Hôm nay,  

Trách Nhiệm Bảo Vệ Và Xây Dựng Quê Hương

03/01/200400:00:00(Xem: 5966)
"Trung Quốc đang giàn 20 vạn quân bộ chiến phối hợp với lực lượng hải quân và không quân hùng hậu sửa soạn tràn qua biên giới phía Bắc nước ta." Nếu tin tình báo đó xác thực thì Việt Nam sẽ đối phó ra sao" Chắc chắn nước ta đã có kế hoạch phòng thủ nhưng "đơn thương độc mã" chống lại 5 triệu quân Trung Quốc quả là chuyện "châu chấu đá xe" mà dẫu có đẩy lui được quân xâm lược đi nữa chắc chắn nước ta sẽ hoàn toàn bị kiệt quệ về mọi mặt. Tốt nhất toàn dân ta không nên để biến cố trọng đại có tầm ảnh hưởng nguy hại khôn lường đến tương lai dân tộc đó xảy ra. Muốn vậy, chúng ta phải luôn luôn mài giũa vũ khí hữu hiệu nhất có thể thuyết phục kẻ thù từ bỏ tham vọng chiếm đoạt nước ta là xây dựng tiềm lực quốc gia mạnh mẽ trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu, được hậu thuẫn bởi tình đoàn kết dân tộc và có lực lượng đồng minh tín cẩn sẵn sàng giúp đỡ nước ta trong mọi thời. Trách nhiệm bảo vệ và xây dựng tổ quốc Việt Nam là trách nhiệm chung của toàn thể dân Việt từ vua quan xuống đến thứ dân, từ quốc nội ra đến hải ngoại từ những sĩ phu đến kẻ cùng đinh trong xã hội chứ không riêng cho ai. Trong tình trạng suy thoái hiện nay, làm sao nước ta tránh được những hiểm họa thường xuyên đe dọa sự tồn vong của dân tộc"
Xác Định Trách Nhiệm Bảo Vệ Quê Hương
Các yếu tố cấu tạo thành một quốc gia gồm lãnh thổ, nhân dân và chính quyền đại diện cho dân. Bảo vệ và xây dựng quê hương chính là bảo vệ lãnh thổ, sinh mạng và tài sản nhân dân và guồng máy chính quyền do toàn dân tín nhiệm bầu ra. Xây dựng đất nước Việt Nam chính là góp công, của, kiến thức, khả năng phát triển quốc gia về mọi mặt để càng ngày đất nước càng phú cường, nhân dân được ấm no hạnh phúc. Bảo vệ quê hương còn mang ý nghĩa tổng quát chẳng những quyết tâm chống lại những thế lực ngoại bang muốn chiếm đoạt đất đai mà còn khước từ sự đồng hóa bởi nền văn hóa ngoại lai, đồi trụy du nhập vào nước ta hay cải cách những hủ tục của xã hội để nếp sống người dân trở nên văn minh hơn. Bảo vệ quê hương không những mang ý nghĩa cụ thể là bảo vệ từng tấc đất lãnh thổ, lãnh hải tổ tiên để lại mà còn trừu tượng như chống lại những tư tưởng thấp kém, hủ lậu để tránh cho dân ta tiêm nhiễm thói hư tật xấu khiến thể chất bạc nhược, tinh thần yếu hèn. Vì thế, ngoài bổn phận cầm súng chiến đấu chống ngoại xâm, gìn giữ nguyên vẹn lãnh thổ, ủng hộ chính quyền dân cử lèo lái đất nước, nhân dân còn có bổn phận bài trừ tham nhũng, tứ đổ tường gồm bài bạc, đĩ điếm, trộm cướp, hút sách đầu mối gây nên xã hội băng hoại để giữ đất nước luôn hùng cường đủ sức đánh bại quân thù.
Bảo Vệ Quê Hương Khác Với Bảo Vệ Đảng
Động lực thúc đẩy người dân ra sức bảo vệ và xây dựng tổ quốc phát xuất từ tinh thần trách nhiệm và lòng yêu nước chân thành của họ. Đi theo con đường Xã Hội Chủ Nghĩa để dẫn nước ta vào ngõ cụt không lối thoát thì Nhà Nước CSVN chỉ có cách nhận trách nhiệm, tự giải thể trả lại đất nước cho toàn dân hay quay lại con đường chính đạo; nếu họ ngoan cố, nhất định bám quyền thì toàn dân ta chẳng còn phương cách nào khác hơn là nổi dậy lật đổ chế độ độc tài này để xây dựng lại quốc gia. Do đó, bảo vệ quê hương không phải là bảo vệ Đảng CSVN và guồng máy Nhà Nước cai trị độc tài sắt máu trên đầu cổ nhân dân. Xây dựng quê hương cũng không phải là tô bồi cho Đảng và tập đoàn lãnh đạo tham nhũng hại nước hại dân để họ ngự trị hành hạ dân ta lâu hơn. Nguyễn Phú Trọng trong "Đảng CSVN Trong Tiến Trình Đổi Mới Đất Nước" trang 337 đã kết án những sự chống phá Đảng và Nhà Nước CSVN như sau: "Đánh vào Chủ Nghĩa Marx-Lenin là đánh vào nền tảng tư tưởng của Đảng Cộng Sản, gốc rễ của Chủ Nghĩa Xã Hội, đánh vào thế-giới-quan, cơ sở khoa học của đường lối chính trị của Đảng." Kiên định Chủ Nghĩa Marx-Lénin và Tư Tưởng Hồ Chí Minh như chúng ta biết chỉ là cách vớt vát, cố níu kéo chút vàng son của Chủ Nghĩa Cộng Sản còn sót lại để bòn vét ngân quỹ quốc gia, cướp tài sản dân chúng chứ chủ nghĩa CS đã thất bại, lỗi thời và bị loại bỏ từ gần 20 năm qua. Trái lại, muốn bảo vệ và xây dựng tổ quốc một cách đúng đắn, toàn dân ta phải đánh đổ chế độ độc tài này, bứng cả gốc rễ tư tưởng Marx-Lenin ngoại lai ra khỏi nền văn hóa tốt đẹp của Việt tộc và bầu lên một chính phủ dân cử xứng đáng thật sự biết "yêu nước, thương dân" lo lắng cho quyền lợi dân tộc.
Nhận Diện Kẻ Thù Nghịch
Muốn bảo vệ quê hương một cách hiệu quả, toàn dân phải nhận rõ được kẻ thù của dân tộc ta là ai và những thành phần, yếu tố nào sẽ mang cơ nguy đến cho nước ta. Sự hiểm nguy không hẳn chỉ có nghĩa về quân sự như TQ từng bao lần xâm chiếm, đô hộ nước ta suốt 10 thế kỷ, quân Pháp từng bảo hộ nước ta hơn 80 năm mà còn do mầm mống nảy sinh ở trong nước từ những thói hư tật xấu như trộm cướp, hút sách hay chính từ sự bất lực, tham nhũng và tàn bạo của một chế độ độc tài. Ví dụ cụ thể nhất là Hitler đã gây bao tang tóc và giết 20 triệu dân Đức và thế giới trong cuộc Thế Chiến Thứ II vì óc kỳ thị và tham vọng bá chủ thế giới; Hồ Chí Minh đã rập khuôn chính sách Cải Cách Ruộng Đất của Stalin ở Nga, của Mao Trạch Đông ở Trung Quốc để giết hại dân lành và những ai mà Hồ cho là nguy hiểm đối với Đảng CSVN ở nước ta trong khoảng 1954-1956 và chế độ Cộng Sản Pol Pot đã đuổi người Miên ra khỏi thành phố và thủ tiêu 2 triệu dân lành trong những cánh đồng ma quạnh sau khi chiếm được Nam Vang năm 1975.
