Hôm nay,  

Diễn Đàn Độc Giả

14/08/200600:00:00(Xem: 2845)

Liêm, sỉ của người Việt Tỵ Nạn Chính Trị

Trung Tỉnh Cư Sĩ - Sydney NSW

Người xưa thường nói, liêm, sỉ là tính rất hay của loài người, vì người mà không có liêm thì cái gì cũng lấy; không có sỉ thì việc gì cũng làm. Người mà đến thế là người bỏ đi, không khác gì giống vật. Nhất là những người chủ trong gia đình, những người gánh vác việc cộng đồng, việc quê hương, đất nước.... mà vô liêm, sỉ thì nhà phải suy bại, nước phải nguy vong. Nghĩ cho kĩ, thì sỉ cần hơn liêm: người không liêm làm những việc bất nghĩa, căn nguyên cũng ở vô sỉ mà ra. Vạn thế Quân sư biểu Khổng Tử ngày xưa cũng đã dậy: “Hành kỉ hữu sỉ” nghĩa là phải biết xấu hổ khi làm điều xằng bậy. Mạnh Tử xưa cũng đã nói: “Nhân bất khả vô sỉ” nghĩa là đã làm người không biết xấu hổ thì không được. Than ôi! Thế mà ngày nay, nhân tình phản trắc, phong tục suy đồi, người ta quên cả liêm, sỉ. Không kể chi đến người thường ít học, mà ngay cả bọn khoa bảng cũng chan chan như thế cả. Ôi! Nếu cho là sự xấu hổ chung cho cả nước, cũng không phải là nói ngoa. Tuy vậy, mùa đông rét mướt, tùng, bách vẫn xanh; mưa gió tối tăm, gà sống vẫn gáy. Đời tuy hôn mê, vẫn có người tỉnh.

Nhưng hôm nay, cặm cụi chép lại lời của thánh hiền, không phải là để ca ngợi cây tùng cây bách, cũng không phải để khen con gà nó gáy, hay bốc thơm ông nọ bà kia tỉnh táo giữa bể đời ô trọc, mà là để răn dậy những kẻ không biết liêm sỉ, tuy khoác manh áo người Việt tỵ nạn cộng sản, được chánh phủ Úc, dân Úc cưu mang, giúp đỡ, mà rồi tấp tểnh tính trò phản bội, rắp ranh gọi cộng sản là cha, là thầy, là "big boss" để đổi ba miếng đỉnh chung, nuốt chưa trôi qua cổ họng mà đành tắc nghẽn với đời, với lịch sử. Nhớ khi xưa, ông Nhan Chi Suy là nhà trước tác danh tiếng nước Tàu, khi làm sách “Gia huấn” có thuật câu chuyện rằng, một viên quan nói với ông: “Tôi có đứa con 17 tuổi học đã thông. Tôi cho nó học tiếng nước Tiên Tri, tập gảy đàn tì bà, lớn lên theo hầu đám công khanh, thế nào rồi nó cũng được sung sướng”. Nhan Chi Suy nghe nói, nín lặng không trả lời. Sau về nhà, bảo con cháu rằng: “Người này dạy con lạ thay. Như ta, nếu học cách ấy, dù cho được phú quý đến đâu, ta cũng không mong cho các con vậy”. Những kẻ mất hết liêm, sỉ, chỉ biết chăm chăm xu thời nịnh đời, xem câu chuyện này, nghĩ chẳng đáng thẹn lắm sao! Nhưng đó là những người tìm phú quý từ đám công khanh, ta không nói. Đáng thẹn hơn là có những kẻ đi tìm phú quý từ trong tay kẻ thù cộng sản. Mà cộng sản là kẻ thù đâu chỉ có riêng ta, gia đình ta, mà còn là kẻ thù của dân tộc, đất nước, tổ tiên, dòng họ của ta nữa. Như vậy, miếng mồi hòa hợp hòa giải mà cộng sản đang nhử chính là miếng nhục! Nhưng nói vậy là nói với những ai có liêm sỉ. Còn những kẻ  vô liêm sỉ, nghe tôi nói vậy thì chúng lại cười hô hố mà bảo rằng: Miếng "nhục" là "cục thịt" đó lão gàn bát sách!!!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.