Hôm nay,  

Hà Nội Đứng Lên Rồi

01/08/200600:00:00(Xem: 2267)

Dân kéo đến trước cửa nhà lãnh đạo kêu oan đủ kiểu.

Tường thuật của Nguyễn Thái Hoàng, Nguyễn Thái Bình, Võ quế Dương, Nhóm Phóng viên Hà Nội (chuyên phụ trách mảng dân oan Việt Nam)

Liên tiếp trong 4 ngày cuối tháng 7 (25, 26, 27, 28) bà con dân oan 3 miền tụ tập trước cửa nhà các lãnh đạo cộng sản để quấy rối, phát huy quyền dân chửi, đòi lại quyền lợi cho mình. Những tên vinh dự nằm trong bộ nhớ của bà con đều là cán bộ cao cấp trung ương, đó là: Trương Vĩnh Trọng (phó thủ tướng) Nguyễn thị Hoài Thu (chủ nhiệm các vấn đề xã hội), Nguyễn Tấn Dũng (thủ tướng), Lê Hồng Anh (Bộ trưởng bộ công an), Nông Đức Mạnh (tổng bí thư) Trương Mỹ Hoa (phó chủ tịch) v.v... Sáng nào cũng vậy, từ 6 giờ sáng, khoảng 40, 50 bà con đã tập trung tại ngã tư đường Phan Đình Phùng, Hoàng Hoa Thám và Mai Xuân Thưởng, Quán Thánh rồi kéo nhau đến từng nhà lãnh đạo để hỏi tội.

Đầu tiên, ngày 25/7, bà con rủ nhau kéo đến Trương Vĩnh Trọng - người được mệnh danh là chuyên ứa lệ... đũng quần, vì tội lên đài báo ti vi luôn một lòng nêu cao khẩu hiệu: "Trung với đảng, hiếu với dân", sẵn sàng nhận đơn để giải toả mọi vướng mắc cho bà con, nếu không là có tội với nhân dân, với đất nước, những người đã từng có công đầu trong hai cuộc chiến tranh và dựng xây đất nước trong hoà bình..” Song khi bà con kéo nhau đến nộp đơn thì giả lả tươi cười, nhận đơn rồi khi xe vừa qua cửa, đã dúi cả tập đơn vào gốc cây ven đường, để tẩu thoát, mặc nỗi khổ của người dân dưới gốc cây sà cừ kia tha hồ... trơ gan cùng... tuế nguyệt. Bao nhiêu lần bị dân bóc trần bộ mặt giả nhân, giả nghĩa, giờ Trọng ta, không dại dột nhận đơn rồi lại vứt vào gốc cây cho mấy bà đồng nát nữa mà 36 cách, chỉ có cách... chuồn. Vì thế vừa nghe tiếng bà con la ó ở phía xa, cách cổng nhà cả trăm mét, cảnh vệ mặt xám ngoét chạy vào bẩm báo, Trọng ta cuống cà kê, bỏ cả ăn sáng, vội vàng bảo vợ làm người "cầm lái vĩ đại" phi xe máy ra cổng sau, chạy biến, trước khi bà con - như một cơn bão chan chu ập đến. 15 phút sau, xe ô tô biển hiệu 80 B văn phòng chính phủ đến chở ngài chó thủ tướng đến cơ quan thì ngài đã cao chạy xa bay, khiến lái xe chưng hửng phải quay xe về không.

Không quây được lần này, bà con quyết tâm bắt sống lần khác. Thế là đến hẹn lại nên, sáng 26, lại từng ấy con người -cả giọng Trung, Nam, Bắc cùng băng zôn, khẩu hiệu, biểu ngữ kéo nhau đến trước cửa nhà ngài để làm loạn.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này bà con không làm ầm ĩ và chăng khẩu hiệu từ sớm nữa mà chia thành từng tốp nhỏ, đến gần số nhà 226 đường Đội Cấn là nhà ngài...ứa lệ đũng quần ở, mới lặng lẽ áp sát, quyết tay không bắt giặc nước...

Trở tay không kịp, vừa nghe bà con lôi tên cúng cơm của mình ra la hét:

- Trương Vĩnh Trọng thật là bỉ ổi!

- Đồ trốn nước, lộn dân, ra mà tiếp dân đi, ra ngay đi, đừng ứa lệ... đũng quần nữa, ra đi...Hãy mở mắt ra mà nhỏ lệ cùng dân đây này...

Năm mươi con người, năm mươi giọng cùng đồng thanh thét gào, cứ ô ố, ô ố, không làm sao phân biệt được giọng nào là chính thống, giọng nào là phụ hoạ... Bí qúa, Trọng ta lại giở trò tiểu nhân mới. Trong khi bên ngoài đám cảnh vệ ra sức dụ dỗ, dẹp loạn bà con sang một bên, thì bên trong, Trọng sai người thay biển số mới. Khi cánh cửa vừa hé mở, đủ để cho ô tô lách qua, bà con nghển lên nhìn, không thấy ngài chó thủ tướng đâu, liền bảo nhau:

- Nằm bẹp xuống sàn rồi, nằm bẹp xuống sàn rồi!

Một cậu công an vừa được phái tới, chạy ra phân bua với bà con:

- Không phải đâu, xe này là xe khác. Bác Trọng hôm nay mệt, vẫn đang ở trong nhà.

Bà con bán tín bán nghi bảo nhau:

- Nếu xe ông Trọng không còn trong nhà thì đích thị xe này bị tráo biển số rồi, xe của ông Trọng là 30-33, còn xe này mang biển số 31...

Xe vừa đi khỏi, cánh cửa chưa kịp đóng lại, tiếng bà con la lối:

- Vào tận trong nhà xem đi bà con ơi, khám nhà, khám xe đi bà con ơi!