Lịch sử Việt tộc trải qua bao thăng trầm, nhiều triều đại nối tiếp nhau "thay ngôi đổi chủ," giang sơn vật đổi sao dời; thế nhưng người dân yêu quê hương chân chính khó thể "phủi tay" trước những thế lực đen tối đang đe dọa nước ta hiện nay như tham vọng của Trung Quốc, như tập đoàn nội thù CSVN, như tinh thần mỏi mệt buông xuôi của người dân dường như chẳng còn sức chịu đựng thêm thử thách nào sau bao cuộc biển dâu nghiệt ngã. Xin hãy nhớ lời Thi Sĩ Nhượng Tống vẫn thường nhắc nhở:
...
Cơ trời dù đổi trò tang hải,
Mặt đất chưa tàn nghiệp tổ tiên.
Có nước, có dân, đừng rẻ rúng,
Muốn còn, muốn sống, phải đua chen.
...
(Cảm Đề Lịch Sử, Nhượng Tống)

Trung Quốc
Trung Quốc là kẻ thù của dân tộc ta từ thời lập quốc và không ngừng muốn sát nhập nước ta vào nước Tàu. Hiện nay, TQ là mối lo ngay ngáy cho dân ta hàng ngày. Thật vậy, cuộc chiến Việt-Hoa năm 1979 cho thấy, mối liên hệ "môi hở răng lạnh" chỉ tốt đẹp trong thời chiến tranh Nam-Bắc vì đàn anh Nga Sô và Trung Quốc bắt buộc phải yểm trợ tối đa để tay sai Bắc Việt thành công sát nhập cả nước ta và Đông Nam Á vào thế giới Cộng Sản. Giờ đây, cả hai TQ và VN đều không còn lợi dụng nhau được nữa nên chi, nếu VN không chịu "theo đàn Cộng Sản" do TQ lãnh đạo thì VN sẽ trở thành cái gai trong thịt của TQ. Trong trường hợp này, hoặc là TQ sẽ ra tay nhổ cái gai VN trước mắt hay đành hậm hực để VN yên thân nếu không muốn đối đầu với Hoa Kỳ khi mà VN tìm mối giao hảo dựa thế siêu cường này. Vào năm 1995, TQ không phải chỉ trắc nghiệm ý chí của Hoa Kỳ và Đài Loan bằng cách tập trận trong vùng biển Đông Hải giữa Đài Loan và TQ, mà nhân dịp này họ sẽ tung quân chiếm một hòn đảo gần Quemoy hay Matsu, đảo lớn nhất thuộc Fujian Province của Đài Loan, giữ trong một hai ngày để tuyên truyền rồi rút lui. Tháng 12 năm đó, TQ lại tung tin sẽ phóng hỏa tiễn tấn công Đài Loan mỗi ngày một quả trong một tháng ròng rã. Hoa Kỳ đã đáp ứng hành động "thử gân" dọ dẫm của TQ nên đã tỏ quyết tâm bảo vệ Đài Loan bằng cách đưa 2 hàng không mẫu hạm Nimitz và Independence vào vùng biển Đài Loan và may mắn là cả hai ý định khiêu khích của TQ đã không xảy ra. Thử hỏi nếu không có hạm đội Hoa Kỳ yểm trợ đàng sau, liệu Đài Loan còn yên ổn trước tham vọng của TQ" Việt Nam phải nhận thức được điều hiểm nguy thường trực từ phương Bắc và không thể để cuộc chạm trán xảy ra khi còn có thể tránh được. Trừ phi chính CSVN tự ý thần phục TQ, còn nếu muốn duy trì nền tự chủ và độc lập của mình, VN phải tìm một thế liên minh quân sự và kinh tế hầu giải tỏa áp lực của TQ khiến TQ phải bỏ ý đồ nuốt gọn nước ta như ý định tóm thâu Đài Loan về một mối. TQ ngày nay không còn yếu kém mà ngày càng mạnh, họ đã ra mặt khống chế vùng Biển Đông, chiếm Quần Đảo Hoàng Sa và một số đảo trong Quần Đảo Trường Sa của nước ta. Họ coi Biển Đông là 'China Lake" và xác định lại lãnh hải của họ trải dài 200 hải lý, đem chiến hạm "diệu võ dương oai" tại Trường Sa và tăng cường hải và không lực để sửa soạn yểm trợ cho những vụ xung đột sẽ xảy ra trong vùng này. Mục tiêu trở thành bá chủ Á Châu của TQ càng trở nên rõ ràng sau khi HK rút khỏi tiền đồ chống Cộng miền Nam, trong khi Nhật chưa được tái trang bị và Đài Loan chưa được tân trang và cán cân quyền lực tại vùng Biển Đông đã nghiêng hẳn về phía TQ từ dó đến nay.
