Sau những cơn mưa đầu mùa khoảng tháng tư tháng năm, mùa đá dế bắt đầu thì cũng là mùa đi bắt dế cơm.
Con dế cơm lớn gấp năm sáu lần con dế thường, hai cánh mỏng hầu như không che hết nửa lưng.
Nó không núp dưới tảng đá hay cục đất cày, mà thường đào lỗ trong vườn chuối, gốc mít. Hang đã to thì chớ, đất đùn ra cửa hang lại không thèm dấu diếm, thành thử con nít cũng bắt được
nhiều dế một cách dễ dàng.
Có gì đâu, múc mấy gáo nước đổ xuống hang là ảnh trồi đầu lên ngay.
Gặp chỗ có cát nhiều hoặc đất nứt nẻ, nước đổ xuống ngấm mất tiêu thì lại dùng cách khác chứ ít ai phải đào hang mà bắt.
Họ lấy một cọng kẽm dài, cuốn chung quanh một cây trúc bằng ngón tay cái, để tạo thành một cái lò xo. Vừa ruồn, vừa ngoáy, vừa đẩy cái lò xo này sâu xuống hang, con dế đành phải chui vô
đó chứ không tránh đi đâu được. Khi tới đáy hang rồi, chỉ cần kéo lẹ lò xo ra mà bắt dế, vì nó không de ra khỏi lò xo được.
Bứt đầu bứt cánh con dế, bứt đuôi để kéo ruột ra bỏ, rồi nhét vô một hột đậu phọng, sau đó muốn chiên, kho khô gì đó thì làm
Mùa này ở mương đìa hay bờ suối, có một loài lạ lắm. Lấy rổ xúc nó lên, nó lớn chỉ bằng ngón tay út, bóp bụng nó nhẹ thôi, là dưới cằm nó đưa ra một cái y như cái nón lá để ngửa, họ gọi nó
là con ăn mày.
Con này chính là con chuồn chuồn chưa trưởng thành, chưa có cánh để bay lên khỏi mặt nước. Khi xúc nó, thường được luôn ít con bù niểng to bằng cẳng cái, cánh nó đen và cứng như cánh
bọ dừa. Kho khô hai loại này, bỏ tiêu cho thiệt nhiều, ăn với cơm nguội cũng đã lắm.
Ở quê tôi có quá nhiều ốc bươu, có nhiều con lớn như cái tách uống trà, bởi thế luộc lên ăn ngán lắm, mà coi cũng sợ.
Người ta cạy sống nó ra, rửa sạch và bỏ hết ruột đen, sắt nhỏ trộn chung với chả cá thác lác, tiêu hành gia vị, nấm rơm rồi vo thành từng viên gần bằng con ốc.
Họ dùng hai lá gừng, để thành hình chữ thập ngay miệng vỏ ốc, rồi nhấn viên chả ốc này lọt tuốt vô trong. Ốc hấp chừng nửa giờ thì chín. Ăn kiểu này thì vừa thơm vừa ngọt vừa dòn mà coi bộ
có vẻ văn minh ...miệt vườn.
Ở Ấn Độ và vùng Trung Đông, mỗi khi có dịch cào cào châu chấu, nó ăn trụi hết hoa màu trên ruộng vườn . Trên một thước vuông có cả mấy trăm con . Họ bắt chúng mà trụng nước sôi rồi phơi
khô như mình phơi tép hay tôm khô vậy , sau đó đóng bao đem đi bán hoặc để ăn dần.
Con ve sầu kêu ran mỗi độ hè về cũng là món ăn nữa đó.
Buổi chiều, trẻ nít dùng chổi quét gọn lá rụng trong vườn thành một đống, chừng chín giờ tối thì đốt đống lửa lên . Bọn trẻ ngồi xung quanh đống lửa, tay vỗ vào miệng oa oa rồi hát:
-Ve ve, và và ..
Xuống ăn cơm với cá
Không phải con ve xà xuống đất là vì lời hát, mà tại vì nó thấy ánh lửa như con cà cuống hay bầy thiêu thân bay ra dưới gốc cột đèn vậy.
Con nít chụp con ve bỏ vô nhung chiếc áo gối, đem vô cho người lớn đốt thui sơ qua cho cháy chân và cánh ve. Sau đó đem rang vàng lên, bỏ tiêu hành mỡ vô cho thơm để sáng hôm sau ăn với
cơm.