Chỉ Nên Phạt Ngồi 1 Mình Khi Bé Trên 3 Tuổi Trở Đi
Vào khoảng 18 tháng phần lớn các bé đã có thể hiểu được rằng khi bạn xử dụng hình phạt time-out/cách ly bé, có nghĩa là bạn muốn bé ngưng làm việc mà chúng đang làm, và việc đó không làm cho bạn hài lòng.
Tuy nhiên, đối với các bé dưới 3 tuổi, các chuyên gia khuyên rằng không nên dùng hình phạt time-out thường xuyên. Khi các bé toddler (bé từ 1 đến 3 tuổi) quậy phá hay khóc lóc mè nheo, có thể vì các bé mệt, đói, hay bệnh; trong những trường hợp kể trên, hình phạt time-out sẽ không có hiệu quả gì cả, mà cần phải "trị tận gốc" những nguyên nhân làm cho bé quậy phá, quấy khóc, và chỉ áp dụng hình phạt time-out khi bé thật sự hư.
Khi bé từ 3 tuổi trở lên, hình phạt time-out có hiệu quả hơn. Các bé tuổi này hiểu được rằng có chuyện không đúng, và time-out là một cách mà cha mẹ dùng để trừng phạt bé. Khi xử dụng hình phạt time-out với các bé từ 3 tuổi trở lên, các chuyên gia khuyên nên:
- Nói rõ hành động mà bạn muốn bé ngừng lại. Xử dụng hình phạt time-out khi bé cố ý làm một hành động mà bạn đã ngăn cấm.
- Báo trước cho bé biết rằng nếu bé cứ tiếp tục làm hành động mà bạn đã yêu cầu bé ngưng lại, bé sẽ bị phạt time-out.
- Chọn một nơi để cách ly bé, thường là một nơi không có đồ chơi hay bất cứ những vật gì có thể giải trí.
- Khi bé làm một hành động đã bị ngăn cấm, bắt bé đi đến nơi time-out ngay, và để bé ở đó trong một khoảng thời gian nhất định (khoảng 5 phút). Để đồng hồ gần đó để bé có thể xem giờ.
- Nếu bé la hét, tăng thêm giờ phạt.
- Kiên định khi xử dụng hình phạt time-out. Nhưng khi bé tỏ ra biết sợ hình phạt này và không phạm luật, nên khen ngợi bé.