Hỏi (ông Nguyễn Q. H.): Tôi vượt biên vào năm 1986, định cư tại Úc vào năm 1988, và lập gia đình vào năm 1995.
Hiện tôi có hai cháu, 1 trai và 1 gái, 7 và 5 tuổi.
Trong thời gian chung sống, chúng tôi đã mua được một căn nhà nhưng chỉ một mình tôi đứng tên.
Năm 2001, tôi đã đồng ý nghỉ việc và nhận được một khoản tiền hơn $100,000. Sau khi nhận được số tiền này tôi đã trả dứt số nợ còn thiếu của ngân hàng khi mượn tiền mua nhà, phần còn lại tôi đã cùng với một người bạn hùn hạp làm ăn tại Việt Nam.
Vì vấn đề làm ăn tại Việt Nam quá khó khăn và phức tạp, nên tôi đã phải trở lại Úc để sinh sống.
Về đến Úc, tôi quyết định mở một cửa tiệm để buôn bán.
Để có thể làm được điều này tôi đã ký hợp đồng thuê mướn một căn phố với thời gian là 3 năm.
Sau một thời gian làm việc, tôi nhận thấy rằng đây không phải là một công việc đơn giản, vì công việc này đòi hỏi quá nhiều thời gian mà lợi tức tính theo thời gian mà tôi phải làm việc thì thật ra không xứng đáng chút nào.
Tôi bèn đăng báo sang cửa tiệm nhưng vẫn không có ai chịu sang.
Hiện tôi vẫn còn thiếu nhiều tháng tiền mướn cửa tiệm chưa trả nổi. Thêm vào đó, tôi vẫn còn thiếu tiền mà tôi đã mượn ngân hàng để trang bị các máy móc dụng cụ cho cửa tiệm.
Vì tôi đã phạm phải sai lầm, không chịu nghe lời khuyên ngăn của vợ tôi, khi quyết định nghỉ việc để trở về làm ăn buôn bán tại Việt Nam nên trong những năm qua đời sống hôn nhân của chúng tôi không còn như xưa.
Mặc dầu chúng tôi vẫn còn ở chung nhà nhưng vì rất bận rộn với công việc hiện tại nên cuộc sống của chúng tôi như là những người đã sống ly thân.
Tháng trước, tôi đã nhận được giấy tờ do luật sư của vợ tôi tống đạt đòi chia tài sản. Sau khi nhận được đơn xin chia tài sản này, tôi có thảo luận và đồng ý sang tên lại căn nhà cho vợ tôi với điều kiên là vợ tôi không được đòi tiền cấp dưỡng cho hai đứa bé.
Xin LS cho biết, trong trường hợp tôi không thể trả nổi tiền mướn shop, cùng những số tiền còn thiếu của ngân hàng, nếu sau này khi tôi tuyên bố phá sản thì việc tuyên bố phá sản đó có ảnh hưởng đến việc chuyển nhượng lại căn nhà cho vợ tôi trong lúc này hay không" Nếu tuyên bố phá sản tôi có được phép đi ngoại quốc hay không"
Trả lời: Việc tuyên bố phá sản của ông sẽ không ảnh hưởng đến việc chuyển nhượng lại căn nhà cho vợ ông, nếu hành động chuyển nhượng lại căn nhà đó cho vợ ông là một hành động ngay tình, và không phải là một sự tính toán có sắp xếp để trốn nợ.
Nếu có tranh tụng, thì hành động chuyển nhượng đó sẽ được tòa xem xét để quyết định liệu việc chuyển nhượng tài sản đó có phải là một hành động có tính toán để trốn tránh việc trả nợ hay không"
Nếu ông có “hành động muốn phá sản” (act of bankruptcy) trong vòng 6 tháng trước khi chuyển nhượng căn nhà cho người vợ của ông thì tòa sẽ cho rằng hành động chuyển nhượng đó của ông là một hành động có tính toán để trốn tránh việc trả nợ.
[Ghi chú: “Hành động muốn phá sản có thể được định nghĩa là hành động được thực hiện bởi người thiếu nợ cho thấy rõ rằng đương sự không có khả năng trả tiền cho các chủ nợ. Ví dụ, con nợ không làm đúng theo cáo tri về sự phá sản. Chủ nợ phải chứng minh cho tòa rằng người thiếu nợ đã có hành động muốn phá sản trước khi buộc đương sự phá sản.” (Act of bankruptcy may be defined as an act done by a debtor which indicates that he has no ability to pay creditors. For example, a debtor fails to comply with a bankruptcy notice. A creditor must prove to the court that a debtor commits an act of bankruptcy before making him or her bankrupt)].