Lợi dụng lúc bà con bị bọn cảnh vệ, công an xô đẩy, vài người lọt vào được qua cánh cửa khép hờ, chạy thẳng vào khu vực để xe, không thấy bất cứ xe nào, liền vội vàng quay ra, la lối:

- Trương Vĩnh Trọng thật là bỉ ổi, Trương Vĩnh Trọng thật là hèn hạ. Trương Vĩnh Trọng thật là ô danh. Trốn rồi, thoát rồi, nằm bẹp xuống sàn xe để tẩu thoát rồi.

Bực mình, cả đám đông gào thét:

- Sói kia, hãy đợi đấy. Đúng sáng thứ 2 tuần sau chúng tao sẽ đem biểu ngữ đến đây giăng mày từ sáng sớm. Ba keo mèo mở mắt, lần này đừng hòng chạy thoát...

Sáng 27-7, ngày thương binh liệt sĩ, ngày cả nước...đếm khăn tang và đong máu chiến hào. Những người mẹ mất con, người vợ mất chồng, người chị mất em, người cô mất cháu lại ồn ào kéo nhau đến nhà thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Ngoài những khẩu hiệu quen thuộc: "Dân Đồng Nai kêu oan", "Bến Tre kêu cứu". "Bình Thuận kiến nghị", "Đồng Tháp tố cáo" v.v... Còn thêm một số khẩu hiệu của cánh chị em Hải Phòng, Quảng Ninh, Bắc Giang, Vĩnh Phú, Hoà Bình - những người thường xuyên có mặt tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng với số năm đi kiện ròng rã cả chục năm vì mất đất, mất nhà. Khẩu hiệu biểu ngữ của họ là: "Việt Nam tham nhũng"; "Tất cả dân oan Việt Nam- từ già, trẻ, gái, trai đều mất nhân quyền", "Đả đảo Mai Quốc Bình, phó tổng thanh tra vi phạm pháp luật, đả đảo"...Riêng bà Nguyễn thị Thuận, 70 tuổi, tóc bạc phơ, còn dám đeo cả khẩu hiệu bằng tiếng anh, hy vọng được các phóng viên quốc tế biết, đưa lên mạng, để vụ việc sớm giải quyết. Khẩu hiệu của bà viết: Down with the embezzlement (đả đảo tham nhũng).

1. Mr Nguyễn Xuân Bich, colonelcy deputy chief of staff general department of police 40 Hang Bai street (Tên Nguyễn Xuân Bích - Đại tá, phó cục trưởng cục tham mưu tổng cục cảnh sát nhân dân - 40 phố Hàng Bài)

2. Mrs. Nguyen Thu Nga (Bich"s joife): Deputy director of A25 Tran Binh Trong street.

They are both of ministry of public security of management.

They has built of illegal house on an area of 35 m2 (35 square meters). At 32 Nguyễn Khac Hieu street - Ba Dinh district which having a petition to reclaim. (Vợ là nguyễn Thu Nga - vụ phó A25 phố Trần Bình Trọng, đều là người của bộ công an quản lý. Đã cố tình xây nhà trái phép trên diện tích 35 m2 nhà đất tại số nhà 32 phố Nguyễn Khắc Hiếu quận Ba Đình, đang có đơn đòi nhà do chính quyền quận Ba Đình bao che cho vợ chồng công an Bích - Nga)

Hơn 6 giờ đoàn người đã đến số nhà 55 Phan Đình Phùng, bà con nhất loạt la lớn:

- Ông Nguyễn Tấn Dũng ơi, ông cứu dân đi, tham nhũng nó đè đầu cưỡi cổ dân hàng chục năm nay rồi, dân đói khổ oan khốc đầy đường, đầy chợ đây này ông có biết không"

Tiếp theo, bà Thân Thị Giang (Bắc Giang) la lớn:

- Hôm nay là 27-7 rồi, tôi không có nơi thờ cúng liệt sĩ đây, chính các ông chỉ đạo cho chính quyền xã phá nhà, cướp đất của tôi, ới ông thủ tướng ơi. Tôi đi kêu oan ngót nghét cả chục năm nay rồi, sao các ông không giải quyết" Hay ông quen ăn xương, uống máu của người dân chúng tôi rồi, ông lấp miệng, lú mề rồi, ông ơi"

Đám bà con có thân nhân là liệt sĩ trong cảnh "tổ quốc cắt cơm, gia đình vắng vẻ", mẹ già vừa nằm xuống, đã không thấy bóng dáng cán bộ xã đâu. Chút tiền còm của liệt sĩ cũng bị cắt nốt, tiêu chuẩn 27-7 cũng theo đám cán bộ phòng lao động thương binh xã hội huyện, tỉnh mà cao chạy xa bay, cũng gào lên:

- Ai hy sinh đổ máu cho các người, để các người có ngày hôm nay hở ngài thủ tướng ơi, miệng các người nói "đời đời biết ơn các liệt sĩ đã hy sinh", sao mới chỉ có...2 đời các người đã quên ơn rồi, các người cắt cơm của anh em, bố, mẹ, chồng, con chúng tôi trên mặt đất chưa đủ hay sao, mà mẹ tôi vừa nằm xuống, cỏ chưa kịp xanh, hương chưa kịp tắt, giỗ 3 ngày chưa kịp làm, các người đã cắt hết tiêu chuẩn của họ rồi. Đời đời có nghĩa là hai đời phải không ông Dũng ơi là ông Dũng ơi!

Đám cảnh vệ xông ra, xe cảnh sát 113 rú còi lao đến xông vào bà con, nhiều người thét lên:

- Đ.Mẹ chúng mày, chúng mày động vào người tao là tao tụt quần, cho quốc tế chụp ảnh, đưa lên mạng xem Việt Nam có nhân quyền ở đâu, ở cái...l. mẹ chúng mày đây này, nào...