Chính Quyền CSVN
Các nhà lãnh đạo trong mọi cơ cấu chính quyền CSVN hiện nay không thật sự đại diện cho dân vì không do nhân dân bầu lên theo tinh thần dân chủ mà chỉ do sự sắp xếp "đảng cử, dân bầu." Nói chung, Đảng CSVN đang nắm guồng máy cai trị nhân dân, nhưng vì muốn bảo vệ quyền lợi mà Nhà Nước CSVN hiện vẫn luẩn quẩn chưa tìm ra một đường lối chính trị chiến lược thích hợp tạo điều kiện thuận lợi cho việc phát triển quốc gia. Chính sách trị nước không dựa trên lập trường dân tộc đã khiến cho dân chúng chán ghét chế độ mà tập đoàn lãnh đạo vẫn tiếp tục "tham quyền cố vị" vơ vét tài sản quốc gia, áp bức dân lành càng ngày càng đưa dân tộc đến chỗ bần cùng lạc hậu. Bị cai trị bởi một chế độ độc tài như vậy, nước ta khó mà tiến bộ, dân ta khó mà ấm no hạnh phúc; nên chi, muốn xây dựng quê hương, VN phải có một chính phủ thật sự "vì dân vì nước" với đường lối ngoại giao thích hợp, một xã hội ổn định, lành mạnh và một chính sách thuận lợi cho những kế hoạch phát triển quốc gia về mọi mặt. Nguyễn Phú Trọng đã viết ở trang 70 một cách tự phụ: "Cách Mạng Tháng Tám mở ra một thời đại mới cho sự phát triển của dân tộc VN: thời đại độc lập, tự do và chủ nghĩa xã hội." Phải chăng Đảng CSVN và Nhà Nước coi họ là người có công dành độc lập và thống nhất cho nước ta trong tay hai "đế quốc sừng sỏ" Pháp và Mỹ nên họ có toàn quyền ngự trị và hưởng thụ kết quả từ công lao to lớn đó chăng" Sự thật có phải vậy không hay Đảng CSVN bị "tự kỷ ám thị" tự mãn và thần-thánh-hóa chính mình để bám quyền hưởng lợi vô thời hạn"
Đảng CSVN Lợi Dụng Lòng Ái Quốc Của Toàn Dân
Sự thật thì Cách Mạng Tháng 8 đã đưa đất nước ta vào một xáo trộn chính trị không cần thiết, chia rẽ tiềm lực dân tộc làm phân hóa xã hội để dẫn đến hậu quả đau thương là sự chia cắt đất nước bởi Hiệp Định Genève 1954 mà kẻ lợi dụng tình thế, cướp công cách mạng của toàn dân chính là Hồ Chí Minh và Đảng Cộng Sản VN. Trong khoảng cuối thập kỷ 40 đến đầu thập niên 60, đế quốc Anh và Pháp đã dần dần trao trả độc lập lại cho khoảng 25 nước thuộc địa mà dân bị trị không phải tốn máu xương. Điển hình như Ấn Độ và Phi Luật Tân (1946), Miến Điện (1947), Nam Dương (1949), Lybia (1950), Cambodia (1953), Maroco, Tunisia (1956), Tân Gia Ba (1959), v.v. Thay vì chấp nhận một giải pháp chính trị có thể giải quyết ổn thỏa cuộc chiến dành độc lập của dân Việt và trao trả quyền tự quyết lại cho nhân dân VN thì CSVN đã nhất định phá đám vì biết rằng họ sẽ chẳng được gì khi toàn dân hiểu rõ bản chất bạo tàn, âm mưu chiếm đoạt nước ta và làm tay sai cho CSQT của họ. Mục tiêu nhuộm đỏ thế giới nói chung của CSQT mà phần vụ do ĐCSVN đảm trách sẽ hoàn toàn thất bại nếu không thể áp đặt chủ nghĩa CS trên các nước Đông Nam Á; nên chi, bằng mọi cách, Hồ nhất quyết phải dành cho bằng được một phần đất nước làm của riêng trước. Cách mạng đúng nghĩa nhắm mục tiêu thay đổi chế độ cũ tồi tệ để thiết lập nên một chế độ mới lành mạnh, văn minh, tiến bộ hơn. Thế nhưng, kéo dài cuộc chiến chống Pháp khi không còn cần thiết, gây thêm bao nhiêu tang tóc cho nhân dân VN nhưng cướp được một nửa nước Việt đối với Hồ lại là thành quả lớn. Sau Hiệp Định Genève 1954, Đảng CSVN đã đưa miền Bắc xuống hố thẳm của nghèo khổ, hận thù và cùm kẹp với chính sách cai trị tàn bạo, thất-nhân-tâm, không cho người dân tự do, không tôn trọng phẩm giá con người. Vì lẽ đó, cuộc "cách mạng thần thánh" mà Đảng rêu rao sự thật chỉ là tội cướp nước, phản bội dân tộc. Có thể nói CSQT gần như đạt được mục tiêu chiến lược của họ sau khi CS cưỡng chiếm được tiền đồn chống Cộng miền Nam vì trong thập niên kế tiếp, đã có nhiều quốc gia từ Á sang Phi Châu như quân cờ domino lần lượt rơi vào tay CS và Chủ Nghĩa Cộng Sản toàn thắng lên đến tột đỉnh vinh quang dưới triều của Brezhnev.
Công Nghiệp Của Các Chế Độ Cộng Sản
Đã gần 30 năm sau khi cưỡng chiếm luôn nửa phần đất nước miền Nam, đất nước thống nhất mà nhân dân không có cả những quyền tự do căn bản, nước nhà đã độc lập mà nhất cử nhất động Đảng và Nhà Nước phải phục tùng TQ. Ông tổ Lý Thuyết Biện Chứng Pháp Frederick Engels đã viết trong cuốn "Pháp Chế Xã Hội Chủ Nghĩa" như sau: "Nhà Nước là công cụ của giai cấp này để đàn áp giai cấp khác. Nhà Nước được lập nên không phải vì tự do. Nói cách khác, có Nhà Nước thì không có tự do, mà có tự do thì không có Nhà Nước." Thật quá rõ ràng: Còn chế độ Cộng Sản là nhân dân Việt Nam sẽ không được tự do hạnh phúc mà chỉ có nghèo đói, chết chóc và lạc hậu do chính sách thắt chặt bao tử, bần cùng hóa nhân dân và ngu dân để trị. Chỉ nghĩ đến hơn 100 triệu người đã bị các chế độ Cộng Sản trên thế giới tại Nga, TQ, VN, Bắc Hàn, Cam Bốt, Đông Âu, v.v. giết hại bằng đủ mọi thủ đoạn tàn nhẫn, ác độc nhất như một nhóm tác giả tây phương ghi nhận trong cuốn "Le Livre Noir du Communisme" (Hắc Thư Về Chủ Nghĩa Cộng Sản) thì nhân loại phải trốn chạy Cộng Sản cũng chỉ là lẽ tất nhiên. Cứ nghĩ đến những hình thức đấu tố trong cuộc Cải Cách Ruộng Đất ở Việt Nam như chặt đầu, mổ bụng, chôn sống hay những xác người bị xuyên cọc và những đống xương chất chồng trong những ngôi mồ tập thể mà Cộng Sản giết vào dịp Tết Mậu Thân ở Huế, chúng ta cũng có thể tưởng tượng ra tội ác của CS khủng khiếp như thế nào. Chính Tổng Thống Nga Sô Boris Yeltsin cũng thẳng thắn: "Chế độ Cộng Sản chỉ có thể thay thế chứ không thể thay đổi" thì nhân dân ta đừng hão huyền mong Nhà Nước CSVN thay đổi lập trường sắt máu của họ. Cách thực tế nhất là toàn dân phải nổi dậy phế bỏ chế độ độc tài CSVN rồi mới có cơ hội bảo vệ và xây dựng quốc gia, nếu không muốn sống kiếp tôi đòi dưới chế độ CSVN hay làm nô lệ cho TQ.
