IMF, tự nó, phải chịu trách nhiệm về những chính sách kinh tế lầm lạc nhuốm mùi ý thức hệ mà hậu quả là làm tồi tệ thêm - và trong vài trường hợp, đã tạo ra - những vấn đề mà nó chiến đấu để chống lại. Thê thảm hơn, đen tối hơn, đó là thái độ một lòng một dạ của IMF, đối với đám nhà giầu, những "creditors", không phải với những người công nhân, dân quê, những người nghèo khổ. Chẳng phải ngẫu nhiên khi IMF sẵn sàng trả nợ cho những chủ nhà băng, những người nắm cổ phiếu. Những người này, miệng lúc nào cũng hô to khẩu hiệu thị trường tự do muôn năm, lúc nào cũng sẵn sàng bỏ tiền ra để có được những lợi nhuận khổng lồ, nghĩa là cũng ra vẻ sẵn sàng chấp nhận rủi ro, nhưng họ đều yên trí, đằng sau lưng còn có IMF, còn có chính quyền của nước họ, lúc nào cũng sẵn sàng "cứu bồ", khi rủi ro biến thành hiện thực. Chẳng phải tự nhiên khi những phương sách đầu tiên mà IMF đòi hỏi, một khi khách hàng có nguy cơ không trả được nợ: cắt trợ cấp người nghèo, phúc lợi xã hội, cúp trợ cấp thực phẩm... Làm gì có chuyện viên chức IMF đi thăm dân cho biết sự tình, gặp người nghèo này, công nhân kia, dân quê nọ; người mà nó thăm viếng phải là những ông chủ ngân hàng, những ông bộ trưởng tài chính... Stiglitz đưa ra nhận xét: những viên chức đến với IMF, là từ những khu vực tài chính tư nhân, và khi từ giã IMF, là để trở về những ngân hàng, hay những cơ sở tài chính khác.
Tuy nhiên, sau khi nghiên cứu, tác giả gạt bỏ quan điểm, đã có một âm mưu giữa IMF và đám nhà giầu, nhằm bóc lột tối đa đám nhà nghèo. Đây là một quan điểm ngày càng nở rộ giữa những người chống toàn cầu hóa. Ông khẳng định, toàn cầu hóa là... tất yếu, như Trần Hữu Dũng, trong bài viết của ông trên tờ Diễn Đàn: "Từ trang đầu tới trang cuối, Stiglitz cẩ thận lập đi lập lại: trên nguyên tắc, tiến trình toàn cầu hóa là tốt... Hon nữa, kinh nghiệm cho thấy, toàn cầu hóa đã nâng cao chất lượng đời sống của hàng triệu người, nhất là ở các quốc gia Đông Á và Trung Quốc." Theo ông, tuy không có âm mưu, nhưng rõ ràng là IMF chỉ chơi với người giầu, và chỉ vì quyền lợi và ý thức hệ của cộng đồng tài chính Tây phương.
Sau cùng, ông cho rằng mắc mứu của IMF như trên còn đưa tới một sự sa đọa đạo đức: chẳng thèm để ý gì tới người nghèo không phải chỉ là vấn đề thị trường, nhà cầm quyền... Đây là vấn đề đạo đức, liên quan tới phẩm giá của con người. Khi cố gắng bảo vệ khế ước với đám nhà giầu, IMF đã khuynh đảo, làm tan nát cái khế ước đạo đức của xã hội.
Jennifer Tran giới thiệu.
(http://www.saomai.org/~tinvan/unicode/index.html )
Tuy nhiên, sau khi nghiên cứu, tác giả gạt bỏ quan điểm, đã có một âm mưu giữa IMF và đám nhà giầu, nhằm bóc lột tối đa đám nhà nghèo. Đây là một quan điểm ngày càng nở rộ giữa những người chống toàn cầu hóa. Ông khẳng định, toàn cầu hóa là... tất yếu, như Trần Hữu Dũng, trong bài viết của ông trên tờ Diễn Đàn: "Từ trang đầu tới trang cuối, Stiglitz cẩ thận lập đi lập lại: trên nguyên tắc, tiến trình toàn cầu hóa là tốt... Hon nữa, kinh nghiệm cho thấy, toàn cầu hóa đã nâng cao chất lượng đời sống của hàng triệu người, nhất là ở các quốc gia Đông Á và Trung Quốc." Theo ông, tuy không có âm mưu, nhưng rõ ràng là IMF chỉ chơi với người giầu, và chỉ vì quyền lợi và ý thức hệ của cộng đồng tài chính Tây phương.
Sau cùng, ông cho rằng mắc mứu của IMF như trên còn đưa tới một sự sa đọa đạo đức: chẳng thèm để ý gì tới người nghèo không phải chỉ là vấn đề thị trường, nhà cầm quyền... Đây là vấn đề đạo đức, liên quan tới phẩm giá của con người. Khi cố gắng bảo vệ khế ước với đám nhà giầu, IMF đã khuynh đảo, làm tan nát cái khế ước đạo đức của xã hội.
Jennifer Tran giới thiệu.
(http://www.saomai.org/~tinvan/unicode/index.html )
Gửi ý kiến của bạn