Lời cảnh báo đặc biệt có tác dụng, nhóm đầu trâu mặt ngựa hung hăng định xông vào bóp huyệt, kéo đẩy bà con, hoặc nhấc bổng bà con lên xe thùng bịt kín như mọi khi bỗng trùng tay lại. Bà con được dịp lao tới, những tiếng nói uất nghẹn căm hờn vang lên:

- Đả đảo bọn tham nhũng, cướp ngày! Đả đảo thằng Mai Quốc Bình.

- Ông Nguyễn Tấn Dũng ơi, ông mới lên phải làm việc tốt cho dân nhờ, ông chỉ đạo họp ít thôi, ăn ít thôi, họp lắm, ăn lắm chỉ tổ tốn tiền của dân tôi, họp làm gì, thứ nhất ngồi ì, thứ nhì đồng ý, họp làm gì... ngân sách cạn kiệt rồi, thâm thủng rồi, Ông có biết không" Hay là ông mặc xác, tiền tấn tiền tỷ ông gửi tận Thuỵ Điển, Thuỵ sĩ, ông cần chó gì ông Dũng ơi!

Tiếp theo là các giọng nam giới phụ hoạ:

- Hôm nay là ngày gì, ông có biết không" Chiến thắng lớn đến từ hy sinh lớn, bao nhiêu người vợ mất chồng, người cha mất con, để các ông phè phỡn, đè đầu cưỡi cổ dân, bóc lột dân, u mê dân như thê này à" Mắt mũi các ông để đâu, hay bị cái lũ chân dài nó đớp mất hồn rồi, ới ông thủ tướng ơi.

- Tham nhũng, hôn quân, thủ tướng, chủ tịch, tổng bí thư...từ trên xuống dưới, tất cả làm tan đất nước rồi, ối ông Dũng ơi là ông Dũng ơi. Ông không cho bắt ngay những thằng lãnh đạo làm láo, ăn bẩn thì còn để làm gì" Ngoài thằng Bùi Tiến Dũng vụ PMU, còn trăm nghìn thằng uống bia ngâm chân dài khác đấy ông biết không... đừng ra tay bắt những nhà dân chủ nữa, đừng chỉ đạo công an bắt oan người vô tội nữa... Bắt ngay mấy tên giòi bự trong bộ chính trị các ông kia kìa...

Trước sức ngăn cản quyết liệt của cảnh vệ, cảnh sát 113, dù bà Đỗ Thị Luyện (Bắc Giang) đã dùng đến vũ khí lợi hại của phụ nữ: Tụt quần qúa đầu gối để biểu lộ lòng căm thù sâu sắc, song vẫn bị cả nhóm cảnh vệ xông vào, ru đẩy, quát hét, lôi, kéo dạt sang bên kia vỉa hè để đúng 7h30 phút, chiếc xe của ngài thủ tướng trườn ra khỏi cổng đến văn phòng chính phủ giải quyết các vụ việc mang tính "đại...sự quốc gia (không phải đại sự như trên loa đài của đảng vẫn oang oang tuyên bố)... Bỗng từ ngách bên trong, khuất sâu trong ngõ, nằm vuông góc với cổng nhà ngài thủ tướng cả chục giọng nói vang lên cùng những cánh tay chém chặt vào không khí: Ra!

Thế là một cảnh tượng thú vị xảy ra, chiếc xe 4 bánh của vợ chồng anh thương binh Nguyễn Văn Chức (Thuận Thành, Bắc Ninh) ào ra với tốc độ phi mã, ngay lập tức chắn ngang đường của chiếc ô tô sang trọng chở ngài thủ tướng chính phủ, khiến lái xe phải mắm môi mắm lợi phanh kít xe lại, tưởng cháy mặt đường. Chị Chức, vừa chạy, vừa ẩn phía sau xe, lập cập rút đơn trong lòng xe lăn ra đưa cho ngài thủ tướng theo đúng kế hoạch đã bàn cùng cánh chị em dân oan suốt đêm qua. Nào ngờ trăm mưu nghìn kế của dân không bằng sự thờ ơ của quan cộng sản. Ngài thủ tướng không những không bước chân ra khỏi xe, còn cau mặt tỏ vẻ khó chịu rồi lập tức hạ lệnh cho đám công an cảnh vệ đông như kiến ra nhấc bổng cả người và xe lăn lên vứt sang vỉa hè. Hàng chục tên còn lại, xô đẩy, kéo xềnh xệch chị vợ tránh sang một bên để lấy đường cho xe chạy, mặc đám bà con đứng chưng hửng trông theo, chửi đổng:

- Cha tiên sư bố nhà mày, ngày hôm nay là ngày gì mà mày dám chống lại cả thương binh thế à"

- Giời ơi là giời, thủ tướng cũng còn quên công như thế làm gì đất nước này chả loạn, không thấy người ta chỉ còn 25% sức khoẻ thôi à" Không thấy vợ người ta phải đi theo nâng giấc hầu hạ từng tí một à" Thế mà lúc nào cũng leo lẻo, uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây...

Thương Binh Nguyễn Văn Chức (tỷ lệ thương tật ¼) hạ quyết tâm:

- Cứ để nó đấy, tuần sau chúng tôi lại lên, cần thiết kéo cả hội lên cho chúng nó biết tay, mẹ nó chứ, không nhận đơn mà được à"

Trước đó, bên hiên nhà bộ trưởng Lê hồng Anh (68 Phan Đình Phùng) đã lố nhố cả đám đàn bà con gái khoảng 20- 30 người.

