Theo nhà khảo luận David Masci, 27 năm trước đây, Chiến tranh VN là một cuộc chiến quân đội lần đầu tiên thất trận, chớ không thua chiến tranh [lost a batlle, not a war]; nhân dân mất niềm tin nơi chánh quyền, không phải vì chánh quyền tham chiến ở VN, mà vì chánh quyền không làm những gì có thể làm được để chiến thắng. Hội chứng VN phát sinh do tánh chần chờ, không dám mạnh dạn quyết định, nhứt là về quân sự. Mãi đến khi hàng triệu người Việt dùng thuyền nan vượt biển cả ( boatmen ), Đảng Cộng Hòa nắm chánh quyền, mạnh dạn tiến hành và chiến thắng Vùng Vịnh, chứng bịnh mới hết. "Nhờø Chúa, chúng ta đã chế ngự được hội chứng VN, một lần và mãi mãi," TT Bush Cha đã nói.
Nhưng sự thành công của cộng đồng người Việt tỵ nạn CS trên đất Mỹ mới điển hình. Sư sụp đổ của Sàigòn được Giáo sư Ruben Rumbaut (ĐH Michigan) ví như một cuộc nổ bom nguyên tử. Người Việt như những miễng vụn văng khắp bốn phương trời. Thống kê năm 2000â, riêng tại Mỹ có 1 triệu 250 ngàn người Việt tỵ nạn CS qua nhiều chương trình. Tinh hoa của VNCH cũng có, thường dân lam lũ cũng có. Như mọi sắc dân di cư khác, người Việt tỵ nạn CS, theo GS James Freeman (ĐH San Jose), phải đương đầu với hai thách thức lớn:ï mất mát dĩ vãng và đối phó nhiều chướng ngại tương lai, đặc biệt là Anh văn.
Nhưng 27 năm sau nhìn lại, cộng đồng người Việt là cộng đồng đông hàng thứ 5 sau các đồng gốc A,Ù đến Mỹ trước rất lâu. ĐH nổi danh Johns Hopkins cho biết đã có người Việt lấy bằng cao nhứt của Mỹ, như Ph.D; học sinh Việt lớp 8 và 9 điểm số trung bình cao nhứt nước. Little Saigon, thương mãi sầm uất, đa số chủ tiệm, chủ xưởng là những người tỵ nạn CS tay trắng cách đây chưa đầy một thế hệ.
GS Freeman cho sự thành công này thuộc về tính cần cù nhẫn nại làm việc, niền tin có tính truyền thống dân tộc vào việc học, và nền tảng vững chắc của gia đình VN. Ô. cũng nhấn mạnh đến tinh thần ái quốc của người Việt trên đất Mỹ, được so sánh với lòng yêu nước của cộng đồng lưu vong Cuba, là cộng đồng chống Cộng nổi tiếng. Cờ VNCH dù không còn là một quốc gia trên mặt quốc tế công pháp nhưng được chánh quyền, trường học Mỹ treo như một quốc kỳ trong các ngày lễ và các dịp long trọng. Tiếng Việt chẳng những được dùng ở gia đình, cộng đồng mà còn được dạy tại các đại học cộng đồng Mỹ có nhiều người Việt định cư, được tính vào tín chỉ như ngoại ngữ Đức, Ý, Pháp. Chương Chiến Tranh VN trong học trình Sử Mỹ, được hiệu chính và giảng dạy Trung Học. Học sinh thích thú, ngưỡng mộ các gương anh hùng chiến đấu cho tự do dân chu. Nghệ thuật thứ bảy vẫn tiếp tục khai thác đề tài yêu nước trong Chiến tranh VN, như Phim We Were Soldiers; và khán giả vô cùng ái mộ.
Còn bút ký của vị Đại Tá cựu chiến binh VN đang giảng dạy trường Võ bị Leavenworth trong chuyến đi thăm lại chiến trường cũ VN, mô tả cảnh đời VN sau 27 năm đen tối, gần như không gì thay đổi so với thời kỳ Chiến tranh VN. Từ Sàigon, Cao nguyên Huế, đến Hà nội, chỗ nào cũng trại lính, đồn canh, bản cấm, rào kẽm gai. Oâng lén cắt một khúc kẽm gai, tượng trưng cho nô lệ, tù đày đem về Mỹ. Bóng dáng và bộ mặt "hình sự" của cán bộ CS ở phi trường, trụ sở Công An khiến Oâng suýt chưởi thề nếu không có con Oâng nhắc nhở. Oâng phải dùng Honda ôm, len lỏi mới thăm được một số cảnh cũ.Còn nhân dân các vùng Oâng quen biết xưa, thái độ thù ghét, trốn lánh CS vẫn không thay đổi. Chưa bao giờ Oâng thấy một thường dân chạy theo CS hay ở trong bộ đội CS.
Nhưng có một điều khác là tiến bộ Internet đã bắt đầu có tác dụng tai hại cho CS. CS không đủ sức cản trở. CS chỉ sống nhờ vào việc khống chế nhân dân, nhưng Internet đã, đang và sẽ giúp dân vươt khỏi sự khống chế đó. Chỉ cần một thời gian nữa, nhân dân sẽ đòi tự do dân chủ. Và người Việt đấu tranh đang tận dụng Internet cho mục tiêu yêu nước của mình.
Nếu nói mất mát và khó khăn, thì người Việt đi tìm tự do mất mát và khó khăn nhiều hơn đồng bào mình ở lại trong nước. Nếu nói chịu làm, chịu học, vì gia đình, thì người Việt trong ngoài nước cũng như nhau vì cùng truyền thống, văn hoá, và dân tộc tính. Nhưng cộng đồng người Việt hải ngoại nói chung, ở Mỹ nói riêng, học hành cao hơn, sung túc hơn đồng bào trong nước, phải nói, một phần lớn nhờ chánh quyền tự do dân chủ. Tự do dân chủ là điều kiện tiên quyết, tiền đề chớ không phải hệ luận, hậu qủa của sự phát triễn kinh tế. Chính chế độ độc tài đảng toàn trị của CS Hà nội làm cho dân nghèo khổ, kinh tế chậm tiến, nước nhược tiểu, xã hội thoái hóa. Đã bắt đầu rồi Phong trào đấu tranh cho tự do tôn giáo, chống tham nhũng, chống kỳ thị dân tộc, chống Đảng v.v. Thời gian mà vị Đại Tá nhận chân tình hình tại chỗ đã nói, là thời gian để các phong trào trong nước kết họp với nhau và nối kết trong với ngoài nước để thực hiện một cuộc cách mạnh vì nhân dân, do nhân dân, của nhân dân, dứt khoác không có chỗ đứng cho độc tài CS. Ngày Quốc Hận 30/4 năm nay người Việt trên đất Mỹ làm việc và kỷ niệm với niềm tin ấy.