(Trích Quốc Văn Giáo Khoa Thư
của cụ Trần Trọng Kim
và Nguyễn Văn Ngọc)
Có một bác nhà quê dốt nát, thấy một ông cụ già hễ khi đọc sách, thì lại đeo kính vào mắt. Bác tưởng rằng đeo kính thì đọc được sách. Một hôm, bác ra tỉnh, vào ngay một hiệu để mua kính.
Bác giở một cuốn sách ra, cầm trước mắt để thử kính (gương đeo mắt). Bác thử luôn đến năm bảy thứ kính, mà thứ nào bác cũng chê rằng xấu, không thể xem được sách. Nhà hàng lấy làm lạ, hỏi rằng:
"Vậy ông có biết đọc không đã"".
Người nhà quê gắt lên, trả lời rằng:
"Ô hay! Nếu tôi mà biết đọc, thì hà tất tôi phải đến đây mua kính của bác".
Nhà hàng phì cười, bảo rằng:
"Đây không có thứ kính nào đọc được sách cả. Ông muốn xem được sách, xin hãy về học quốc ngữ cho thông đã".
Giải nghĩa:
Nhà hàng: Cửa tiệm, nơi buôn bán, ở đây có ý chỉ người bán hàng. Hà tất: cần gì, không cần đến. Quốc ngữ: chữ của đất nước. Thông: suốt, giỏi, thành thạo.
Gửi ý kiến của bạn