Hỏi (ông Huỳnh T.H.): Cách đây gần 6 tuần lễ, con tôi xin tôi đi dự tiệc sinh nhật của một người bạn. Trước khi đi cháu có cho biết là sẽ trở về chiều tối hôm đó, nhưng tối hôm đó không thấy cháu về. Chúng tôi cứ nghĩ là vì vui chơi nên cháu đã ngủ lại nhà của người bạn.
Cho đến mãi gần trưa hôm sau cháu mới về. Thấy mặt mày cháu ủ rủ, lo lắng, chúng tôi bèn hỏi thì được cháu cho biết là cháu và nhiều người bạn khác trong lúc dự tiệc sinh nhật, vì đã uống khá nhiều rượu bia nên đã gây ồn ào cho lối xóm. Họ đã yêu cầu các cháu mở nhạc nhỏ lại nhưng các cháu vẫn tiếp tục cuộc vui bất chấp lời cảnh cáo của lối xóm.
Thế là sau đó không lâu cảnh sát đã đến và cảnh cáo, đồng thời yêu cầu các cháu chấm dứt việc mở nhạc quá ồn gây phiền nhiễu cho hàng xóm.
Khi cảnh sát rời khỏi nhà chừng mấy phút sau đó, con tôi cho biết là trong nhà đã cho mở nhạc trở lại nhưng mở nhỏ hơn.
Chừng nửa giờ sau, cảnh sát lại đến và yêu cầu chấm dứt ngay việc mở nhạc. Bạn của cháu bèn tuân lệnh của cảnh sát cho ngưng ngay việc mở nhạc.
Theo lời của con tôi kể lại thì sau khi cảnh sát rời khỏi nhà chừng vài phút, các cháu đã nói chuyện và chửi thề hơi lớn tiếng. Vì thế, cảnh sát đã trở lại và mời 3 người về đồn trong đó có con của tôi.
Sau khi hỏi cung cảnh sát đã phạt các cháu về tội “using offensive language within hearing from a public place.”
Cháu đã một lần ra hầu tòa và không chịu nhận tội mà cảnh sát đã cáo buộc vì cho rằng các cháu chỉ chửi thề chơi với bạn bè trong lúc uống rượu và không quá lớn tiếng để công chúng có thể nghe được như trong lời cáo buộc của cảnh sát.
Hiện tòa đã ấn định phiên xử vào cuối tháng 4 năm 2004.
Xin LS cho biết là căn cứ vào những gì đã xảy ra, con tôi có thể bị kết buộc về tội vừa nêu hay không"
Trả lời: Con của ôâng đã bị cáo buộc về tội “xử dụng ngôn ngữ tục tỉu trong tầm nghe từ nơi công cộng” (using offensive language within hearing from a public place). Điều này có nghĩa là những người đi đứng tại những nơi công cộng gần đó có thể nghe được lời chửi thề tục tỉu của con ông.
Trước khi đi sâu vào vấn đề thiết tưởng chúng ta cần phải biết được “khái niệm về nơi công cộng” (the concept of public place).
“Những sự vi phạm trật tự công cộng” (public order offences) thường căn cứ vào khái niệm “nơi công cộng” (public place). Vì thế, những hành vi bị khiếu nại phải xảy ra “tại” (in), “gần” (near), “trong tầm nghe” (within hearing from) hoặc “trong tầm nhìn” (within view of) của nơi công cộng.
Điều 3 của “Đạo Luật quy định về những Vi Phạm Tiểu Hình [Vi cảnh, Sơ Thẩm, Khinh Tội]” (the Summary Offences Act) đã đưa ra định nghĩa về “nơi công cộng” như sau:
Nơi công cộng là nơi được mở ra cho công chúng, hoặc được xử dụng bởi công chúng dù có phải trả tiền hay không, dù nơi đó có thường xuyên được mở cửa để cho công chúng xử dụng hay không, và dù nơi đó chỉ mở cửa và cho phép một số người thuộc một giai tầng xã hội nào đó xử dụng.