Tiếng Lâm thị Chưng (Hà Nội), hô:

- Ông Lê Hồng Anh ơi, ông chỉ đạo cho công an bấm huyệt tôi, chỉ đạo cho ban nội chính trung ương cướp tiền của tôi, hai mươi mấy năm nay rồi, từ chỗ 300 triệu, giờ tính cả gốc lẫn lãi theo quy định của ngân hàng nhà nước các ông đã là 41 tỷ rồi, ông không thèm trả cho tôi lấy 1 đồng... ông làm bộ trưởng mà thế à" Ông ăn gì, ăn máu l. của đàn bà con gái chúng tôi hay sao mà to béo, đẫy đà thế"

Bà Đỗ thị Luyện, người mẹ đau khổ vì con bị bắt oan, lăn xả vào cánh cổng lạnh lùng, câm nín mà gào lên:

- Ới ông Lê Hồng Anh ơi là ông Lê Hồng Anh ơi, ông đui mắt, mù luật, chỉ đạo cho bọn công an dưới quyền vu khống cho con trai tôi tội hiếp dâm đứa trẻ lên 6, l. còn chưa kịp có lỗ, có lông... ới ông Hồng Anh ơi là ông Hồng Anh ơi.

Mệt qúa, bà ngồi bệt xuống vỉa hè lấy sức, rồi trước sức tấn công quyết liệt của bà con, người chửi, người gào, người cầm đơn nhảy bổ vào đám cảnh vệ, người nhảy choi choi vào bọn công an mà đấm liên tiếp vào người, vào ngực chúng, doạ: "- Mả mẹ chúng mày, chúng mày đụng vào tao, tao tụt quần đây này. Hôm trước chúng mày bấm huyệt tao, tao không tha, tao phải đào mả cha mả bố chúng mày lên, chúng mày kêu khổ, kêu vì nhiệm vụ, vì ăn lương mà phải làm, sao không vào hùa với dân lật đổ mẹ chúng nó đi để cùng giải thoát nỗi khổ cho dân, chúng mày lại quay dùi cui, mũi súng vào dân để bảo vệ cho lũ tham nhũng, cướp ngày à" Chính chúng nó mới là phản động, chúng kìm hãm đất nước này, chúng kết bè kết đảng để làm khổ dân, mả mẹ chúng mày".

Người hô: "Đả đảo thanh tra chính phủ Mai Quốc Bình, ăn tiền của dân, bao che bọn chính quyền, huyện, xã ra văn bản trái pháp luật cướp đất, cướp nhà của dân..."

Người la: "Việt Nam tham nhũng, tham nhũng Việt nam, đập chết hết chúng nó đi bà con ơi

Bà lại bật dậy hô to:

- Con tao vô tội, thả con tao ra, tao đéo cần chúng mày giảm án cho nó 2 năm. Chúng mày ăn bẩn làm càn, chúng mày thấy kiện như kiến thấy mỡ, vu oan giá hoạ cho con tao hiếp dâm trẻ em vị thành niên, bắt con tao phải nhận án 16 năm tù, bắt gia đình tao phải nộp phạt 5 triệu, bắt cả nhà tao khuynh gia bại sản vì theo kiện lên tận trung ương... chúng mày biết rõ là con tao vô tội mà còn cố tình giữ nó 14 năm, thả con tao ra... chúng mày vu oan giá hoạ cho con tao tội hiếp dâm... mả mẹ chúng mày, cái đứa con gái chưa đầy 6 tuổi ấy, l. chưa kịp có lông, có lỗ, có mu... hiếp hiếp cái mả mẹ chúng mày...

Lúc này theo chỉ đạo, công an phường Thuỵ Khuê ùa ra rất đông, nhưng khác với mọi lần, mọi ngày, không dám bắt người vô tội như trước nữa. Trong thâm tâm chúng đã qúa ớn đội quân tóc dài mà lưỡi cũng dài này rồi, nên lần này chúng bảo nhau:

- Các xếp cậy mình có tài thao lược, bao nhiêu năm qua uốn ba tấc lưỡi để mị dân, cướp bóc của dân, giờ dân hết u mê, mụ mị thì dân lại uốn ba tấc lưỡi để chửi lại những kẻ mị họ, đòi lại phần tài sản đã mất. Mình can thiệp không khéo lại bị những kẻ qúa khích làm liều. Nào tụt quần, nào chửi bới, kêu gào, chỉ tổ xấu mặt Tốt hơn hết: tránh dân chẳng xấu mặt nào.

Người bảo:

- Người ta thừa tiền quẳng cho đám gái chân dài, uống bia tưới trên cơ thể trần truồng, nõn nà của chúng nó, còn bọn mình đã ít tiền lại bị dúi vào đám đàn bà con gái... lưỡi dài, tay dài, chẳng còn gì để mất này... thật khổ...

Trường hợp Hồ thị Bích Khương (Nghệ An) lợi dụng lúc hỗn dân... hỗn công an, găm luôn kim vào người mấy thằng công an giả danh đầu gấu, đến mức chúng phải vào bệnh viện cấp cứu, mất cả tỉ bạc mà kim vẫn chạy khắp người không sao mà mổ được. Hết rạch chỗ này lại mổ chỗ khác, toàn thân đau đớn căng nhức, tiền tỉ của cả đại gia đình phải đội nón ra đi mà "thủ phạm" vẫn không tóm được, cuối cùng các bác sĩ phải tiến hành dò tìm lại từ đầu, rồi chặn cả 4 xung xung quanh lại, để mổ mới lấy được ra. Đó cũng là lý do vì sao, đầu tháng 6-2005 Hồ thị Bích Khương bị bắt lên đồn, song không có bằng chứng buộc tội nên chúng chỉ giữ 6 tháng, tội "gây mất trật tự nơi công cộng" để răn đe làm gương cho những phần tử qúa khích, dám chống người thi hành công vụ bằng cách thức đơn giản mà chết người này, giờ cả bà con và cánh công an vẫn nhắc, như một lời cảnh báo...

