5. Con Quê – Thằng Bò<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />
Bìa sách “Đường Tự Do, <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />
Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do,
Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do,
Sách ‘Đường Tự Do
*
Đang ngủ ngon lành, thằng Bò bỗng choàng tỉnh vì tiếng sấm chớp. Phải đi tìm một chỗ trú khác thôi. Dễ mà, nó biết trước chỗ nó phải đến. Bò qua đường, nhìn quanh quất không thấy ai, như con rắn, nó búng mình vô mé sau một bức tường hở, bên trên là mái hiên. Chỗ này cũng an toàn lắm, hôi khai nồng nặc, nhưng nhờ vậy mà còn chỗ cho nó.
Có thể tiếp tục ngủ. Nó nằm xuống. Sẽ ngủ được ngay. Mấy đứa khác bày đặt không, đứa nào cũng nói không ngủ được vì nhớ cha nhớ mẹ quá. Chúng nó nói: Đàn bà mới đẻ con, nhất định tao phải do một bà đẻ ra, vậy là tao cũng có mẹ đàng hoàng nghe tụi bây. Còn thằng Bò, mỗi khi nó bắt chước kể lể vậy thì bọn thằng Lai Phá cười ầm lên:
“Mày có phải là người đâu mà đàn bà đẻ ra mày.”
“Vậy ai"”
“Chó đẻ. Mày giống con chó y chang.”
Vậy nó không ngủ thì làm gì" Nó đâu có thể nhớ một con chó cái được. Chắc cũng phải có người đàn bà đẻ ra nó. Thây kệ, bả không biết mình, mình không biết bả, nhớ chi mất công. Nó nằm chèo queo, hai đầu gối cứ như chân chim bị cắt mất gân, muốn đong đưa thế nào cũng được. Cứ nhắm mắt là ngủ liền cho coi.
Cơn mưa bắt đầu rào rào rồi. Thằng Bò vừa tính nhắm mắt thì thấy một cái bóng lao qua đường. Công an không" Nó đuổi ra ngoài mưa là cái chắc. Nhìn kỹ, thì ra con Quê. Đi đâu giờ này mới về chớ. Coi cái bộ nó ngồi, hết tiền chưa. Nó lên tiếng trước.
“Quê. Giờ này mày còn đây"”
“Ai" Ờ Bò há. Bữa nay mày ngủ đây" Biết rồi, đụt mưa phải không" Tao cũng đụt mưa thôi.”
“Mày mất chỗ công viên há" Mày mà cũng bị mất chiếu sao mậy"”
“Tao" Tao mà mất" Còn lâu. Tao có chuyện, chưa kịp về nhà. Ở đây trú mưa cho ăn chắc, về trể cũng ướt vậy.”
Nghe con Quê nói về nhà tức cười quá. Chửi nhau, đánh lộn, được một bọn lưu manh che chở, con bé mới có được một ghế nằm ở công viên. Nhà. Bày đặt. Có một tay thôi mà bà dữ như chằng tinh.
“Mày có cái gói gì vậy, Quê"”
“À, bánh mì. Mày tới đây tao cho. Mày ăn đi.”
“Mày không ăn"”
“Tao mệt muốn đứt hơi còn ăn uống gì nữa. Đù má. May mà trời mưa mới rứt nó ra được.”
Con Quê ném ổ bánh mì cho thằng Bò. Còn nó, xán ra mái hiên, lấy bàn tay lành hứng nước vã lên mặt. Thằng Bò cầm ổ bánh mì, chưa chịu ăn:
“Mày cứ để cho mấy thằng cô hồn đó xài, chết chắc nghe Quê. Hồi nãy ngoài vườn bông tao thấy hết. Đù má, tụi dã man.”
Con Quê không nói gì, nó lần tiền trong người ra đếm. Thằng Bò hỏi:
“Mày có nhớ tuổi của mày không"”
“Tuổi gì mày. Chắc tao mười lăm rồi.”
“Thôi đi má. Bà mười ba mười bốn là già lắm rồi. Bày đặt mười lăm.”
“Còn mày”
“Tao không biết. Nhưng tao sống lâu lắm rồi.”
“Mày dám hai mươi à. Đúng không"”
“Không nhớ. Nhưng tao sống lâu. Trước bảy lăm tao ở dưới quê. Dưới quê tao ngủ ở chợ, người ta cho tao ăn. Hồi đó ai cũng cho tao ăn. Mấy năm mấy ông vô, tao bị một con mụ bắt đem lên Sàigòn, cột dây, dẫn tao theo như dẫn con chó để đi ăn xin. Bả hổng cho tao nói mà bắt tao sủa nghe mày. Bả mà không chết, tao quên luôn là tao biết nói rồi.”
“Ác nhơn không" Con mụ đó chắc trời đánh chết rồi phải hôn"”
“Bị đâm một dao chết ngắc. Mày biết không, lúc thằng chả đâm bả tao thấy, nhưng tao dại gì nói. Nó cướp tiền của bả, rồi giằng co, rồi đâm. Bả chết thảm lắm.”
“Mày biết" Ai vậy. Nó còn đây không"”
“Nó đi mất tiêu rồi. Chắc bị bắt lâu rồi.”
Nó nói láo. Cái thằng ăn cướp đâm người là ai, nó biết. Cái con Quê này chưa chắc đã giữ kín đâu. Đêm đó cũng mưa như thế này đây, trong góc công viên. Thằng cha xuất hiện. Thằng chả, thương binh liệt sĩ có công chớ giỡn sao. Vậy mà đêm đêm mò ra tư tình với con mụ. Con mụ mê trai, hớ hênh cho nó thấy tiền bạc mới nên nỗi. Đêm đó, trong góc tối, thằng Bò chỉ giả vờ ngủ thôi, nó chứng kiến từ đầu, lúc thằng chả ra tới, cùng với con mụ lăn trên cỏ. Rồi sau đó... Thằng chả bây giờ đã chiếm hai căn phòng lớn trên lầu bin-đing ở một góc đường gần đây.
“Cái chăn tao cho mày đâu rồi. Lạnh vậy sao mày ngủ.”
“Mất.”
“Nè, mày run quá. Mày lại đây ngồi với tao.”
Con Quê ngồi dựa lưng vào tường. Nó bỗng rên lên nho nhỏ:
“Ui chao, tao ê ẩm cả người, hai chân mỏi quá.”
“Tao bóp chân cho. Mày chịu không"”
Con Quê có bao giờ cho thằng Bò là người đâu, nên gật đầu lẹ:
“Phải đó. Mày lại đây.”
Kỳ tới, trích đoạn 6: Con Quê-Chú Bảo Vệ
NHÃ CA
(Trích chương I, Đường Tự Do Saigon)
____________________
Đường Tự Do
Tiểu thuyết Nhã Ca
640 trang, ấn phí 24 mỹ kim
Đặt sách gửi tận nhà, 24 mỹ kim kể cả cước phí.
Liên lạc phát hành: Việt Báo
(714) 894-2500