Điều này có nghĩa là bất cứ nơi nào, hoặc bất cứ một phần thuộc tài sản nào được công chúng xử dụng, hoặc được mở cửa cho công chúng xử dụng, dù đó là những tài sản tư hữu, hoặc dù nơi đó được bao bọc bởi đất đai của tư nhân.
Định nghĩa vừa nêu trên không phân biệt giữa “tài sản tư hữu” (private property) và “tài sản công cộng” (public property). Điều này đã được định nghĩa từ lâu rằng “nơi công cộng” là nơi mà công chúng đi qua lại dù họ có quyền đó hay không.
Trong vụ Stutsel v. Reid (1990) 20 NSWLR 661. Trong vụ đó, sự việc đã xảy ra như sau: vào lúc 1 giờ 15 sáng, 2 cảnh sát viên đã vào một căn nhà tại Bourke khi thấy một số người tụ tập ở đằng phía sân trước của căn nhà này và đang chơi “vật lộn” (wrestle-type affair) cách đường phố chừng 3 mét.
Từ sân nhà, “bị cáo” là “một người thổ dân” (An Aboriginal man), la lớn “why don’t you fuck off, you dog arse cunts” (Đ.M. tại sao tụi mày không chịu đi chỗ khác, đồ chó đẻ).
Sau đó “bị cáo” bị cáo buộc về tội “xử dụng ngôn ngữ tục tỉu trong tầm nghe từ nơi công cộng” theo Điều 4(1)(b) của “đạo Luật về những Vi Phạm Tiểu Hình”.
Tuy nhiên, vị Chánh Án tòa sơ thẩm đã tha bổng bị cáo vì cho rằng không một ai có mặt tại nơi công cộng vào lúc đó để nghe những lời lẽ tục tỉu này. Khi đưa ra quyết định này vị thẩm phán tọa xử đã dựa vào quyết định trước đây của Thẩm Phán Shannon tại “Tòa Aùn Vùng Parramatta” (Parramatta District Court).
Sau đó vụ kiện đã được chuyển giao lên Tối Cao Pháp Viện để phán xét về quyết định này của tòa sơ thẩm.
Thẩm Phán Loveday đã cho rằng 2 vụ kiện được Thẩm Phán Shannon viện dẫn liên hệ đến những vi phạm có chút ít khác biệt về cách xử dụng ngôn từ của Đạo Luật. Trong cả 2 trường hợp sự vi phạm là “tội xử dụng ngôn ngữ khiếm nhã trong tầm nghe của người đi ngang qua nơi công cộng” (using indecent language within the hearing of a person passing in a public place).
“Trong tầm nghe thấy” (within the view or hearing) có nghĩa là trong tầm nhìn và nghe thấy của bất cứ người nào đi ngang qua nơi chốn công cộng đó vào thời điểm đó.
Tòa cũng đã cho rằng điều đó là không cần thiết phải chứng minh rằng “bị cáo” đã được nhìn thấy bởi một người nào đó đi trên xa lộ vào lúc đương sự đang cởi truồng, mà chỉ cần chứng minh rằng đương sự đang trần truồng trong tầm nhìn của công chúng và công chúng có thể thấy được điều đó nếu họ đi ngang qua đoạn đường đó vào thời điểm đóù.
Tòa đã cho rằng bị cáo đã vi phạm điều khoản được quy định trong đạo luật và không cần phải chứng minh rằng đã có người đi ngang qua và nghe thấy những lời lẽ tục tỉu của bị cáo.
Đạo Luật đã được ban hành để bảo vệ công chúng vì sợ rằng lời lẽ tục tỉu có thể ảnh hưởng những người xử dụng các nơi công cộng hoặc những người có ý định xử dụng các nơi công cộng đó.
Cuối cùng, tòa đã gởi trả vụ kiện cho tòa sơ thẩm để được xét xử lại.
Dựa vào luật pháp cũng như các phán quyết vừa trưng dẫn, ông có thể thấy được rằng nếu một người xử dụng lời lẽ tục tỉu, mặc dù các lời lẽ đó được xử dụng trong phạm vi riêng tư nhưng nếu để lọt vào trong tầm nhìn hoặc nghe thấy của công chúng hoặc những người đang xử dụng các nơi công cộng thì cũng có thể phạm vào tội trạng vừa nêu.