Chán xuất hiện ở nhà tổng bí thư, bộ trưởng Công an, thủ tướng, phó thủ tướng, bà con lại kéo nhau đến nhà các phó bà để làm loạn, gây rối.

Tại khu tập thể Hoàng Cầu- nơi đám "đầy tớ" trung ương ở, bà con kéo nhau đến trước cửa nhà bà bà Nguyễn thị Hoài Thu; chủ nhiệm các vấn đề xã hội. Chị Ninh thị Định (Hải Phòng) với thâm niên đi kiện 6 năm gào:

- Bà Hoài Thu ơi, bà nói trên đài trên báo là dân đến nhà không có quyền không tiếp, tôi quỳ ở đây để báo cáo với bà là Mai Quốc Bình phó tổng thanh tra đồng loã với chính quyền ăn cướp đất của dân, ra văn bản trái pháp luật để hại cả nhà tôi và 74 nhà khác trong khu tôi ở, như thế là tham nhũng nặng, bà biết không, sao bà không nhận đơn của tôi, sao bà vô cảm với dân oan thế à" Bà nghỉ đi, bà từ chức đi.

Vừa định xuống nhà, lên xe đi làm, nghe tiếng chửi, tiếng gào, tiếng hò la, phản đối của mọi người, bà chủ nhiệm liền quay bước lên nhà đóng sầm cửa lại, không đi nữa

Mấy tên cảnh vệ xông ra, cả đám chị em cùng xông vào đấm, nhưng nắm đấm của chị em qúa nhẹ, chẳng mảy may đau đớn chút nào, nên chúng không phản ứng gì, chỉ xăng xái làm nhiệm vụ nhắc bà con bình tĩnh, đừng bức xúc qúa

Mặc kệ, nỗi khổ sở tích tụ bao nhiêu năm khiến bà con như được tiếp thêm sức mạnh, gào lên:

- Bà Hoài Thu ơi, bà nắm được cái gì về các vấn đề trong quốc hội mà đòi làm chủ nhiệm, thằng Mai Quốc Bình nó ỉ thế bà, chui vào đũng quần bà hay sao mà bà để nó tham nhũng làm loạn, bà không chống nó thì còn chống ai" Còn vấn đề gì trong quốc hội nổi cộm hơn vấn đề này, sao bà không báo cáo, hay bà cũng uống bia của chúng nó ngâm trong đám gái chân dài rồi hả bà Thu, chúng nó vừa ngâm, vừa tắm trong bia, còn đái cả vào bia cho bọn Bùi Tiến Dũng và Mai Quốc Bình uống đấy, bà có uống không"

Nóng mắt, nóng gáy, con trai bà, từ trong nhà mở cửa bước ra, chỉ thẳng mặt chị Ninh thị Định, lên giọng quý tử quát:

- Cô lăng mạ cán bộ, xúc phạm mẹ cháu, cô đến không đúng lúc đúng chỗ. Đề nghị cô về ngay, đừng để cháu phải gọi cảnh sát 113 xúc cô đi.

Đầy bình tĩnh, chị Định mở túi xách lấy giâý xác nhận của dân nguyện đóng dấu đỏ chót ra, vặc lại:

- Ai bảo mày là tao đến không đúng lúc, đúng chỗ, tao sai ở chỗ nào" Đây... giâý xác nhận của dân nguyện dây, dấu đỏ đây, nội dung đây, mày xem đi.

Dúi vào tận tay, song quý tử không dám đọc, vì thừa biết nội dung từng điểm trong đó, tức khí, chị Định liền đọc to điều 7, luật dân nguyện:

- "Nếu người dân có khiếu nại, thắc mắc, có quyền gửi đơn qua đường bưu điện hoặc đến nhà tận nhà riêng của các cán bộ lãnh đạo để đưa đơn trực tiếp"... Nào, mẹ mày không làm được thì nghỉ đi, từ chức sớm đi cho dân được nhờ, đừng vô cảm với nỗi khổ của người dân oan như thế, mẹ mày chui ra từ đâu hả, có phải từ trong dân như chúng tao không"

Càng đứng, càng trơ mắt ếch, trong khi chị Định được bà con nhất trí ủng hộ:

- Đúng đấy, lần sau chúng tôi sẽ căng khẩu hiệu ở đây, đề nghị bà Nguyễn thị Hoài Thu từ chức, chừng nào cái đít của bà ấy còn luyến tiếc chiếc ghế, chừng ấy, chúng tôi còn quỳ... bệt, ăn vạ ở đây.

Không làm gì được, quý tử phải hậm hực quay lên nhà, sau khi nguýt các bà các cô là "nỏ mỏm, ghê gớm, mất dạy"...

Kết quả cả đám cảnh vệ lẫn 2 mẹ con đều không làm gì được đám đàn bà con gái đã mất đất, mất nhà nên... mất dạy này, liền gọi điện thoại cho cảnh sát 113 đến. Cả chục tên công an vây lấy đám phụ nữ yếu ớt, vóc hạc, mình hài. Mọi người tuy toàn phụ nữ chân yếu tay mềm nhưng không một chút lo sợ, ba chị Ninh thị Định, Nguyễn thị Tuyết (Hải Phòng), Nguyễn thị Châu (Bình Phước) an ủi động viên cánh chị em Vĩnh Phú lần đầu theo đám bà con dân oan kêu kiện:

- Đừng sợ, chúng tôi bị hành 6,7 năm nay, từ dân ngoan biến thành dân oan, nên quen rồi. Trời hành phải chịu, còn chúng nó hành là phải vùng lên. Chúng nó ăn cướp, mình phải đi đòi, cả lý lẽ, luật pháp đều đứng về phía mình, không thể để chúng lộng hành, đói lý đói tình thế được.

