[LS Lê Đình Hồ là tác giả cuốn “Từ Điển Luật Pháp Anh Việt-Việt Anh” dày 1,920 trang vừa được xuất bản. Qúy độc giả có thể mua sách qua internet bằng cách lên Website Google (google.com) đánh máy chữ “ho ledinh”, rồi theo sự hướng dẫn của các websites.]
Hỏi Bà Phạm Th. Tuyến: Cách đây hơn 2 tháng, cảnh sát đến nhà mời con tôi đến trạm cảnh sát. Sau khi thẩm vấn cháu bị cáo buộc về tội robbery in company. Sau khi họ cáo buộc cháu về tội nêu trên, chừng khoảng 3 tiếng đồng hồ sau thì bạn của cháu cũng bị bắt.
Cháu đã ra tòa một lần và không chịu nhận tội. Đơn xin tại ngoại của cháu cũng bị tòa bác bỏ. Hiện cháu và người bạn đang bị giam giữ chờ ngày xét xử.
Khi tôi vào thăm, cháu cho biết về sự việc như sau: Gần chiều tối ngày Thứ Sáu hôm xảy ra sự việc, bạn của cháu nhờ cháu chở đến vùng Marrickville để thăm gia đình một người bà con. Sau khi thăm viếng xong, bạn của cháu yêu cầu cháu đậu xe gần góc đường đợi bạn cháu đi mua gói thuốc lá. Cháu ngay tình và ngồi đợi bạn cháu.
Khi thấy bạn cháu hối hả chạy đến xe của cháu, trên tay cầm gói thuốc lá cùng túi xách, yêu cầu cháu chạy về hướng Earlwood. Cháu đã hỏi bạn cháu là mua gì mà nhiều vậy. Bạn cháu cho biết là hãy lái xe đi rồi bạn cháu sẽ kể cho nghe về sự việc.
Sau khi vào trạm đổ xăng, bạn cháu mới kể toàn bộ sự thật. Thế là cháu không còn cách nào khác chỉ còn biết chở bạn về nhà của anh ta.
Thực ra, bạn cháu sau khi mua thuốc lá đã dùng cây bút nguyên tử đâm vào người của một bà cụ, rồi giựt túi xách tay của bà ta và chạy nhanh về hướng xe của cháu. Bà cụ có tri hô, nhưng không thể rượt theo kịp. Thế là những người đi đường đã rượt giúp theo hướng mà bà cụ chỉ.
Khi họ đến gần kịp bạn cháu, còn khoảng vài chục thước thì xe của cháu đã bắt đầu chạy. Họ không còn cách nào khác hơn là ghi lại số xe và báo cho cảnh sát. Cảnh sát đã truy tìm và không lâu sau thì cảnh sát đã đến nhà để bắt cháu, và sau đó bắt luôn người bạn của chaú.
Cháu có cho hay là cháu hoàn toàn không hề hay biết gì về sự việc.
Xin LS cho biết là liệu việc cháu không hề nhúng tay vào vụ việc này cháu có bị kết buộc về tội trạng vừa nêu hay không" Nếu bị kết tội thì hình phạt sẽ như thế nào"
*
Trả lời: Điều 97(1) của Đạo Luật Hình Sự (Crimes Act 1900) quy định rằng: “Bất cứ ai, trang bị với vũ khí, hoặc khí cụ tấn công, hoặc đồng lõa với người khác để cướp hoặc hành hung bất cứ người nào . . . sẽ bị tù 20 năm” (Whosoever, being armed with an offensive weapon, or instrument, or being in company with another person, robs, or assaults with intent to rob, any person. . . shall be liable to imprisonment for twenty years).
Trong vụ R v Bell [2003] NSWCCA 132. Tình tiết trong vụ đó có thể được lược thuật như sau: vào khoảng hơn 1 giờ sáng ngày 14.2.2002 tại khu shopping của khu vực Cabrammatta. Bị cáo cùng với đồng phạm cô McMillan đã theo sát nạn nhân, Cô Vanessa Berg. Dường như bị cáo là người đến gần Cô Berg trước và tranh cãi về vấn đề tiền bạc liên quan đến việc mua bán ma túy.
Bị cáo sau đó đã nắm kéo đầu tóc Cô Berg, và lúc mà Cô Berg cố vùng vẫy để thoát, thì bị cáo vẫn tiếp tục kéo tóc cô ta.
Bị cáo cố giựt cho bằng được chiếc tuí xách tay của nạn nhân. Bị cáo đã kéo lê nạn nhân qua “mái vòm” (arcade) trong lúc đó vẫn nắm những sợi dây da của túi xách.
Bị cáo đã đẩy nạn nhân lùi vào cái “cửa cuốn đã được đóng kín” (a closed roller shutter door). Bị cáo đã đánh nạn nhân nhiều lần vào mặt, đã làm cho nạn nhân gãy mũi và đã để lại 2 vết cắt nhỏ trên mũi.