Ai Phải Bảo Vệ Quê Hương"
Dựa vào hoàn cảnh đất nước và thực trạng nước ta sau bao nhiêu năm chiến tranh, chết chóc và phân hóa từ tinh thần đến lối sống, một chính sách đại-đoàn-kết dân tộc dù cực tả hay cực hữu đều khó có đất đứng trong công cuộc xóa bỏ hận thù và xây dựng lại một quê hương VN tự do, dân chủ và hùng cường để mang ấm no hạnh phúc cho toàn dân. Điều này có nghĩa muốn thật sự đoàn kết dân tộc, chúng ta không thể quá cực đoan, gạt bất cứ thành phần nào Quốc Gia hay Cộng Sản ra ngoài sinh hoạt của dân tộc vì đây là một "thực tế không thể chối cãi" bởi nước ta từng bị phân đôi từ ý-thức-hệ đến lãnh thổ và guồng máy chính quyền. Ở hai miền đất nước, dù sống dưới chế độ Cộng Hòa hay bị bắt buộc sống với Cộng Sản, đa số dân Việt vẫn nung đúc tinh thần quốc gia và nặng lòng với tương lai dân tộc, và chính thành phần này sẽ xây dựng lại tổ quốc chứ không phải những người còn nuôi quá nhiều thù hận, còn đầy ắp trong lòng thành kiến bất di bất dịch "Quốc thì không có Cộng" hoặc ngược lại. Chính nghĩa quốc gia dựa trên lập trường dân tộc luôn luôn được dùng làm mẫu mực cho mọi kế hoạch đoàn kết dân tộc và với tình yêu quê hương chân thành vì tương lai con cháu, toàn dân có thể dẹp bỏ thành kiến, thù hận để cùng góp phần xây dựng quê hương.
Chính Quyền Và Quân Đội
Nhân dân được tổ chức thành đội ngũ có kỷ luật và huấn luyện kỹ càng để có tinh thần chiến đấu cao trở thành quân đội quốc gia với nhiệm vụ cao quý là chiến đấu bảo vệ giang sơn, bảo vệ nhân dân theo lệnh của vị nguyên thủ quốc gia vừa là tổng-tư-lệnh quân đội. Chính quyền trong chế độ dân chủ do dân cử nên thật sự đại diện toàn dân. Quân đội do dân mà ra, đặt dưới quyền điều động của chính phủ dân cử và độc lập với mọi thể chế cầm quyền. Vì thế, dù chính phủ dân cử có thay đổi, quân đội vẫn còn nguyên mà chính phủ kế nhiệm tiếp nhận trách nhiệm điều hành đất nước bao gồm cả việc điều động quân đội. Không phải quân đội là tài sản của chính quyền mà khi chính quyền thay đổi thì giải tán quân đội để lập nên quân đội mới cho chính phủ mới. Do đó, quân đội của một quốc gia không thể vì bất cứ lý do gì mà quay lưng lại với nhân dân hay nhắm mắt tiếp tay chính quyền bá đạo để ức hiếp, giết hại dân lành khi người dân diễn đạt khát vọng chính đáng của họ. Ngay trong những chế độ CS trước kia ở Ba Lan, Tiệp Khắc và cả Nga Sô, quân đội quốc gia cũng lâm vào tình trạng khó xử khi phải thi hành lệnh của bạo quyền bắn giết nhân dân bên phía đối nghịch. Tại Hung Gia Lợi năm 1958, dù thuộc khối CS Đông Âu, nhân dân Hung vẫn ngấm ngầm chống đối Sô Viết và Tổng Bí Thư Chủ Tịch Nhà Nước Alexander Dubcek đã ngầm ủng hộ nhân dân biểu tình đòi độc lập tự do mà quân đội "án binh bất động" đến nỗi hồng quân Sô Viết phải vào dẹp, bắt Dubcek và tái lập chế độ sắt máu tại đây. Từ năm 1971, Chủ Tịch Nhà Nước Ba Lan là Jaruzelski cũng ngầm xúi dục Công Đoàn Đoàn Kết biểu tình đòi dân chủ, trong khi quân đội chỉ giữ trật tự mà nếu không có sự can thiệp của Đức Giáo Hoàng John Paul Đệ II thì hồng quân Sô Viết cũng đã vượt biên giới vào Ba Lan triệt hạ biểu tình như ở Hung Gia Lợi. Chính tại Nga Sô, năm 1990 khi quân đội được Đảng CS đưa về Moscow dẹp biểu tình chống chính quyền Gorbachev thì quân đội cũng "điềm nhiên tọa thị" tránh giết hại nhân dân đưa đến sự sụp đổ của Liên Bang Sô Viết và Đảng CS Sô Viết bị giải tán. Theo như thế thì dù trong chế độ sắt máu tàn bạo nhất, quân đội chân chính không thể vì bảo vệ quyền bính của Đảng cầm quyền mà giết hại dân lành trước đòi hỏi hợp lý về khát vọng của người dân.
Nhiệm Vụ Quân Đội Nhân Dân:
Từ hàng ngàn năm trước, dù dưới thời Bắc thuộc hay bị ngoại xâm, tướng sĩ nhà Nam đã bao lần nổi dậy đánh đuổi giặc thù dành độc lập bảo vệ quê hương. Dưới thời Pháp thuộc, nhiều thành phần yêu nước thuộc con cháu tầng lớp tiểu-tư-sản đã hợp lực dưới mặt trận Việt Minh kháng chiến chống Pháp thành lập nên đơn vị quân đội Việt Nam hiện đại đầu tiên: Trung Đoàn Thủ Đô ngoài Bắc và Trung Đoàn Ký Con ở trong Nam. Trung Đoàn Thủ Đô gồm hơn 90% là học sinh, sinh viên, tư sản công chức, thương gia, công kỹ nghệ gia. Trung Đoàn Thủ Đô là đơn vị có công bảo vệ chính phủ Hồ Chí Minh trong cuộc Cách Mạng Tháng 8, ngăn chặn quân Pháp tái chiếm Hà Nội và vùng phụ cận, có công nhiều trong chiến thắng Điện Biên Phủ. Một năm sau đó, Trung Đoàn Thủ Đô và Trung Đoàn Ký Con cùng hàng vạn binh sĩ không thuộc thành phần bần cố nông bị Hồ tống ra khỏi quân đội bỏ mặc hàng lớp sĩ quan, binh sĩ sống vất vưởng trên lề đường góc phố. Bộ đội Nam Kỳ thuộc Trung Đoàn Ký Con còn thảm hại hơn, bị đẩy vào vùng sơn lâm cùng cốc khẩn hoang hoặc nhọc nhằn nai lưng trong công trường đập đá. Quân đội còn lại trở thành Quân Đội Nhân Dân gồm đa số thành phần công nông bị CS lợi dụng lòng yêu nước và tuyên truyền lừa bịp xô đẩy vào cuộc chiến Nam-Bắc.
Trong mọi thời, nhân dân luôn ủng hộ quân đội thi hành nhiệm vụ cao cả của mình là bảo vệ quê hương, bảo vệ nhân dân và tuân hành sự điều động của chính quyền dân cử xứng đáng. Nếu là quân đội quốc gia chân chính, Quân Đội Nhân Dân không thể là công cụ của Đảng và Nhà Nước Cộng Sản nghĩa là chỉ như "những con ngựa trong chuồng" (1) cúi đầu thi hành mệnh lệnh của Đảng bất chấp lẽ phải và chính nghĩa quốc gia. Xin đừng để những trang sử hằn sâu thương tích của biến cố "Quân Đội Nhân Dân bắn giết nhân dân" và mãi mãi để lại vết hằn đau thương trong lòng người mỗi lần nghĩ về trách nhiệm cao quý của Quân Đội!