- Vâng! vâng, cả mấy chục con người đồng thanh: - Chúng tôi mới đi lần đầu, chưa quen, nên không dám đối đáp đương đầu, chỉ xin ủng hộ các chị về mặt lực lượng thôi, chúng tôi không biết chửi, biết gào, nhưng nếu chúng nó động vào các chị, chúng tôi cũng xin lăn xả vào cứu.

Khi đám công an trang bị dùi cui, mặt mũi gằm gằm xông tới, ba chị Ninh, Định, Tuyết (trong danh sách 18 người bị cấm đi khiếu kiện từ ngày 18-10-2005) cùng kéo tay công an, thay nhau nói:

 - Các anh bảo chúng tôi kéo nhau đến đây làm gì à" Bảo chúng tôi phải bình tĩnh, không được nôn nóng, manh động à" Chúng tôi bình tĩnh chờ đợi cả vạn ngày rồi, không bức xúc sao được" Còn chúng tôi lấy quyền hành gì mà bảo bà ấy xin từ chức à" quyền của công dân, quyền của dân oan đấy. Các anh tưởng cứ lấy dân làm... guốc, giày xéo mãi lên chúng tôi mà được à" Chúng tôi là con người, bao nhiêu năm nghe lời đảng, bác, chính phủ, "lấy dân làm gốc", làm củ để các anh bòn, mót mãi rồi, giờ không còn gì bòn thì lại lấy dân làm guốc để di chân lên. Con giun xéo mãi cũng phải quằn, con người bị dồn đến tận cùng cũng phải biết đường mà vùng lên chứ.

- Chúng tôi bảo bà ấy phải từ chức đi là phải thôi, theo quy định của luật pháp, chỉ những vụ án phức tạp mới cần phải tới 90 ngày để giải quyết dứt điểm, còn vụ án của chúng tôi kéo dài hơn 9000 ngày có dư rồi, mà đâu có phức tạp gì" Chính các ông, các bà trong bộ máy công quyền này vi phạm luật, vì vậy tôi bảo bà ấy phải từ chức đi, bà ấy có nắm được vấn đề gì của xã hội đâu mà đòi trèo vào quốc hội, có mà cuốc cái mả mẹ cả hội tham nhũng, dối lừa chúng nó đi thì có.

Giằng co lôi kéo, nóng mắt nóng mũi, cả chục tên công an và dăm bảy chàng cảnh vệ, phải chịu thua lý lẽ của đám đàn bà con gái, mặc kệ các chị kêu gào, lăn lộn, rủa sả, chì triết...

Đúng 8 giờ, mỏi mệt, mọi người đành rút đi, giành sức cho ngày hôm sau đến nhà bà phó chủ tịch nước Trương Mỹ Hoa.

Sáng 28-7-2006, dù trời mưa tầm tã, vẫn có 2 nhóm người, mỗi nhóm khoảng 30-40 người chia nhau đến trấn cửa nhà Nông Đức Mạnh (66 Phan Đình Phùng) và 228 Đội Cấn.

Đứng trước ngôi nhà 4 tầng, đồ sộ uy nghi, rộng trên 500 mét, bà con ngửa cổ gào:

- Thưa Bà Trương Mỹ Hoa, người dân chúng tôi từ khắp ba miền Trung Nam, Bắc tới đây, đề nghị bà ra nhận đơn.

Vừa ló đầu ra, thấy dân tụ tập qúa đông, theo kinh nghiệm "hoạt động cách mạng" của các nhà lãnh đạo Việt Nam bao nhiêu năm qua, bà...heo chủ tịch liền rúc đầu vào chuồng, kiên quyết không mở cửa nhận đơn, tiếp dân. Thế là cả làn sóng người ầm ào, gào lên:

- Trương Mỹ Hoa là con lợn đẹp, con lợn đẹp là Trương Mỹ Hoa.

Những tiếng cười bị ghìm nén qúa lâu lập tức tung toả lan ra, mấy chú cảnh vệ thương bà con nhếch nhác đói khổ, vì phải chịu cảnh oan sai uất ức bao nhiêu năm trời nên không thèm dẹp loạn, chỉ quay mặt đi bấm bụng cười.

Chờ mãi không thấy động tĩnh gì, bà con lại tiếp tục đả kích:

- Trương Mỹ Heo là con lợn bẹp, con lợn bẹp là Trương Mỹ Heo.

Một người nhận xét:

- Đúng rồi đấy, có là lợn bẹp mới nằm bẹp trong chuồng không dám ra nhận đơn giải quyết dứt điểm cho dân chứ. Đẹp gì cái mã ấy. Gọi mụ ấy là lợn đẹp, không khéo lũ lợn ngoáy tít đuôi kêu oai oái, nhảy ra khỏi chuồng hoặc bỏ cám cả tuần, không thèm ăn ấy chứ.

Người có đầu óc tinh tế hơn, nhận xét:

- Thật là một sự xúc phạm quốc thể qúa lớn. Vừa dốt vừa đần, vừa xấu đến mức...heo chê... người mỉa như mụ ấy lại dám đứng ra đại diện cho phái đẹp, người đẹp ở Việt Nam" Bao nhiêu tài nữ Việt Nam đã chết hết đâu" Chuyện, một bác già chép miệng đọc thơ phụ hoạ:

Bác ơi bác chết giờ thiêng

Để lại một lũ vừa điên vừa khùng

Bác ơi bác chết giờ trùng

Để lại một lũ vừa khùng vừa điên

...Cụ Hồ chết đúng ngày 2-9, ngày quốc khánh 1969, cũng là ngày mà 20 năm sau tổ quốc khánh kiệt. Nhiều người phải đổi mạng sống của cả nhà để ra đi, tìm đường sống làm gì ma quỷ chả nhảy lên làm người. Đảng cộng sản nhảy lên lãnh đạo đất nước làm gì mà dân chẳng thành khùng thành điên hết lượt. Sống trong chế độ cộng sản, không khùng, không điên mới là điều lạ.