Bị cáo bèn chạy đi gặp Cô McMillan. Cả 2 người bèn đi lại chỗ Cô Berg đang nằm dưới mái vòm. Cô McMillan đấm thêm 3 cú vào đầu Cô Berg. “Trong lúc nạn nhân đưa tay lên để ngăn chận sự hành hung thì bị cáo đã đấm cô ta nhiều lần vào đầu” (When the victim raised her arms to prevent the assault the accused punched her several times to the head).
Trước khi có sự tranh cãi bị cáo đã yêu cầu nạn nhân, Cô Berg, đưa tiền và cho biết rằng bị cáo có dao. Cô Berg đã bỏ chạy và đón được taxi. Cô ta bị chấn thương nặng do sự tấn công và “cô không còn khiển động được các chức năng của cơ thể và bị té đái” (she lost control of her bodily functions and urinated).
Bị cáo sinh ngày 27.7.1968, được 33 tuổi vào lúc bị bắt. Sống tại vùng Campbelltown cùng 7 anh chị em mà cha mẹ của cô đã ly thân vì người cha nghiẹn rượu và chuyên bạo hành. Ở tuổi thiếu niên, bị cáo đã dùng ma túy. Mẹ của cô đã tái giá khi cô được 9 tuổi. Vào tuổi 16 cô đã sống ngoại hôn với người đàn ông 33 tuổi. Sinh được 2 đứa con và sự quan hệ này đã gãy đổ sau 6 năm. Thất vọng vì người đàn ông đã bỏ rơi mình, bị cáo đã trở lại dùng ma túy.
Bị cáo đã dùng nhiều loại ma túy, khởi đầu bằng việc hút cần sa. Rồi bị bắt về tội ăn cắp đồ trong cửa hiệu.
Bị cáo được tại ngoại nhưng “cô ta đã vi phạm các điều khoản tại ngoại” (she breached her bail conditions). Thế là cô ta bị bắt giữ cho đến ngày xét xử.
Vị chánh án tọa xử đã tuyên án bị cáo 6 năm 6 tháng tù, và buộc phải thụ hình tối thiểu là 4 năm. Bị cáo bèn kháng án với các lý do sau:
Bị cáo cho rằng tòa đã không lưu ý đến sự nhận tội của bị cáo, luật sư của bị cáo cho rằng việc nhận tội của bị cáo có giá trị vị lợi là đã giúp cho nạn nhân khỏi phải trưng dẫn bằng chứng và chính phủ khỏi phải tốn kém về việc xét xử.
Điểm thứ 2 mà luật sư của bị cáo đưa ra là không có sự tương xứng giữa bản án mà tòa đã dành cho bị cáo và bản án mà tòa đã dành cho đồng phạm. Vì đồng phạm chỉ bị tòa tuyên án tù 4 năm và buộc phải thụ hình tối thiểu là 2 năm 6 tháng.
Vào lúc xét xử, Tòa cho rằng có sự khác biệt lớn giữa bản án dành cho bị cáo và bản án dành cho đồng phạm vì bị cáo lớn hơn đồng phạm 4 tuổi, đồng thời vào lúc xét xử bị cáo đang vi phạm những điều khoản buộc phải giữ gìn tánh hạnh. Tòa cũng xét thấy rằng bị cáo đã nhiều lần phạm tội hơn đồng phạm. Đó là lý do tại sao có sự chênh lệch giữa 2 bản án trong cùng một sự vi phạm.
Lý do thứ 3 mà luật sư của bị cáo đưa ra là bản án quá nặng so với tội phạm. Về điểm này tòa đã cho rằng bản án của bị cáo được liệt kê vào 9% theo thống kê của những người bị xét xử thuộc loại vi phạm này.
Tuy nhiên, cuối cùng tòa đã đồng ý giảm án cho bị cáo xuống còn 4 năm 10 tháng và buộc phải thụ hình tối thiểu là 3 năm.
Dựa vào luật pháp cũng như phán quyết vừa trưng dẫn bà có thể thấy được rằng tội trạng mà con của bà bị cáo buộc, nếu bị kết buộc, là một tội trạng hình sự nghiêm trọng. Hình phạt tối đa dành cho tội trạng này là 20 năm tù.
Tuy nhiên, việc bị tuyên án nặng hay nhẹ, nếu bị kết tội, còn thuộc vào nhiều yếu tố chẳng hạn như tuổi tác, tiền án cùng nhiều yếu tố khác.
Nếu con của bà ngay tình và hoàn toàn không hề hay biết về sự việc đã xảy ra thì tòa không còn cách nào khác hơn là phải trả lại tự do cho con của bà. Điều này đòi hỏi bạn của con bà phải thú nhận tất cả các hành vi phạm pháp kể trên là do chính đương sự thực hiện.
Nếu bà còn thắc mắc xin điện thoại cho chúng tôi để được giải đáp.