Nhiệm Vụ Nhân Dân


Người chiến sĩ cầm súng chiến đấu bảo vệ quê hương là một hình thức tiêu biểu mà còn nhiều hình thức ngoại lệ khác người dân thi hành cũng không kém hiệu quả và ảnh hưởng lớn lao đến vận mạng dân tộc. Sau khi khối Trục đầu hàng quân Đồng Minh, theo quyết định của phe đồng minh tại Hội Nghị Yalta năm 1945 nước Đức sẽ bị chia hai: Nga quản trị Đông Đức và Đồng Minh quản trị Tây Đức; nước Nhật sẽ bị chia thành 3 phần: Bắc do Nga, Trung do Trung Quốc và Nam do Hoa Kỳ quản trị. Tướng Tư Lệnh Thái Bình Dương là Mac Arthur đến Nhật để thi hành quyết định của Đồng Minh đã chứng kiến rừng cờ Nhật và biểu ngữ rợp trời "Xin Đừng Xử Tội Nhật Hoàng và Chia Cắt Đất Nước Tôi" với hàng trăm người trang trọng quỳ gối, hướng về phía mặt trời mọc. Vị tướng cả đời vào sinh ra tử chẳng hề sờn lòng, đã thật sự kinh hoàng khi tiến đến vị trí hành lễ vì sau mỗi bước chân ông là một xác người tự mổ bụng ngã gục để ngăn cản ông đừng thi hành lệnh này. Người Nhật yêu nước đã tự tìm cái chết đền nợ nước chứ không muốn ngoại bang chia cắt quê hương và làm nhục Nhật Hoàng của họ. Xúc động trước tinh thần yêu nước và lòng quả cảm của người Nhật, Tướng Mac Arthur không tiến thêm bước nào nữa. Ông trở về, điện đàm thuyết phục Tổng Thống Harry Truman bảo vệ nước Nhật; nên chi, nước Nhật dù bị thua trận mà lãnh thổ vẫn nguyên vẹn và chỉ vài thập niên sau, Nhật Bản lại trở thành con rồng kinh tế đầu tiên bay trên nền trời Á Châu dưới chiếc dù che chở của Hoa Kỳ.
Nhiệm Vụ Của Trí Thức
Thành phần sĩ phu trí thức thường đóng vai trò chỉ đạo trong mọi cuộc đấu tranh dành độc lập, canh tân đất nước, hay cách mạng thế giới. Từ các vị đại sư học cao hiểu rộng tham gia triều chính vào đời Lý, Trần cho đến Nguyễn Trãi phù Lê Lợi đánh đuổi quân Minh đều là những sĩ phu "khai quốc công thần." Từ "Bài Thơ Phá Tống" của Lý Thường Kiệt, "Hịch Tướng Sĩ" của Trần Quốc Tuấn cho đến "Bình Ngô Đại Cáo" của Nguyễn Trãi đều là những tuyệt tác đầy tâm huyết xác định quyết tâm và chính sách quốc gia, cẩm nang luyện chí dũng cho tướng sĩ diệt giặc thù. Gần đây, Phong Trào Đông Du do các cụ Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Huỳnh Thúc Kháng và Nhóm Duy Tân khởi xướng đã vạch ra một đường lối chính trị khác với Phong Trào Cần Vương và Văn Thân: Thay vì dùng bạo lực để tranh đấu dành độc lập từ tay người Pháp thì Phong Trào Đông Du chủ trương "mở mang dân trí, chấn hưng dân khí, phát triển dân sinh" dùng phương pháp bất-bạo-động, tự lực canh tân nước ta về mọi mặt từ xã hội, kinh tế đến chính trị. Về văn hóa, Phong Trào Đông Du gởi thanh niên du học tại Nhật và Trung Hoa mong đào tạo những cán bộ đủ khả năng lèo lái và canh tân đất nước sau này; trong khi đó, hoạt động của Nhóm Duy Tân và Trường Đông Kinh Nghĩa Thục truyền bá quốc ngữ, dạy kỹ thuật thực dụng và chống lối học từ chương. Về kinh tế, nhóm Duy Tân khuyến khích doanh thương, mậu dịch để phát triển nền công nghệ yếu kém mong sao đuổi kịp trào lưu cách mạng kỹ nghệ của thế giới. Về chính trị, đòi thay đổi nền quân chủ chuyên chế không còn hợp thời của Triều Đình Huế và tranh đấu bất bạo động với thực dân Pháp đòi hỏi nhân quyền và dân chủ cho VN. Do đó, trong việc bảo vệ và xây dựng quê hương hiện nay cũng không thể thiếu cộng lực về tinh thần, sáng kiến và kinh nghiệm lãnh đạo của tầng lớp sĩ phu trí thức trong và ngoài nước.
Nhiệm Vụ Của Tín Hữu
Tuy trách nhiệm tôn giáo vượt khỏi giới hạn quốc gia và vương quốc muôn đời của tín đồ Công Giáo, Phật giáo, Tin Lành, Cao Đài, Hòa Hảo không phải là thế giới loài người này mà là Thiên Đàng, Nirvana nhưng quốc gia vẫn là môi trường sinh sống và cứu cánh của dân tộc mà giáo dân phải bảo vệ và xây dựng. Thế nên, tôn giáo cũng đóng một vai trò đặc biệt trong sinh hoạt chính trị của quốc gia nhằm mưu cầu hạnh phúc cho nhân dân; nghĩa là, khi chính trị nhắm mục tiêu ổn định nền trật tự và bình yên cho xã hội thì tôn giáo nhắm mục đích hỗ tương mang lại sự bình yên và hạnh phúc cho tâm hồn. Gặp hoàn cảnh đất nước tang thương, người tín hữu tôn giáo không thể dửng dưng nhìn đồng bào vô tội bị sát hại hay chịu đựng cực hình mà họ có bổn phận phải góp phần tranh đấu xóa bỏ tang tóc cho nhân dân. Tôn giáo phải "cận nhân sinh" chia sẻ khổ đau với nhân loại mới mong giải thoát con người khỏi "bể khổ" nên chi, khi chiến chinh lan tràn về xóm đạo, nhiều linh mục, con chiên đã cởi bỏ áo dòng cầm súng chiến đấu:
...
Tha La giận mùa Thu
Tha La hận quốc thù
Tha La hờn quốc biến
Tha La buồn tiếng kiếm
Não nùng chưa Tha La nguyện hi sinh.
Ờ...ơ...hơ... Có một đám chiên lành
Quỳ cạnh Chúa một chiều xưa lửa dậy
Quỳ cạnh Chúa đám chiên lành run rẩy:
Lạy Đức Thánh Cha!
Lạy Đức Thánh Mẹ!
Lạy Đức Thánh Thần!
Chúng con xin về cõi tục để làm dân.
Rồi...cởi trả áo tu
Rồi...xếp kinh cầu nguyện
Rồi...nhẹ bước trở về trần.
...
