7 Tháng 11 Quyết Đi Bầu
Từ sau cuộc bầu cử tháng 11 năm 2004 đến nay, nhiều điều trái tai gay mắt xảy ra làm đau đớn lòng người Mỹ gốc Việt. Người Mỹ gốc Việt lớn tuổi, nghèo, bịnh, dân Medi- Medi, bị băt làm con tin trong Quận Cam, bị bớt thuốc, đổi thuốc, chỉ định bác sĩ nhiều năm mà kêu trời không thấu, may nhờ Luật Cải Tổ Medicare của TT Bush mới thoát được. Nghị quyết Cờ vàng SCR 17, biểu tượng lý tưởng tự do, dân chủ người Việt chiến đấu suốt Chiến tranh VN và người Việt hải ngoại đấu tranh suốt 30 năm, được Thượng Viện TB Cali thông qua, chuyển xuống Hạ Viện bị chỉ một dân biểu Cali Phó Chủ tịch Leland Ye dùng kỹ thuật nghị trường ngâm tôm cả năm nay; may nhờ TT Arnold dùng quyền hành pháp, ký sắc lịnh mới giương cao lên được. Bánh chưng, bánh tét, bánh trung thu cổ truyền Việt Nam gói cả ngày, nấu nướng cả đêm mà chánh quyền Mỹ vì chưa hiểu nền văn hoá ăn uống của VN ra lịnh phải liệng bỏ nếu để ra quày quá 4 tiếng đồng hồ ở ngoài, thì làm sao cúng kiến được; may nhờ có DB Trần thái Văn làm dự luật yêu cầu các địa phương nghiên cứu lại. Và ngay trong mùa bầu cử 7 tháng 11 này, một ứng cử viên gốc Việt Tân Nguyễn ứng cử vào cơ quan Hạ viện Liên bang Mỹ bị xét văn phòng tranh cử, tư gia, tịch thu dụng cụ tranh cử, trước hai tiếng đồng hồ họp báo làm sáng tỏ vấn đề, trước ba tuần ngày bầu cử, chỉ vì một cái thơ gọi là "hăm doạ cử tri" mà Toà án chưa thụ lý dù tinh lý pháp luật là chỉ coi là có tội khi phán quyết của Toà trở thành chung thẩm.
Những điều trái tai gai mắt, nhiều điều chưa toại ý nói trên, người Việt ở Mỹ sẽ ít tức bực hơn. Những cuộc đấu tranh, biểu tình, cầu nguyện, thỉnh nguyện thư, sẽ bớt mất công hơn và kêt quả cao hơn...Nếu người Mỹ gốc Việt chịu khó đi bầu một chút. Dân chủ Mỹ là dân chủ đại nghị. Người đại diện dân cử được dân bầu quyết định chuyện nước việc dân thay cho dân. Một cánh tay giơ lên của một nghị viên, một dân biểu, một nghị sĩ, một chữ ký của tổng thống, thống đốc, thị trưởng dân cử còn mạnh hơn các cuộc biểu tình hàng ngàn, hàng vạn người. Một tiếng nói của đại diện dân cử có giá trị hơn hàng ngàn hàng vạn người đả đảo hay hoan hô ngoài đường phố. Qui luật dân chủ là vậy, trò chơi dân chủ là thế, đó là định đề chánh trị dân chủ như định đề chỉ có thể kéo một đường thằng giữa hai điểm, một đường mà thôi, của hình học phẳng Euclid vậy.
Nhưng bù lại người dân cũng có quyền của người dân đối với những đại diện dân cử ấy. Quyến lớn nhứt là quyền người dân làm ra người dân cử, làm ra chánh quyền dân cử. Người dân thực hiện quyền làm ra người dân cử bằng lá phiếu và trong các cuộc bầu cử. Do vậy đi bầu là quyền lợi cao nhứt của một công dân. Bầu cử để ơn đền nghĩa trả cho người làm lợi cho nước, cho dân, cho tập thể, và cá nhân. Bầu cử là cách nói phải quấy với những người mị dân, hứa nhiều mà không làm, hay làm lén, ngược lại quyền lợi của cử tri. Bầu cử là đưa người tài đức ra phục vụ quyền lợi quần chúng trong đó có quyền lợi của mình.
Sai lầm và tai hại lớn là ý nghĩ bi quan "bầu bán làm gì ai lên cũng vậy", và thái độ yếm thế lơ là, vô cảm, bất động trước chánh trị mà cốt yếu nhứt là chánh trị bầu cử. Vì bản chất chánh trị là, mình không làm thì người khác vẫn làm, và thường làm thiệt hại cho quyền lợi của mình. Không bầu người đồng quan điểm, yểm trợ cho cuộc đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền Việt Nam, thì quốc tế vận của người Mỹ gốc Việt sẽ yếu, thiếu tiếng nói và bàn tay xây dựng trong chánh quyền đệ nhứt siêu cường thế giới là Mỹ. Không bầu cho người hiểu biết văn hóa, niềm tin, và khát vọng của người Mỹ gốc Việt, một sắc dân thiểu số mới định cư ở Mỹ 30 năm mà thành đạt, đóng góp rất nhiều cho Tiểu bang Cali, cho nước Mỹ -- thì những người có đầu óc hẹp hòi xem người Mỹ gốc Việt là dân "ăn bám, dân tỵ nạn kinh tế", sẽ thắng. Họ thắng thì họ biến thái độ kỳ thị chủng tộc da màu thành hành động che dấu như vụ gây khó khăn khi người Việt xin treo cờ, xin làm việc cho chánh quyền, xin làm ăn, lập chùa.