Lập tức những giai thoại đẹp đẽ về bà heo chủ tịch nước lại nở như ngô rang.

- Phải đấy, các ông các bà không chứng kiến ngày 2-9 năm ngoái à" Giữa lễ đài, mà mụ ấy há miệng ngáp, ngáp như chưa bao giờ được ngáp, ngáp đến sái cả quai hàm, ngáp như bị bác Hồ hành, bị bác Hồ sui khiến ấy. Không biết lo lắng cho dân những gì mà giữa lễ kỷ niệm ngày quốc khánh tưng bừng và trọng thể đến thế, phải há miệng hết cỡ, không biết cúi xuống hoặc giơ bàn tay chuối mắn ra mà che cái miệng heo lại...

- Thì đúng ngày bác chết mà lại, ai bảo không chôn, không đốt bác, lại chôn nổi, làm gì bác chả cú, chả trèo vào lễ đài mà trêu chòng bà chó chủ tịt nước một phen chơi, tính bác vốn háu gái, lại biết rõ mụ ấy đã bỏ chồng mà lại...

- Ừ nhỉ, này tối nào ngủ lại ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng, nhìn sang phía đường Hùng Vương, tôi cũng thấy cụ Hồ lảng vảng quanh lăng. Oách lắm nhé, đi giày tây, tóc chải mượt, đeo ca la vát đàng hoàng, trông trai lơ, đĩ tính lắm. Y như cái hồi cụ còn ở Pháp, đang ra sức tán tỉnh mấy con mẹ đầm ấy...

- Thế nghĩa là hồn cụ vẫn không siêu thoát được à" Một người hỏi

- Chứ còn gì nữa, vì chôn nổi, hồn lơ lửng nên mới phải lảng vảng quanh lăng để tìm gái chứ.... Nhưng xung quanh lăng chỉ toàn rựa đực lại bị cánh cảnh vệ trông coi canh gác quá cẩn mật, một con ruồi cái bay qua không lọt, nên cụ phải chờ đúng ngày 2-9, tức ngày giỗ của mình, mới có thể lộn về lễ đài để chọc ngoáy heo cái chơi.

- Mà này, cái thằng quay camera ấy, không khéo kỷ luật nặng. Bác già hóm hỉnh nhận định.

- Chứ còn gì nữa. Ngày 8-3, một con bé của đài truyền hình cũng lăng xăng hỏi: - Thưa chị, chị nghĩ gì về ngày này ạ"

Thế là mụ ấy độp luôn:

- Cô nói nhanh qúa tôi không hiểu.

Kỳ thực mụ ấy có nghĩ được gì đâu, đầu óc đặc bùn lầy cỏ dại ấy mà, thế là cô phóng viên ấy, tuy chưa thành viên, chưa tự phóng và lăn như bi được cũng lập tức phải... phóng ra ngoài danh sách hợp đồng của đài truyền hình.

- Ô! Tưởng chuyện bé như con thỏ trong vườn cỏ mà nghiêm trọng đến thế cơ à"

- Chuyện, ai bảo dám xách mé gọi bà chó chủ tịch nước là chị, lẽ ra phải hai tay xoa tít, cái đít cong vòng, miệng bẩm báo, tâu trình rất chi là kính cẩn... đằng này, nói liến thoắng như ma đuổi, làm chị tức tối, làm gì chẳng mất béng luôn xuất hợp đồng, từ phóng viên đài truyền hình thành...phóng viên đài tàng hình luôn, chẳng bao giờ được ăn cà rốt trong vườn cỏ của nhà đái, nhà đài nữa...

- Nếu thế cái cậu quay camera lại bị bác chơi đểu một phen, chắc bác biết rõ đang trong thời kỳ phát dịch lở mồm, long móng, nên bắt nó phải quay cận cảnh, quay thật rõ xem con heo đầu đàn trong khu chuồng xã hội chủ nghĩa Việt Nam có mắc bệnh trầm trọng không, mới dám chơi chứ. Dính vào dịch bệnh này, chả phải bác cũng đi đứt à, còn nghẻo nhanh hơn cả sida ấy chứ.

- Đó là lý do bà ấy không dám giơ tay che cái miệng lở khi ngáp đấy, vì móng bà ấy bị long mà... cụ Hồ mà nhìn được thì cụ phải chết lần nữa...đã chết giờ thiêng, giờ trùng, để ra cả lũ vừa khùng vừa điên rồi, cả con heo đầu đàn trong ngăn chuồng xã hội chủ nghĩa cũng mắc bệnh quái quỷ ấy, còn xơ múi được gì.

Tất cả cùng cười, một anh trung niên quê ở miền trung, tủm tỉm đọc thơ:

Bác Hồ nằm ở trong lăng

Nhiều hôm bác bỗng nghiến răng giật mình

Chửi cha cái lũ hậu sinh

Nỡ đem đầy đoạ thân mình bấy lâu

Tư tưởng mình có gì đâu"

Mả cha chúng nó chỉ cầu hư vinh.

Bắt dân thờ xác thối xình

Lời than, tiếng chửi rập rình quanh lăng

Bác Hồ nằm ở trong lăng...