(Tha La Xóm Đạo của Vũ Anh Khanh)
Cùng mục đích, năm 1979, Đức Giáo Hoàng Phao Lồ Đệ II muốn dùng ảnh hưởng tôn giáo vào mục tiêu chính trị là ngăn quân Nga đàn áp Công Đoàn Đoàn Kết biểu tình đòi tự do dân chủ, đã tuyên bố: "Nếu quân Nga tiến vào Ba Lan, tôi sẽ từ bỏ ngôi Giáo Hoàng về nước chiến đấu." Chỉ câu nói bất hủ ấy đã ngăn được 4 sư đoàn quân Nga tràn vào quê hương chôn nhau cắt rốn của Ngài nhưng đổi lại, Ngài đã suýt chết vì bị ám sát. Năm 1985, Đức Giáo Hoàng nhấn mạnh thêm tầm quan trọng của tín hữu công giáo trong việc tham gia sinh hoạt chính trị qua câu nhắn nhủ giáo dân trong "Thông Điệp Mục Vụ Gia Đình" như sau: "Nhiệm vụ xã hội thứ ba của giáo dân là tham gia sinh hoạt chính trị. Họ phải lãnh trách nhiệm thay đổi xã hội. Nếu không, chính họ sẽ trở thành nạn nhân đầu tiên."
Cũng vì hiểu rõ ý nghĩa phục vụ hạnh phúc tha nhân, mà Thái Tử Gauthama Shidarta đã bỏ nhà đi tu mong cứu khổ cho nhân loại. Trước khi đắc đạo nhập Niết Bàn, Đức Phật Thích Ca đã đem kinh tạng phó thác vào tay Quốc Vương Ba Tư Nặc vì Ngài biết rằng một vị minh quân "yêu nước thương dân" sẽ có điều kiện và quyền năng quảng bá Phật pháp hiệu quả hơn tăng chúng rất nhiều. Đức Phật đã dùng phương tiện chính trị để đưa Phật pháp của ngài thành những luật lệ dạy dân chúng sống đời hiền lương đạo đức mong thoát khỏi cảnh trầm luân nơi chốn "Địa Ngục" mà được kiếp luân hồi đời sau sung sướng hơn.
Tại nước ta, từ thời Lý, Phật Giáo đã ảnh hưởng sâu rộng trong guồng máy chính quyền, các vị vua trước khi lên ngôi đều phải học hỏi tinh thông đạo lý, kinh kệ như Lý Công Uẩn làm con nuôi và học đạo với Đại Sư Lý Khánh Vân, Vua Trần Thái Tông soạn kinh Khóa Hư. Nhiều nhà sư uyên bác đã giữ những chức vụ then chốt lèo lái quốc gia như các vị Đại Sư Lý Khánh Vân, Đại Sư Khuông Việt, Đại Sư Vạn Hạnh đã tham chánh dưới triều Lý, Trần đem đức độ, kiến thức giúp dân giúp nước.
Ngày nay, Đức Đạt Lai Lạt Ma từng chu du khắp nơi hoạt động chính trị, văn hóa, tôn giáo để mong tái lập một nước Tây Tạng tự do khỏi tay Trung Quốc. Ngay tại nước ta, nhiều tu sĩ như Hòa Thượng Quảng Độ, Linh Mục Nguyễn Văn Lý cũng nhập chính cuộc vì không có công đức nào mà người tu hành muốn thực hiện lại quan trọng hơn việc "cứu nhân độ thế" để nhân loại được hạnh phúc, bình yên.
Nhiệm Vụ Các Đảng Phái
Người Việt hải ngoại phải nên kết hợp thành một tổ chức có uy tín, gây dựng thực lực để yểm trợ và khỏi phụ niềm tin của nhân dân quốc nội. Một cách cụ thể và thực tế là người Việt hải ngoại hãy tích cực hoạt động thay mặt toàn dân quốc nội khởi động cuộc cách mạng chống bạo quyền CSVN một cách công khai và sẵn sàng yểm trợ khi nhân dân trong nước nổi dậy. Người Việt tại hải ngoại có môi trường và điều kiện sinh hoạt thuận lợi trong khi lực lượng quốc nội chỉ có thể hoạt động trong bóng tối; tuy nhiên, nhân dân quốc nội sẽ phải là thành phần chủ động khi thời điểm nổi dậy khởi sự. Nhân dân quốc nội cũng không nên hành động rời rạc, lẻ tẻ vì như thế rất dễ cho bạo quyền đàn áp mà một cuộc tổng-nổi-dậy của toàn dân mới có thể tạo nên hiệu quả đủ mạnh phá đổ được bạo quyền. Nhân dân quốc nội hay hải ngoại có phần vụ riêng: hải ngoại phải chú trọng vào yểm trợ, ngoại vận, tiếp ứng trong khi quốc nội chuẩn bị, nối kết và thi hành cuộc tổng-nổi-dậy. Người Việt hải ngoại và quốc nội phải liên lạc đều đặn, tin cậy nhau và phối hợp hành động một cách quyết tâm, liên lủy chứ không thể chỉ hình thức bề ngoài hay ỷ lại vào nhau để rồi có thể không ai chu toàn phần vụ của mình. Kế hoạch hoạt động chiến lược phải thực tế, khả thi cho dù nó cần thời gian lâu dài mới đạt kết quả mong muốn.
Chúng ta cũng không nên nghĩ rằng: "Nếu không đánh được CS thì hợp tác với họ rồi thay đổi chế độ dần dần." Hợp tác với CS dưới hình thức nào cũng khó thể xoay chuyển được tình thế khi chúng ta không đủ thực lực yểm trợ và được thế giới ủng hộ. Cứ thử xét lại những cuộc đấu đá, thanh trừng nhau trong hậu trường CS xảy ra như cơm bữa tại Nga Sô, Trung Quốc đến Việt Nam, chúng ta cũng hiểu là chỉ có ai nằm mơ "thấy sao vàng rơi vào miệng" họa may mới được các đồng chí Đảng ta trải thảm đỏ rước về lên ngôi báu mà thôi. Không kể phe nhóm thân Nga hay thân TQ lật nhau như sao đổi ngôi, những cái chết khả nghi, tức tưởi của các tướng thuộc Quân Đội Nhân Dân như Trần Văn Trà, Lê Trọng Tấn, Đào Đình Luyện, Lê Mai đến ngay cả lãnh tụ Bộ Chính Trị như Hồ Chí Minh, Đào Duy Tùng, Lê Duẩn hay khoa-học-gia Nguyễn Đình Tứ, dân biểu Dương Bạch Mai cũng chẳng thoát. Nếu cần, một ly nước ngọt Hồng Hà, một tai nạn xe cộ, một mũi thuốc khỏe của Đảng thân ái trao tặng sẽ giúp "mở mắt" những kẻ tham danh mà chưa hiểu rõ Cộng Sản là gì. Nhân đạo hơn thì sau khi đã "vắt chanh bỏ vỏ" các nhà trí thức, thương gia hải ngoại mang kiến thức, của cải về mong giúp nước cũng sẽ chỉ còn tấm "thân tàn ma dại" bỏ của chạy lấy người may ra mới thoát khỏi bàn tay phù thủy của Đảng.