Dù ông và người vợ của ông đã đạt đến “án lệnh đồng thuận” (consent orders) trong việc phân chia và chuyển nhượng tài sản tại “Tòa Án Gia Đình” (the Family Court), nhưng nếu án lệnh này đã được đề xuất trong thời gian 6 tháng tính từ ngày ông có “hành động muốn phá sản” thì án lệnh đó vẫn có thể bị tòa hủy bỏ.
Lý do mà tòa có thể hủy bỏ “án lệnh đồng thuận” này đã được căn cứ vào “học thuyết về sự liên hệ ngược trở lại” (the doctrine of relation back).
[Ghi chú: “Sự liên hệ ngược trở lại có thể được định nghĩa là hành động được thực hiện ngày hôm nay được xem như là đã xảy ra vào thời gian trước đây. Theo học thuyết này, sự phá sản khởi sự sớm hơn ngày mà một người thực sự đã nộp đơn xin phá sản.” (Relation back may be defined as an act done today is considered to have been occurred at an earlier time. According to this doctrine, bankruptcy commences earlier than the date on which a person actually applied for bankruptcy).]
Ví dụ: nếu vào ngày 1 tháng 1 năm 2003, chủ shop đã tống đạt cho ông một “Cáo Tri Phá Sản” (Bankruptcy Notice).
Khi nhận được “Cáo Tri Phá Sản” này, ông chẳng cần để ý đến.
Sau sự đáo hạn của cáo tri này, thông thường là 28 ngày kể từ ngày chủ nhà tống đạt cho ông, ông đã đạt đến sự thỏa thuận với người vợ của ông về việc phân chia tài sản tại Tòa Án Gia Đình vào tháng 4 năm 2003.
Vào tháng 5 năm 2003, “lệnh tịch biên” (sequestration order) được ban hành liên hệ đến tài sản của ông.
Dựa vào ví dụ này, mặc dầu “án lệnh đồng thuận” đã được Tòa Án Gia đình phê chuẩn trước ngày ông bị tuyên bố phá sản, “Tòa Án Liên Bang” (the Federal Court) vẫn cho phép “tín thác viên phá sản” (trustee in bankruptcy) tịch biên căn nhà mà ông đã chuyển nhượng cho người vợ của ông trước đây dựa vào “học thuyết về sự liên hệ ngược trở lại.”
[Ghi chú: “lệnh tịch thâu” (sequestration order): Theo luật về phá sản, thuật từ được dùng để chỉ lệnh được đưa ra bởi tòa nhằm mục đích cho phép tín thác viên quản lý tài sản của con nợ theo lời thỉnh cầu của các chủ nợ. (In bankruptcy law, the term used to refer to an order made by a court for the purpose of permitting the trustee to administer a debtor’s property on creditors’ petition).
Dựa vào luật lệ vừa nêu, ông có thể thấy được rằng việc chuyển nhượng tài sản cho người vợ của ông có hợp pháp hay không vẫn còn tùy thuộc vào những yếu tố khác.
Riêng câu hỏi liên hệ đến việc là liệu ông có được phép đi ngoại quốc không nếu ông đã tuyên bố phá sản có thể được trả lời như sau:
Việc xin phép để đi ngoại quốc trong thời gian còn bị phá sản là một điều khá khó khăn. Tuy nhiên, việc này vẫn có thể thực hiện được với sự cho phép của “tín thác viên” (trustee). Trong trường hợp người bị phá sản đang làm việc và đang trả một phần lợi tức của mình kiếm được cho các chủ nợ, thì việc đi ngoại quốc phải do Tòa án Liên Bang quyết định, vì trường hợp này không còn thuộc phạm vi thẩm quyền của “tín thác viên” nữa.
Lệ phí nộp đơn là $300. Trong trường hợp gặp khó khăn về tài chánh thì lệ phí này được miễn. Trong trường hợp khẩn cấp, như có người thân hấp hối hoặc từ trần tại ngoại quốc, thì đơn xin có thể được thụ lý qua điện thoại.