Đúng 8 giờ, dạ dày thõng thẹo thành hình dấu phẩy, bà con lặng lẽ ra về, đến đầu đường Quan Thánh, thấy 2 chiếc xe ô tô treo cờ Nhật, bà con liền chạy túa ra, tay nâng cao khẩu hiệu. Hai chiếc xe của chính phủ Nhật, nơi đất nước mặt trời mọc, chừng như hiểu rõ nỗi oan khuất của người dân nơi đất nước mặt trời lặn, nạn tham nhũng còn hoành hành khắp mọi nơi -từ trung ương đến địa phương, đặc biệt là tầng lớp cán bộ cao cấp, nên dừng hẳn lại, 32 mái đầu cùng ló ra cửa xe, lẩm nhẩm đọc những hàng chữ trên tay, trên áo mọi người, cho đến khi đèn xanh nổi lên báo hiệu thông đường mới dần dần chuyển bánh. Bên trong xe, cả đoàn còn ngoái đầu trở lại, ánh mắt cảm thông, ấm áp...

Chia tay nhau, người về nhà trọ, người về vườn hoa, bà con dặn nhau:

- Từ giờ đến 2-9 phải liên tục úp sọt chúng nó, mỗi thằng 3 ngày liền. Hết các tên trong bộ chính trị là các tên trong ban bí thư v.v. bắt đầu là thằng Trương Vĩnh Trọng.

- Nhưng sau 1 ngày, chúng nó đem xe thùng đến bắt thì sao".

- Thì tương kế tựu kế, hôm nay đánh bốt này, mai đánh bốt khác, tuần sau lại quay lại bốt cũ, cho chúng nó tha hồ phòng bị, chán phải bỏ, lúc bấy giờ chúng ta lại đánh..

- Phải đấy! quyết tâm nhé, không cho chúng nó thoát. Chúng ông vùng lên là chúng bay hết đường ra...

- Phải rồi, cái ngày ấy đâu phải ngày của dân, ngày một lũ tiếm quyền chúng nó cướp chính quyền từ tay dân, ngồi lên đầu lên cổ dân, bóp hầu bóp họng dân chưa đủ còn dở trò phè phỡn, ăn nhậu dưới dạng "nhiệt liệt chào mừng" để vơ vét cướp bóc dân 1 lần nữa...

Như đồng cảm với nỗi lòng người dân oan Việt nam, bao năm chịu ách đô hộ của cộng sản, trời đột ngột đổ cơn mưa rào, những dòng người dòng xe hối hả lao đi trong mưa... Có lẽ hơn bao giờ hết người dân Việt nam, đặc biệt là dân oan đang mong mỏi một cơn mưa số phận đến với mình, cơn mưa sẽ lọc sạch tất cả mọi bụi bậm ô nhiễm, thiếu dân chủ, nhân quyền, pháp luật, độc tài, tham nhũng hiện tại, thay vào đó là môi trường mới, ngàn lần trong sach, đáng sống hơn, đó chính là đa nguyên đa đảng, là dân chủ, tự do, sự thật, bình đẳng, bác ái v.v và v.v

Hà Nội những ngày bình thường đã cháy lên 30-7-2006

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Viện Kiểm Soát Nhân Dân Tối Cao tại Việt Nam đã đề nghị ngưng thi hành án lệnh hành quyết với tử từ Hồ Duy Hải để điều tra lại vụ án này, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do cho biết hôm 2 tháng 12.
Tuần báo OC Weekly đã viết twitter cho biết đóng cửa sau khi chủ nhân là công ty Duncan McIntosh Company đóng cửa tuần báo giấy một ngày trước Lễ Tạ Ơn.
Cha mất rồi. Em buồn lắm, vì không về thọ tang Cha được. Em đang xin thẻ xanh. Sắp được phỏng vấn. Vợ chồng em định năm sau, khi em đã thành thường trú nhân, sẽ về thăm Cha Mẹ. Ngày tạm biệt Cha lên đường đi Mỹ du học bốn năm trước, đã thành vĩnh biệt.
Tôi khẳng định những việc tôi làm là đúng đắn và cần thiết để kiến tạo một xã hội tốt đẹp hơn. Những gì tôi làm không liên can đến vợ con và gia đình tôi. Vì thế, tôi yêu cầu công an Hồ Chí Minh chấm dứt ngay việc sách nhiễu, khủng bố gia đình tôi.
Brilliant Nguyễn là một thanh niên theo trường phái cấp tiến và chủ thuyết Vô Thần (*). Chàng ta không tin ma quỷ đã đành mà cũng chẳng tin rằng có thần linh, thượng đế. Để giảm bớt căng thẳng của cuộc sống, theo lời khuyên của các nhà tâm lý và bạn bè, chàng ta đến Thiền Đường Vipassana ở Thành Phố Berkeley, California để thực hành “buông bỏ” trong đó có rất nhiều cô và các bà Mỹ trắng, nhưng không một ý thức về Phật Giáo
Có những câu chuyện ngày xửa ngày xưa mà chẳng xưa chút nào. Có những chuyện hôm nay mà sao nó xa xưa vời vợi. Chuyện ngày xưa... Có một ngôi chùa ở vùng quê thanh bình, trước mặt là đồng lúarì rào, cánh cò chao trắng đồng xanh. Trong chuà có vị hoà thượng già hiền như ông Phật, lông mày dài bạc trắng rớt che cả mắt...
Ông Gavin Newsom, Thống đốc tiểu bang California, đã tuyên bố ân xá cho hai người đàn ông từng dính vào hai vụ hình sự khác nhau khi họ mới 19 tuổi và đang mong muốn không bị trục xuất về Việt Nam.
Hoang Nguyen, 43 tuổi, bị bắt và bị truy tố về tội trộm sau khi bị cho là đổi nhãn giá trên hơn ba mươi chai rượu vang tuần trước, theo hồ sơ tòa.
Bé ngọc ngà của Mẹ cố thở chút không khí ít oi còn trong buồng phổi. Giây phút cuối. Để ngàn sau dân Hong Kong sống xứng đáng Con Người.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.