Nhiệm Vụ Giới Trẻ
Thanh niên là rường cột của quốc gia là tương lai dân tộc, nên khi được lớp đàn anh tận tình hướng đẫn, lớp trẻ sẽ trở thành lực lượng đầy nhiệt tình khởi động cuộc cách mạng dân tộc. Trách nhiệm xắn tay áo làm việc là của giới trẻ khi họ còn sức khỏe, lý tưởng, khả năng cập nhật kiến thức, kỹ thuật và dễ thích hợp với môi trường sống mới. Giới trẻ không thể thụ động, vị kỷ chỉ nghĩ đến "căn nhà sang, chiếc xe đẹp" hay hưởng thụ thành tựu cá nhân với tiền bạc, chức vị trong xã hội mà hơn thế nữa còn phải dấn thân phục vụ quê hương dân tộc bằng mọi cách có thể làm. Giới trẻ không thể để kẻ thù lợi dụng, ru ngủ, đầu độc tinh thần mà quên đi trách nhiệm kẻ sĩ trước vận nước nổi trôi hay nhắm mắt trước nỗi khổ đau của đồng bào. Chế độ độc tài Trung Quốc không cho người dân quyền tự do, quyền làm người và không thể mang hạnh phúc cho người dân nên Vương Đán (Wang Dan), Vương Hy Thế, Ngô Khải Kỳ cùng hơn triệu sinh viên Bắc Kinh đã biểu tình đòi tự do dân chủ. Tuổi trẻ TQ đã thách thức chế độ, coi thường súng đạn, ngang nhiên đứng cản lối xe tăng. Họ đã phải trả giá bằng máu cho hành động yêu nước với bầu nhiệt huyết sôi sục của tuổi trẻ khi Lộ Quân 28 man di được điều động từ Ngoại Mông về xả súng bắn giết đám đông sinh viên biểu tình bất-bạo-động tại Công Trường Thiên An Môn vào tháng 6 năm 1989.
Tại hải ngoại, các đoàn thanh niên dấn thân chân chính như Hướng Đạo, Thanh Sinh Công, Gia Đình Phật Tử, Thanh Niên Dấn Thân, Thiếu Sinh Quân, Thanh Niên Đa Hiệu, v.v. hãy luôn chuẩn bị tinh thần và phải được tổ chức thành đội ngũ, huấn luyện thuần thục về những lãnh vực thực dụng cần thiết như căn bản quân sự, chiến tranh chính trị, tâm-lý-chiến, cứu thương, dẹp hỏa hoạn, dựng lều, cứu trợ để sẵn sàng xắn tay áo làm việc phục vụ cộng đồng người Việt hải ngoại và chờ thời cơ trở về quê hương tiếp tay trong trường hợp cần thiết. Các bậc huynh trưởng nhiều kinh nghiêm về mọi ngành nghề, nên giúp đỡ huấn luyện, dẫn dắt lớp trẻ đàn em để chuẩn bị cho họ có đủ khả năng, bản lãnh khi nhận trách nhiệm bảo vệ và xây dựng tương lai đất nước.
Bảo Vệ Và Xây Dựng Quê Hương Thế Nào"
Chính quyền phải "yêu nước thương dân" có chính sách trị nước theo vương đạo, thích hợp với thời thế hầu thu phục nhân tâm để đoàn kết dân tộc. Chính quyền hành động vì quyền lợi tối thượng của tổ quốc, dựa vào chính nghĩa quốc gia và lập trường dân tộc để tự vệ và phát triển đất nước theo kịp nền văn minh thế giới. Trong thời chiến cũng như thời bình, chính quyền phải luôn chuẩn bị đáp ứng với mọi tình thế, đặt đất nước trong tình trạng sẵn sàng về mọi mặt với khả năng đề kháng cao nhất là một quân lực mạnh mẽ sẽ làm chùn bước chân viễn chinh của ngoại xâm. Đừng để quân địch tràn sang cướp bóc, giết hại dân lành, "nướng bao trẻ thơ trên lửa đỏ" rồi ta mới phản ứng. "Phòng bệnh bao giờ cũng tốt hơn chữa bệnh" nên ta không những phải luôn luôn duy trì một lực lượng quân đội tinh nhuệ, trang bị vũ khí tối tân cho kế hoạch quốc phòng mà còn có khả năng yểm trợ tối đa cho cuộc chiến tự vệ lâu dài dưới nhiều hình thái, thuộc mọi lãnh vực quân sự, chính trị, tiếp vận, v.v. Trong kế hoạch chiến lược về xây dựng và bảo vệ quê hương, chúng ta cần xét lại những yếu tố giúp ta vận động được tiềm lực dân tộc hầu giúp ta chiến thắng:
Ổn Định Chính Trị
Muốn xây dựng quê hương, chính quyền phải tạo được tình trạng chính trị, xã hội tối thiểu cũng tương đối ổn định ở trong nước rồi mới có thể phát triển đất nước. Muốn tránh tình trạng xã hội bất ổn, nước ta cần có một chính phủ đủ tài đức thu phục được nhân tâm và có kế hoạch chiến lược phát triển quốc gia về mọi phương diện. Hiện nay, Nhà Nước CSVN chỉ lo bám quyền để hưởng thụ và phục vụ quyền lợi của Đảng và tập đoàn lãnh đạo mà không cho nhân dân quyền tự quyết nghĩa là chẳng bao giờ tôn trọng quyền tự do căn bản của người dân. Dù bắt buộc thay đổi để tồn tại bằng cách áp dụng "kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa" nhưng Nhà Nước vẫn duy trì chính sách "dân chủ tập trung" làm chủ đất nước, toàn quyền dùng bạo lực sinh sát người dân. Nhà Nước CSVN vi phạm nghiêm trọng những điều khoản trong Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền do chính họ cam kết trước Liên Hiệp Quốc khi Điều 4 Hiến Pháp nước ta cấm đoán mọi hình thức đa đảng, một hình thức sinh hoạt chính trị tiêu biểu cho dân chủ. Hiến Pháp lập ra để làm vì như một văn kiện bình phong mà giá trị chẳng hơn một "tờ giấy lộn" khi Nhà Nước chỉ áp dụng "luật rừng" tùy ý thích của họ mà vi phạm thô bạo quyền tự do căn bản cùng chà đạp nhân phẩm con người. Chính vì Nhà Nước CSVN chỉ nhằm mục đích bảo vệ quyền bính và quyền lợi của Đảng Cộng Sản mà không lo lắng cho đời sống nhân dân và quyền lợi tối thượng của đất nước nên bị nhân dân chống đối khắp nơi tạo nên một tình trạng bất ổn về chính trị và xã hội.