Nếu ông còn thắc mắc, xin điện thoại cho chúng tôi.
Hiện tôi có hai cháu, 1 trai và 1 gái, 7 và 5 tuổi.
Trong thời gian chung sống, chúng tôi đã mua được một căn nhà nhưng chỉ một mình tôi đứng tên.
Năm 2001, tôi đã đồng ý nghỉ việc và nhận được một khoản tiền hơn $100,000. Sau khi nhận được số tiền này tôi đã trả dứt số nợ còn thiếu của ngân hàng khi mượn tiền mua nhà, phần còn lại tôi đã cùng với một người bạn hùn hạp làm ăn tại Việt Nam.
Vì vấn đề làm ăn tại Việt Nam quá khó khăn và phức tạp, nên tôi đã phải trở lại Úc để sinh sống.
Về đến Úc, tôi quyết định mở một cửa tiệm để buôn bán.
Để có thể làm được điều này tôi đã ký hợp đồng thuê mướn một căn phố với thời gian là 3 năm.
Sau một thời gian làm việc, tôi nhận thấy rằng đây không phải là một công việc đơn giản, vì công việc này đòi hỏi quá nhiều thời gian mà lợi tức tính theo thời gian mà tôi phải làm việc thì thật ra không xứng đáng chút nào.
Tôi bèn đăng báo sang cửa tiệm nhưng vẫn không có ai chịu sang.
Hiện tôi vẫn còn thiếu nhiều tháng tiền mướn cửa tiệm chưa trả nổi. Thêm vào đó, tôi vẫn còn thiếu tiền mà tôi đã mượn ngân hàng để trang bị các máy móc dụng cụ cho cửa tiệm.
Vì tôi đã phạm phải sai lầm, không chịu nghe lời khuyên ngăn của vợ tôi, khi quyết định nghỉ việc để trở về làm ăn buôn bán tại Việt Nam nên trong những năm qua đời sống hôn nhân của chúng tôi không còn như xưa.
Mặc dầu chúng tôi vẫn còn ở chung nhà nhưng vì rất bận rộn với công việc hiện tại nên cuộc sống của chúng tôi như là những người đã sống ly thân.
Tháng trước, tôi đã nhận được giấy tờ do luật sư của vợ tôi tống đạt đòi chia tài sản. Sau khi nhận được đơn xin chia tài sản này, tôi có thảo luận và đồng ý sang tên lại căn nhà cho vợ tôi với điều kiên là vợ tôi không được đòi tiền cấp dưỡng cho hai đứa bé.
Xin LS cho biết, trong trường hợp tôi không thể trả nổi tiền mướn shop, cùng những số tiền còn thiếu của ngân hàng, nếu sau này khi tôi tuyên bố phá sản thì việc tuyên bố phá sản đó có ảnh hưởng đến việc chuyển nhượng lại căn nhà cho vợ tôi trong lúc này hay không" Nếu tuyên bố phá sản tôi có được phép đi ngoại quốc hay không"
Trả lời: Việc tuyên bố phá sản của ông sẽ không ảnh hưởng đến việc chuyển nhượng lại căn nhà cho vợ ông, nếu hành động chuyển nhượng lại căn nhà đó cho vợ ông là một hành động ngay tình, và không phải là một sự tính toán có sắp xếp để trốn nợ.
Nếu có tranh tụng, thì hành động chuyển nhượng đó sẽ được tòa xem xét để quyết định liệu việc chuyển nhượng tài sản đó có phải là một hành động có tính toán để trốn tránh việc trả nợ hay không"
Nếu ông có “hành động muốn phá sản” (act of bankruptcy) trong vòng 6 tháng trước khi chuyển nhượng căn nhà cho người vợ của ông thì tòa sẽ cho rằng hành động chuyển nhượng đó của ông là một hành động có tính toán để trốn tránh việc trả nợ.
[Ghi chú: “Hành động muốn phá sản có thể được định nghĩa là hành động được thực hiện bởi người thiếu nợ cho thấy rõ rằng đương sự không có khả năng trả tiền cho các chủ nợ. Ví dụ, con nợ không làm đúng theo cáo tri về sự phá sản. Chủ nợ phải chứng minh cho tòa rằng người thiếu nợ đã có hành động muốn phá sản trước khi buộc đương sự phá sản.” (Act of bankruptcy may be defined as an act done by a debtor which indicates that he has no ability to pay creditors. For example, a debtor fails to comply with a bankruptcy notice. A creditor must prove to the court that a debtor commits an act of bankruptcy before making him or her bankrupt)].