Cộng đồng Việt không thể đi vào dòng chánh chánh trị Mỹ sâu sát, không thể vận động hành lang quyền lực Mỹ một cách hữu hiệu nếu chánh trị gia Mỹ thấy tỷ lệ đi bầu của người Việt thấp và kỷ luật dồn phiếu cho ứng cử viên "pro Viêt" chưa cao. Dân làm chánh trị Mỹ nể tỷ lệ cử tri gốc Việt đi bầu cao, kỷ luật dồn phiếu mạnh, hơn số đông của cộng đồng Việt. Vì dân làm chánh trị Mỹ sống bằng lá phiếu, và lá phiếu của người Việt tuy là lá phiếu biên tế nhưng có thể đóng vai giọt nước tràn đắc cử vì tỷ lệ ứng cử viên thắng thua ở Mỹ sát nút nhau.
Bầu cử đông và đúng để cộng đồng Việt có thể chia được cái bánh nhà nước Mỹ dành cho các chủng tộc. Nhìn lại phần bánh mà các cộng đồng sắc tộc khác được tiểu bang, liên bang tài trợ, mà lòng người Mỹ gốc Việt buồn muốn khóc -- trong tay chưa được một mảnh nhỏ nào. Tại sao" Tại vì người Việt chưa đầu tư khi đầu phiếu. Bản chất chánh trị không có chuyện làm ơn, làm dùm; không bao giờ xin mà được, phải đấu tranh, trao đổi mới có. Nên phải bầu cử, phải đầu tư chánh trị cho những đại diện dân cử làm cho mình. Không ai thực sự hiểu biết tâm tình, nguyện vọng, giúp đỡ thân tình, yểm trợ thuận ý với quyền lợi và chánh nghĩa đấu tranh cho người Việt, một cách thiết thực và lâu dài, hơn người gốc Việt.
Người Mỹ gốc Việt còn mới trên đất Mỹ này, nên còn gắn bó nhiều với đồng bào bà con và đất nước còn mồ mả nơi đất tổ. Do đó quyền lợi của người Việt sát sườn hơn. Ai nói người Việt có tinh thần thượng tôn dân tộc, họ cứ nói. Họ nói vì họ muốn xé phiếu của tập thể ngưòi Việt để người Việt yếu, chớ trong bụng họ, họ cũng nghĩ đến quyền lợi tập thể họ trước. Phương chi chánh nghĩa đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền VN cũng là niềm tin lập quốc và hiện thời của Mỹ. Trong chánh trị chung mà không có riêng, chung sẽ vô hồn, và riêng mà không có chung là cá nhân ích kỷ.
Vì vậy ngày 7 tháng 11 năm 2006 này cử tri người Mỹ gốc Việt đi bầu, quyết đi bầu. Già đã yếu nhờ con trao thơ bỏ phiếu vắng mặt nếu chưa gởi đi mấy ngày trước bằng bưu điện. Già còn khỏe, sáng đi thể dục ghé bỏ thăm luôn rồi hãy đi uống cà phê hàn huyên tâm sự. Trung niên nam nữ kẹt đi làm thì trên đường đi, về tạt qua bỏ thăm. Người này trong gia đình, trong vòng thân hữu gọi phone nhắc nhau đi bầu, quyết đi bầu.
300 triệu dân Mỹ đang ngước mắt nhìn xem coi người Việt mà họ đã dang tay ra giúp đỡ định cư sau 31 năm, trình độ dân chủ có thăng tiến như trong việc ăn học ở Mỹ không. Hàng vạn chánh tri gia Mỹ đang chờ xem tỷ lệ đầu phiếu của người Mỹ gốc Việt có cao, kỷ luật đầu phiếu của người Mỹ gốc Việt có bền chặt như tinh thần đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền Việt Nam không -- suốt 30 năm không mệt mỏi, không ngừng nghỉ,
Cùng nhau đi bầu, quyết đi bầu. Bầu cho người Việt trước nhứt, hết trong nhà mới ra ngoài đường theo truyền thống VN.
GHI CHÚ: Bài trên là ý kiến riêng của tác giả Vi Anh, không phản ảnh quan điểm của Việt Báo, một cơ quan truyền thông độc lập, chuyên nghiệp và không đảng phái. Việt Báo trong khi bênh vực cho cộng đồng gốc Việt, vẫn không hề chủ trương “người Việt tốt hơn người Mỹ,” vì chúng ta đã vượt biển tị nạn chủ yếu là để chạy trốn những người Việt tàn bạo, khác lý tưởng.... và chủ yếu đã nương tựa, chịu ơn những người Mỹ nhân đạo, cùng lý tưởng tự do dân chủ. Và chỉ xem yếu tố cùng chung sắc tộc chỉ là thứ yếu, còn năng lực ứng viên và quyền lợi cộng đồng Việt mới là ưu tiên. Cuối cùng, xin nhắc độc giả tích cực đi bầu vào ngày 7-11-2006, vì từng lá phiếu một sẽ có ảnh hưởng, không chỉ tại Hoa Kỳ, nhưng còn cho cả cuộc chiến dân chủ tại VN.