Phát Triển Kinh Tế
Muốn đất nước hùng cường, nước ta không thể nào yếu kém về kinh tế. Việt Nam có nhiều nguồn nguyên liệu như mỏ đồng, sắt, thiếc, than đá, vàng ở miền Bắc và vựa lúa khổng lồ miền Nam với hơn 3,400 cây số bờ biển có nhiều loại hải sản và đặc biệt dầu hỏa và khí đốt dưới thềm lục địa và trong vùng Biển Đông chưa được khai thác đúng mức. Một kế hoạch chiến lược phát triển kinh tế thích hợp song hành với sự thay đổi về chính sách sẽ dễ dàng thuyết phục các công ty ngoại quốc đổ tiền của đầu tư vào nước ta thay vì vào thị trường TQ lớn hơn, béo bở hơn. Ngoài lãnh vực tiêu thụ sản phẩm, nước ta cần hiện-đại-hóa ngành kỹ nghệ nặng chế tạo máy móc; kỹ nghệ dầu hỏa khai thác dầu và khí đốt cùng sản vật phụ; kỹ thuật cao về điện toán, sản xuất hàng loạt, điện tử, v.v. chế biến thành sản phẩm có phẩm lượng tốt, giá bán rẻ để có thể cạnh tranh được với hàng hóa các quốc gia trong vùng, đặc biệt với đủ loại sản phẩm TQ đang tràn ngập thị trường nước ta. Việt Nam cần tích cực thâu góp vốn ngoại tệ nhanh nhất qua các dịch vụ du lịch và chiêu dụ công ty ngoại quốc đầu tư bằng những luật lệ đầu tư có lợi cho cả đôi đàng: vừa bảo vệ quyền lợi công ty ngoại quốc vừa bảo vệ công ăn việc làm, quyền lợi các công ty nội địa. Việt Nam là thị trường tốt chưa bão hòa nên dễ thu hút ngoại tệ do đầu tư nếu ta có thể cung cấp đầy đủ chuyên viên tinh nghề về mọi ngành, giá nhân công rẻ, môi trường làm ăn an toàn, luật lệ rõ ràng được luật pháp bảo đảm. Một khi thu hút càng nhiều công ty ngoại quốc đầu tư, kinh tế nước ta càng phát triển nhanh hơn do lợi nhuận thâu vào từ cả những dịch vụ phụ thuộc liên hệ khác. Nên tận dụng những ưu điểm của đất nước như phong cảnh thiên nhiên đẹp thu hút khách du lịch, trí thông minh của người dân, tài khéo về thủ-công-nghệ với nguồn nhân lực đông đảo. Nhà Nước hãy nâng cao đời sống người dân bằng cách chú trọng kiện toàn hệ thống tiện ích căn bản cho cuộc sống như điện nước, y tế, nhu-yếu-phẩm, giáo dục, phát triển hệ thống chuyển vận, giao thông. Điều tất nhiên là mức "cung, cầu luôn đi đôi với nhau" và người dân sẽ chi tiêu sắm sửa nhiều hơn khi họ có nhiều tiền hay mãi lực cao; nên chi mức sống của 80 triệu dân càng cao, họ sẽ đóng góp vào nền kinh tế quốc gia càng nhiều hơn. Thêm vào đó, khi đã có tự do, dân chủ, pháp trị như các quốc gia Nam Hàn, Đài Loan, Nhật Bản, Tân Gia Ba rồi thì nước ta sẽ có thể mượn vốn lớn từ Quỹ Tiền Tệ Thế Giới (IMF), Ngân Hàng Thế Giới (WB) hay nhận nhiều viện trợ hoặc giúp đỡ tài chánh một cách dễ dàng.
Liên Minh Chiến Lược
Bảo vệ và xây dựng quê hương một cách hữu hiệu, nước ta cần phải được duy trì trong tình trạng một quốc gia hùng mạnh, ổn định và an ninh. Muốn vậy, cán cân quyền lực tại Á Châu cần phải đưa về vị thế cân bằng với lực lượng TQ bằng một thế lực đối trọng, nếu không là siêu cường Hoa Kỳ thì cũng là một liên minh các nước Á Châu tự do gồm Nhật Bản, Đài Loan, Nam Hàn, Úc, Phi, v.v. Đây chính là thế liên minh nước ta nên liên kết với để dựa vào thế lực đó mà tồn tại và phát triển. Trung Quốc đang mạnh dần và khi mạnh, TQ sẽ gây hấn với nước ta. Có ai bảo đảm rằng TQ sẽ tôn trọng chủ quyền quốc gia của VN khi mà họ biết rõ thực lực nước ta yếu kém" Lý do gì mà Uông Chu Lưu lại trở thành Bộ Trưởng Tư Pháp nước ta" Sở dĩ Đảng CSVN và tập đoàn lãnh đạo nước ta vẫn cúi mặt, chầu Thiên Triều để hưởng lợi riêng cho phe nhóm mà bất kể đến quyền lợi tối thượng của tổ quốc vì mọi việc đã được đàn anh sắp xếp mà Lý Bằng, Giang Trạch Dân hay Hồ Cẩm Đào sắp xếp thì ta phải hiểu ngay là vì quyền lợi của chính nước họ. Dân tộc ta không thể quỵ lụy ngoại bang cầu xin họ ban ơn "tha hay giết" mà hãy chuẩn bị điều kiện bảo vệ quê hương phù hợp với tuyên ngôn đầy hào khí của danh tướng Lý Thường Kiệt:
Nam Quốc sơn hà Nam Đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.
Chúng ta hãy xứng đáng không làm hổ danh Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn ba lần đánh bại quân Nguyên, Bình Định Vương Lê Lợi mười năm "nằm gai nếm mật" đuổi quân Minh và hi vọng, mùa Xuân không xa toàn dân ta sẽ trở về quê hương cùng nhau nâng chén rượu khai Xuân mừng ngày đất nước thật sự tự do như mùa Xuân chiến thắng của Quang Trung Nguyễn Huệ đại phá quân Thanh năm nào.
Kết Luận
Toàn dân ta muốn có đời sống ấm no hạnh phúc, muốn có tương lai dân tộc tươi sáng để con cháu ta hiên ngang ngẩng mặt cùng thế giới tiến bộ thì toàn dân phải đồng lòng hành động dành lại tự do và quyền làm người cho chính mình. Trong hoàn cảnh nước ta, "tự do, nhân quyền" không phải tự nhiên mà có mặc dù quyền tự do căn bản là quyền tự nhiên của con người. Chế độ độc tài CSVN đã tước đoạt quyền làm người của nhân dân ta thì chúng ta phải đạp đổ chế độ bạo tàn đó mà đoạt lại. Chỉ khi nào nước ta được tự do dân chủ, toàn dân bầu lên một chính phủ thật sự biết phục vụ quyền lợi tổ quốc và nhân dân thì nước ta mới có điều kiện xây dựng, phát triển để đủ sức bảo vệ quê hương. Thay đổi thể chế chính trị để tạo điều kiện thuận lợi cho kinh tế phát triển đúng độ theo một kế hoạch thích hợp tránh gây xáo trộn trong xã hội là quyết định hợp thời nhất Đảng và Nhà Nước nên làm hầu tránh cho đất nước ta ngày càng lạc hậu và nhân dân ta ngày càng khốn khổ. Trong thời gian nhân dân cả nước còn bị áp bức, kềm kẹp thì trách nhiệm hưng quốc tìm tự do dân chủ không phải dành cho riêng ai, hội đoàn nào. Muốn có tự do hay không" Quyết định này tùy thuộc vào ý chí của toàn dân Việt. Freedom is not free!
Phạm Văn Thanh
December 15, 2003
VnhfThanhPham@aol.com
(1) Cụm từ của Nhà Văn Dương Thu Hương dùng gọi những văn nô CS chỉ biết cúi đầu tuân lệnh Đảng.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.