Dù ông và người vợ của ông đã đạt đến “án lệnh đồng thuận” (consent orders) trong việc phân chia và chuyển nhượng tài sản tại “Tòa Án Gia Đình” (the Family Court), nhưng nếu án lệnh này đã được đề xuất trong thời gian 6 tháng tính từ ngày ông có “hành động muốn phá sản” thì án lệnh đó vẫn có thể bị tòa hủy bỏ.
Lý do mà tòa có thể hủy bỏ “án lệnh đồng thuận” này đã được căn cứ vào “học thuyết về sự liên hệ ngược trở lại” (the doctrine of relation back).
[Ghi chú: “Sự liên hệ ngược trở lại có thể được định nghĩa là hành động được thực hiện ngày hôm nay được xem như là đã xảy ra vào thời gian trước đây. Theo học thuyết này, sự phá sản khởi sự sớm hơn ngày mà một người thực sự đã nộp đơn xin phá sản.” (Relation back may be defined as an act done today is considered to have been occurred at an earlier time. According to this doctrine, bankruptcy commences earlier than the date on which a person actually applied for bankruptcy).]
Ví dụ: nếu vào ngày 1 tháng 1 năm 2003, chủ shop đã tống đạt cho ông một “Cáo Tri Phá Sản” (Bankruptcy Notice).
Khi nhận được “Cáo Tri Phá Sản” này, ông chẳng cần để ý đến.
Sau sự đáo hạn của cáo tri này, thông thường là 28 ngày kể từ ngày chủ nhà tống đạt cho ông, ông đã đạt đến sự thỏa thuận với người vợ của ông về việc phân chia tài sản tại Tòa Án Gia Đình vào tháng 4 năm 2003.
Vào tháng 5 năm 2003, “lệnh tịch biên” (sequestration order) được ban hành liên hệ đến tài sản của ông.
Dựa vào ví dụ này, mặc dầu “án lệnh đồng thuận” đã được Tòa Án Gia đình phê chuẩn trước ngày ông bị tuyên bố phá sản, “Tòa Án Liên Bang” (the Federal Court) vẫn cho phép “tín thác viên phá sản” (trustee in bankruptcy) tịch biên căn nhà mà ông đã chuyển nhượng cho người vợ của ông trước đây dựa vào “học thuyết về sự liên hệ ngược trở lại.”
[Ghi chú: “lệnh tịch thâu” (sequestration order): Theo luật về phá sản, thuật từ được dùng để chỉ lệnh được đưa ra bởi tòa nhằm mục đích cho phép tín thác viên quản lý tài sản của con nợ theo lời thỉnh cầu của các chủ nợ. (In bankruptcy law, the term used to refer to an order made by a court for the purpose of permitting the trustee to administer a debtor’s property on creditors’ petition).
Dựa vào luật lệ vừa nêu, ông có thể thấy được rằng việc chuyển nhượng tài sản cho người vợ của ông có hợp pháp hay không vẫn còn tùy thuộc vào những yếu tố khác.
Riêng câu hỏi liên hệ đến việc là liệu ông có được phép đi ngoại quốc không nếu ông đã tuyên bố phá sản có thể được trả lời như sau:
Việc xin phép để đi ngoại quốc trong thời gian còn bị phá sản là một điều khá khó khăn. Tuy nhiên, việc này vẫn có thể thực hiện được với sự cho phép của “tín thác viên” (trustee). Trong trường hợp người bị phá sản đang làm việc và đang trả một phần lợi tức của mình kiếm được cho các chủ nợ, thì việc đi ngoại quốc phải do Tòa án Liên Bang quyết định, vì trường hợp này không còn thuộc phạm vi thẩm quyền của “tín thác viên” nữa.
Lệ phí nộp đơn là $300. Trong trường hợp gặp khó khăn về tài chánh thì lệ phí này được miễn. Trong trường hợp khẩn cấp, như có người thân hấp hối hoặc từ trần tại ngoại quốc, thì đơn xin có thể được thụ lý qua điện thoại.
Nếu ông còn thắc mắc, xin điện thoại cho chúng tôi.
Gửi ý kiến của bạn