Một Kỷ Niệm Đặc Biệt về Lễ Giáng Sinh
Câu chuyện ngắn ngủi này đã đoạt giải thưởng trong cuộc thi viết "Những kỷ niệm đặc biệt về Lễ Giáng Sinh" do Tạp Chí "Our Sunday Visitor" phát hành rộng rãi trên đất nước này tổ chức. Tất cả những câu chuyện dự thi chỉ được viết không quá 300 chữ. Đó là điều khá khó khăn cho những người dự thi vì câu chuyện sẽ quá ngắn mà lại phải đầy đủ ý nghĩa. Tuy nhiên, với kinh nghiệm của một người viết, đã từng đoạt cả chục giải thưởng có tính cách văn học trong nhiều lãnh vực khác nhau như: Thi Ca, truyện ngắn, tham luận về thời sự, nghiên cứu chính trị vv... (viết bằng Việt và Anh Ngữ) tôi đã quyết định chọn đề tài với nội dung mà tôi nghĩ rằng sẽ không có ai viết giống như thế. Đó là yếu tố quan trọng để thắng cuộc. Giáng Sinh 2006 đang tới, tôi hân hoan giới thiệu bài viết ngắn, nhưng hoàn toàn có thực này tới các bạn thiếu niên thân mến của tôi, là những người phần đông đọc và hiểu chữ Việt không được dễ dàng cho lắm.
Sau khi cánh cửa sắt của Nhà số 10 - dành giam các Sĩ Quan cao cấp và bị coi là nguy hiểm của chế độ cũ - đã đóng lại và khóa cẩn thận, Cha Ánh, cựu Trung Tá Giám Đốc Sở Tuyên Úy Công Giáo Quân Khu 2, Việt Nam Cộng Hòa, nói với tôi một cách bí mật, ngắn gọn: "Đêm nay chúng ta sẽ có một Lễ Giáng Sinh đặc biệt."
Tôi hỏi "Ở đâu"". Cha trả lời "Ở bên cạnh cầu tiêu, trong góc tối, chỗ nằm ngủ của mấy anh bạn: Thanh, Tâm, Vinh và Kính".
"Khi nào"", tôi hỏi vị Linh Mục già. Cha nói, "Sau cuộc họp thường lệ buổi tối".
Tôi không phải là người công giáo vào thời gian đó, nhưng với những nỗ lực lớn lao, Cha đã dần dần hướng dẫn tôi đến với Chúa Giêsu. Sau nhiều thử thách gian lao, khốn khổ, tôi đã hoàn toàn bị chinh phục bởi Đức Tin vào Chúa Giêsu, vị Cứu Tinh của những người cùng khổ như tôi lúc đó, kẻ đã bị giam cầm hơn 12 năm trời trong nhiều trại tù cải tạo, sau khi chính quyền nam Việt Nam bị sụp đổ vào năm 1975.
Trong góc tối của nhà giam số 10, Cha Ánh đã tổ chức Lễ mừng Chúa Giáng Sinh cho tôi cùng 4 anh bạn tù trong khung cảnh bí mật và đặc biệt tại nhà tù của cộng sản.
Khi 1 người tù lần mò tìm lối vào cầu tiêu, tới gần thì 1 người trong bọn chúng tôi ra hiệu bằng cách hắng giọng để cùng nhau giả vờ lái sang câu chuyện lao động ngày hôm sau hay chuyến thăm nuôi sắp tới của gia đình.
Khi yên lặng và an toàn đã trở lại, chúng tiếp tục buổi Lễ.
Ngày nay, tôi đã là người công giáo, và tôi sẽ không bao giờ quên được câu chuyện đó.
Phan Đức Minh
(Cộng Đoàn Công Giáo Việt Nam - Giáo Xứ Chúa Chiên Lành)