng hộ” tiền bạc mới đóng sở hụi đủ...”

“ĐM. Thằng nào con nào nói, mày nói ra nghe đi...”

“Ôi hơi sức đâu tức thiên hạ mày. Thôi bỏ đi, nè, bữa nay mình có mối ngoại nữa. Lát ra sông... Còn giờ đi “đớp” một cái cho nó chắc bụng.”

Con Lê chẳng thiết gì ăn uống. Phần má nó đã vậy, còn thằng anh Hai Nuôi, không biết ăn nhằm bùa ngãi gì mà đeo cứng con Nết. Nếu con này chịu chắc thằng anh nó cũng dám vay chạy làm đám cưới sống với nhau. Nói vậy thôi chớ con Nết đâu có ngu, từ ngày rã đám với tên cán bộ, nó được tự do, tha hồ “làm”, may sắm tưng bừng, nhan sắc nhờ vậy mà trội hẳn, thằng anh nó cay cú ra mặt. Ôi, thứ đàn ông nào cũng dại gái giống nhau mà cũng sở khanh giống nhau. Đến như cái thằng phó phường, gắn bó với nó như vậy, nay đã có vẻ lơ là. Nó nghi lắm, chắc phải có con nào mới mẻ khác. Nghĩ tới đó, nó rựt tay con bạn:

“Tao không đi ăn. Thôi hẹn với mày ở dưới bến. Giờ tao có một việc phải làm...”

Con Nết ngó trân trân vô mặt con Lê, dạy đời:

“Nè, cũng vừa phải thôi nghen mầy. Giờ mày đi “ngựa” nữa, lát hổng còn sức. Mày biết hôm nay tụi Cuba, tụi nó đã hổng đẹp trai mà còn quì dai...ớn lắm.”

“Biết. Sao mày lúc nào cũng chỉ nghĩ tới một chuyện đó vậy" Mày như cái chai không đáy hà...Tao có công chuyện nhưng mỗi công chuyện mỗi khác. Xời ơi, mày đừng lên mặt dạy tao...”

“Nhắc mày vậy thôi, bị mày biết đó, mình hổng “gân” nổi, lần sau tụi nó hổng giới thiệu, mà lỡ gặp lại thì ...ai nô, ai nô...ghét lắm.”

Con Lê cũng phải phì cười. Chia tay. Con Lê đi trở lui về phía phường tám. Có chuyện gì mới đông như vậy" Liếc vô là nó biết liền. Mấy cha bán thuốc tây dưới Tân Định, sao lơ ngơ làm gì ở khu này mà bị dẫn về phường" Ở trỏng, nó nhận ra một ông mặt mày sáng sủa, đeo kính trắng rất trí thức. Ông nay trước là giáo sư, thời nay ra đứng chợ trời. Tên công an trực quen mặt với nó quá, ngẩn lên nhìn rồi cúi xuống biên bản. Nó tới gần ông giáo sư:

“Làm gì ở đây vậy"”

“Làm gì đâu. Đứng láng cháng ở bưu điện chờ thằng bạn lĩnh thuốc Tây, gặp lúc kiểm tra, dính.”

“Oan hông!”

“Này, chị kia, đi đâu vậy hả" Biết chỗ công an đang làm việc...”

“Bị tui có chuyện, cần gặp ông Phó.”

Hắn lạnh lùng chỉ cái băng ghế còn thừa:

“Có chuyện thì ngồi chờ ở đó. Ngồi đi. Không được lộn xộn.”

Ông cố nội mày. Lên mặt. Con Lê ngồi xuống, lầm bầm nguyền rủa. Như để nhắc nhở tên công an trực làm biên bản nhẹ, con Lê nói chuyện nho nhỏ với người quen:

“Làm việc chưa"”

Một cái gật. Nó tằng hắng giọng:

“Oan thì cứ kêu oan, khai báo cho biết điều là được. Phường này làm việc hợp tình hợp lý lắm.”

“Thôi bà,bà im miệng đi. Muốn tìm ông Phó thì đi vào trong mà tìm...”

Con Lê bước vào. Căn phòng trong trống trơn. Nó đi nữa, ra tận góc đằng sau, có ngăn vách để tạm giam giữ người bị bắt qua đêm. Nó tính đi ra thì nghe có tiếng thở. Gì đây, nó bước tới, xô cửa. Nó không lùi lại được nữa. Cái cảnh thường xẩy ra với nó thì nay đã thế vào một đứa con gái khác. Mà ai vô đây đâu, chính là cô Tuyết “tàu biển”.

“Mèn ơi!”

Nó kêu lên. Tên Phó quay mặt lại nhìn, vẫn không thèm ngưng cử động.

“Đi ra. Ai cho vô đây.”

“Hứ”.

Khuôn mặt cô Tuyết tỉnh bơ, không một chút vui, nói với con Lê:

“Tao trả nợ cho ổng, mày. Tao bị bắt vô đây.”

“Sao bị bắt"”

“Bị tội nhảy đầm lậu. Nhưng có nhảy múa gì đâu, mới tụ lại ăn sinh nhựt con bạn là mấy ông đổ bộ vô bắt rồi.”

“Địt mẹ, đừng làm ông mất hứng. Đi ra.”

“Ra thì ra, làm gì dữ vậy"”

Con Lê càu nhàu. Đúng là đồ chó vàng, trở mặt nhanh như ăn cướp. Thằng chả mặt dày hơn tấm thớt, làm như chưa hề đụng móng tay móng chân con Lê. Nếu không phải con Lê, mà vợ của hắn, chắc hắn vẫn an nhiên “lao động” một cách gớm ghiếc như thế. Tệ hơn cả súc vật. Con Lê cố nuốt nước bọt đang muốn nhổ xuống đất. Cũng không thể đứng nhìn, con Lê lui gót, khép cửa lại.

“Thấy ông chưa"”

Tên áo vàng ngó lên, cười đểu, tiếp:

“Giờ này là “đàn anh” bận tiếp xúc với dân. Sao" Không chờ được hả"”

Con Lê không thèm trả lời.

Ra khỏi phường, cái cảnh thằng tình nhân cũ hành hạ cô Tuyết không ngừng ám ảnh nó. Nó cũng hiểu là từ nay, nơi”nhờ cậy” của nó cũng không còn hiệu nghiệm nữa. Sầu đời, nó tạt vô quán kem “Bố Già”kêu một chai bia. Cả người nó đang lạnh tanh, nó muốn hâm nóng máu huyết một tí. Có lẽ vì vậy mà nó xuống bến sông trễ.

Kỳ tới, trích đoạn 74: Con Lê Ra Sông 

NHÃ CA

(Trích Đường Tự Do Saigon)

-------------------------------------

Đường Tự Do Saigon *

Tiểu thuyết Nhã Ca, 640 trang
Đặt sách gửi tận nhà, trả bằng lệnh phiếu hay thẻ tín dụng:
24 mỹ kim kể cả cước phí

Liên lạc phát hành: Việt Báo
14841 Moran St.
Westminster, CA 92683
(714) 894-2500

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.