Nếu ông còn thắc mắc, xin liên lạc điện thoại với chúng tôi để được giải đáp tường tận hơn.
Cho đến mãi gần trưa hôm sau cháu mới về. Thấy mặt mày cháu ủ rủ, lo lắng, chúng tôi bèn hỏi thì được cháu cho biết là cháu và nhiều người bạn khác trong lúc dự tiệc sinh nhật, vì đã uống khá nhiều rượu bia nên đã gây ồn ào cho lối xóm. Họ đã yêu cầu các cháu mở nhạc nhỏ lại nhưng các cháu vẫn tiếp tục cuộc vui bất chấp lời cảnh cáo của lối xóm.
Thế là sau đó không lâu cảnh sát đã đến và cảnh cáo, đồng thời yêu cầu các cháu chấm dứt việc mở nhạc quá ồn gây phiền nhiễu cho hàng xóm.
Khi cảnh sát rời khỏi nhà chừng mấy phút sau đó, con tôi cho biết là trong nhà đã cho mở nhạc trở lại nhưng mở nhỏ hơn.
Chừng nửa giờ sau, cảnh sát lại đến và yêu cầu chấm dứt ngay việc mở nhạc. Bạn của cháu bèn tuân lệnh của cảnh sát cho ngưng ngay việc mở nhạc.
Theo lời của con tôi kể lại thì sau khi cảnh sát rời khỏi nhà chừng vài phút, các cháu đã nói chuyện và chửi thề hơi lớn tiếng. Vì thế, cảnh sát đã trở lại và mời 3 người về đồn trong đó có con của tôi.
Sau khi hỏi cung cảnh sát đã phạt các cháu về tội “using offensive language within hearing from a public place.”
Cháu đã một lần ra hầu tòa và không chịu nhận tội mà cảnh sát đã cáo buộc vì cho rằng các cháu chỉ chửi thề chơi với bạn bè trong lúc uống rượu và không quá lớn tiếng để công chúng có thể nghe được như trong lời cáo buộc của cảnh sát.
Hiện tòa đã ấn định phiên xử vào cuối tháng 4 năm 2004.
Xin LS cho biết là căn cứ vào những gì đã xảy ra, con tôi có thể bị kết buộc về tội vừa nêu hay không"
Trả lời: Con của ôâng đã bị cáo buộc về tội “xử dụng ngôn ngữ tục tỉu trong tầm nghe từ nơi công cộng” (using offensive language within hearing from a public place). Điều này có nghĩa là những người đi đứng tại những nơi công cộng gần đó có thể nghe được lời chửi thề tục tỉu của con ông.
Trước khi đi sâu vào vấn đề thiết tưởng chúng ta cần phải biết được “khái niệm về nơi công cộng” (the concept of public place).
“Những sự vi phạm trật tự công cộng” (public order offences) thường căn cứ vào khái niệm “nơi công cộng” (public place). Vì thế, những hành vi bị khiếu nại phải xảy ra “tại” (in), “gần” (near), “trong tầm nghe” (within hearing from) hoặc “trong tầm nhìn” (within view of) của nơi công cộng.
Điều 3 của “Đạo Luật quy định về những Vi Phạm Tiểu Hình [Vi cảnh, Sơ Thẩm, Khinh Tội]” (the Summary Offences Act) đã đưa ra định nghĩa về “nơi công cộng” như sau:
Nơi công cộng là nơi được mở ra cho công chúng, hoặc được xử dụng bởi công chúng dù có phải trả tiền hay không, dù nơi đó có thường xuyên được mở cửa để cho công chúng xử dụng hay không, và dù nơi đó chỉ mở cửa và cho phép một số người thuộc một giai tầng xã hội nào đó xử dụng.
Điều này có nghĩa là bất cứ nơi nào, hoặc bất cứ một phần thuộc tài sản nào được công chúng xử dụng, hoặc được mở cửa cho công chúng xử dụng, dù đó là những tài sản tư hữu, hoặc dù nơi đó được bao bọc bởi đất đai của tư nhân.
