Trong trang TN của chúng mình hôm nay, Mỹ Lan giới thiệu bạn Đinh Giang Phu (hình bên) cùng bài của bạn. Các bạn nhìn hình Phu coi, bạn Phu đang cười chào tất cả các bạn của trang TN đó. Sau đây là 2 bài dự thi của bạn.
NGOẠI EM
Bài Dự Thi Số 13
Ngoại em già lắm, già đến mức lắm lúc ngoại cũng không còn nhớ ngoại bao nhiêu tuổi nữa. Nhưng bà rất thương em. Em còn nhớ hồi ngoại còn sống, sáng nào ngoại cũng dắt em ra chợ, mua cho em biết bao nhiêu là quà bánh. Tóc ngoại hầu như bạc hết, đẹp như tóc của bà tiên mà em đã nghe kể trong chuyện cổ tích.
Cứ chiều chiều, ngoại thường ra trước sân nhà và nhờ em chải tóc cho ngoại. Ngoại có một nụ cười nhân hậu vô cùng. Đôi lúc nhìn ngoại cười mà em quên hết những chuyện buồn bực. Lâu lâu ngoại thường nói với em: "Ngoại già rồi, sống không được bao lâu nữa. Ngoại chỉ mong sang được Mỹ thấy được bác cháu rồi ngoại chết cũng an lòng." Rồi từng ngày ngoại chờ, chờ mãi đến một ngày kia ngoại không còn nữa. Ngày ngoại mất, em khóc đến đỏ con mắt mà không biết làm sao thôi nhớ ngoại. Phải chi ngoại sống được vài năm nữa rồi ngoại sẽ đi Mỹ và gặp lại bác. Cứ mỗi chiều buồn em lại nhớ đến ngoại và khẽ gọi: "Ngoại ơi, ước gì có ngoại ở đây."
*
XÓM EM
Bài Dự Thi 14
Bạn em đứa nào cũng ở trong xóm có những cái tên nghe thật hay, nhưng còn cái xóm em ở lại mang tên "Xóm Đường Rầy". Cái tên nghe kỳ kỳ làm sao ấy, nhưng nó lại đúng, vì kế xóm em quả thật có một cái đường rầy xe lửa. Người trong xóm em ai cũng chất phác, chân thật và xem nhau như người trong một nhà.
Sát ngay nhà em ở là nhà của bà Ba. Bà Ba hiền lắm, nhưng đôi lúc bà nổi giận thì không gì cản được bà, nên người trong xóm đặt tên cho bà là "Bà Ba Beo". Nhà của bà Ba làm bánh mì, nên mỗi buổi sáng cứ qua nhà bà mua là em có bánh mì nóng ăn. Kế đến, phải kể tới nhà cô Phương. Gia đình cô chỉ có hai vợ chồng trẻ và đứa con năm tuổi. Cô Phương không làm bánh mì, nhưng cô nấu ăn thì khỏi chê. Ở kế nhà cô được lợi lắm, vì lâu lâu còn được ăn ké.
Ngày gia đình em đi Mỹ, ai trong xóm cũng ghé tới thăm, tặng quà. Em xa cái xóm, mà như xa đi ngôi nhà thứ hai thân thương của em. Bây giờ qua Mỹ rồi, em không còn gặp được người trong xóm nữa, nhưng lúc rảnh nhìn lại hình cũ, những kỷ niệm thân thương lại về với em như mới ngày hôm qua.
ĐINH GIANG PHU
(Lớp 7, 12 tuổi, trường Irvine Middle School, ở Santa Ana)