Định nghĩa vừa nêu trên không phân biệt giữa “tài sản tư hữu” (private property) và “tài sản công cộng” (public property). Điều này đã được định nghĩa từ lâu rằng “nơi công cộng” là nơi mà công chúng đi qua lại dù họ có quyền đó hay không.
Trong vụ Stutsel v. Reid (1990) 20 NSWLR 661. Trong vụ đó, sự việc đã xảy ra như sau: vào lúc 1 giờ 15 sáng, 2 cảnh sát viên đã vào một căn nhà tại Bourke khi thấy một số người tụ tập ở đằng phía sân trước của căn nhà này và đang chơi “vật lộn” (wrestle-type affair) cách đường phố chừng 3 mét.
Từ sân nhà, “bị cáo” là “một người thổ dân” (An Aboriginal man), la lớn “why don’t you fuck off, you dog arse cunts” (Đ.M. tại sao tụi mày không chịu đi chỗ khác, đồ chó đẻ).
Sau đó “bị cáo” bị cáo buộc về tội “xử dụng ngôn ngữ tục tỉu trong tầm nghe từ nơi công cộng” theo Điều 4(1)(b) của “đạo Luật về những Vi Phạm Tiểu Hình”.
Tuy nhiên, vị Chánh Án tòa sơ thẩm đã tha bổng bị cáo vì cho rằng không một ai có mặt tại nơi công cộng vào lúc đó để nghe những lời lẽ tục tỉu này. Khi đưa ra quyết định này vị thẩm phán tọa xử đã dựa vào quyết định trước đây của Thẩm Phán Shannon tại “Tòa Aùn Vùng Parramatta” (Parramatta District Court).
Sau đó vụ kiện đã được chuyển giao lên Tối Cao Pháp Viện để phán xét về quyết định này của tòa sơ thẩm.
Thẩm Phán Loveday đã cho rằng 2 vụ kiện được Thẩm Phán Shannon viện dẫn liên hệ đến những vi phạm có chút ít khác biệt về cách xử dụng ngôn từ của Đạo Luật. Trong cả 2 trường hợp sự vi phạm là “tội xử dụng ngôn ngữ khiếm nhã trong tầm nghe của người đi ngang qua nơi công cộng” (using indecent language within the hearing of a person passing in a public place).
“Trong tầm nghe thấy” (within the view or hearing) có nghĩa là trong tầm nhìn và nghe thấy của bất cứ người nào đi ngang qua nơi chốn công cộng đó vào thời điểm đó.
Tòa cũng đã cho rằng điều đó là không cần thiết phải chứng minh rằng “bị cáo” đã được nhìn thấy bởi một người nào đó đi trên xa lộ vào lúc đương sự đang cởi truồng, mà chỉ cần chứng minh rằng đương sự đang trần truồng trong tầm nhìn của công chúng và công chúng có thể thấy được điều đó nếu họ đi ngang qua đoạn đường đó vào thời điểm đóù.
Tòa đã cho rằng bị cáo đã vi phạm điều khoản được quy định trong đạo luật và không cần phải chứng minh rằng đã có người đi ngang qua và nghe thấy những lời lẽ tục tỉu của bị cáo.
Đạo Luật đã được ban hành để bảo vệ công chúng vì sợ rằng lời lẽ tục tỉu có thể ảnh hưởng những người xử dụng các nơi công cộng hoặc những người có ý định xử dụng các nơi công cộng đó.
Cuối cùng, tòa đã gởi trả vụ kiện cho tòa sơ thẩm để được xét xử lại.
Dựa vào luật pháp cũng như các phán quyết vừa trưng dẫn, ông có thể thấy được rằng nếu một người xử dụng lời lẽ tục tỉu, mặc dù các lời lẽ đó được xử dụng trong phạm vi riêng tư nhưng nếu để lọt vào trong tầm nhìn hoặc nghe thấy của công chúng hoặc những người đang xử dụng các nơi công cộng thì cũng có thể phạm vào tội trạng vừa nêu.
Nếu ông còn thắc mắc, xin liên lạc điện thoại với chúng tôi để được giải đáp tường tận hơn.
Gửi ý kiến của bạn