Hôm nay,  

Tin Tức Về Cuộc Tranh Đấu Cho Tự Do Tôn Giáo Tại Huế

17/05/200200:00:00(Xem: 3484)
Bản tin ngày 15-05-2002

Như chúng tôi đã loan, hôm 30-4-2002, giáp 28 năm ngày cha Tađêô Nguyễn Văn Lý chịu chức linh mục, một gia đình ở giáo xứ chánh tòa Phủ Cam đã xin linh mục quản xứ dâng lễ cầu nguyện cho ngài. Ý lễ bị trả lui. Cách đây vài hôm, có người lại xin linh mục quản xứ dâng thánh lễ đúng ngày 17-05 để cầu nguyện cho cha Lý nhân giáp năm ngài bị cộng sản bắt đi khỏi nhiệm sở. Linh mục quản xứ chánh tòa một lần nữa lại trả lui cho người xin với lời phê: "Khiêu khích"!"! Đang lúc đó, cha tân phó xứ Phủ Cam, trong một thánh lễ giới trẻ hôm Chúa nhật 12-5, lại xin các bạn thanh niên cầu nguyện đặc biệt cho vị linh mục tranh đấu. Và tại giáo phận Huế, lời cầu nguyện cho cha Lý đã vang lên nhiều nơi trong những ngày này.
Hôm nay, chúng tôi xin gởi đến Quý Vị những tâm tình sau đây của linh mục Phêrô Phan Văn Lợi, bạn đấu tranh của cha Lý, nhân kỷ niệm một năm ngày cha bị hai tiểu đoàn công an vây bắt trước lúc bình minh tại nhiệm sở An Truyền của ngài. Bài viết mang tựa đề "Ra đi!". Tiếp đó là Kháng thư thứ hai cũng của linh mục Phan Văn Lợi gởi nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam nhân dịp bầu cử "Quốc hội" khóa XI ngày 19-05 tới.
Phóng viên tường trình từ Huế
1- "Ra đi!" hay tâm tình của Lm Phan Văn Lợi ngỏ với Lm Nguyễn Văn Lý.
"Tổng Giáo phận Huế, ngày 15-05-2002
Anh Lý thân kính,
· Thế là đã một năm Anh giã từ chúng tôi ra đi. Không phải với bàn tay vẫy chào nhưng với đôi cổ tay bị chiếc còng số 8 xích lại. Không phải để lên đường cai quản giáo xứ mới - anh nhận xứ An Truyền mới 100 ngày thôi mà- nhưng đi vào chốn lao tù, nơi Anh đã hai lần có mặt với hơn 10 năm trời cả thảy. Không phải giữa thân nhân bạn bè đưa tiễn nhưng giữa vòng vây trùng điệp của 600 công an đằng đằng sát khí, mà một số thì án ngữ các ngõ ngách trong làng Truyền Nam để ngăn chận giáo hữu đến thánh đường, một số quất roi điện, dộng báng súng và đè giày đinh lên những con chiên của anh có mặt tại nhà xứ đang tức tưởi bất lực chứng kiến bầy sói hằm hè vây lấy chủ chăn của họ. Anh đã ra đi khi trời còn tối, mắt sáng đầu cao, thái độ bình thản y như lên đường nhận một nhiệm sở. Những lời cuối cùng Anh để lại An Truyền là những lời an ủi đàn chiên chứ không phải là những lời thù oán các công cụ của bạo lực. Và khi cưỡng bức Anh ra đi, hai tiểu đoàn vũ trang tận răng để khống chế vị linh mục không một tấc sắc cũng tống khứ luôn cả thần công lý.
Vậy là sau khi kềm giữ bước chân Anh tại An Truyền và ngang nhiên cấm anh thi hành bổn phận linh mục bằng lệnh quản chế vi hiến quái đản hôm 26-02-2001, nay người ta muốn bịt miệng Anh mãi mãi trên mảnh đất Việt Nam thân yêu này.
Thế nhưng, trước đó một tuần, Lời Chứng thứ hai của Anh trước Quốc hội Hoa Kỳ -mà Anh phải viết bằng tay- cũng đã kịp ra đi, thấu đến Hiệp chủng quốc, thậm chí có mặt trên các diễn đàn internet khắp năm châu trước lúc được người đại diện chính thức đọc tại Hạ viện Mỹ, vào đúng lúc Anh bị còng tay bịt miệng. Một lời chứng hùng hồn, tối hậu Anh muốn ngỏ với lương tâm nhân loại, trước là tố cáo Cộng sản chà đạp nhân phẩm và dùng bạo lực lẫn gian dối để công cụ hóa và hủ bại hóa tôn giáo tại Việt Nam, sau là lên tiếng đòi lại mọi quyền chính đáng cho con người và cho các giáo hội ở quê nhà. Vậy là qua 1 Tuyên ngôn, 2 Lời Chứng, 9 Lời Kêu Gọi, 19 Biên Bản và vô số điện thư cũng như phỏng vấn trên điện thoại, tiếng nói thẳng thắn, rõ ràng, can đảm, trung thực của Anh đã vang khắp vũ hoàn, ra đi đến tận chân trời góc bể, và chắc sẽ tồn tại trong lịch sử như những chứng từ bất khuất, mở ra một đường hướng đấu tranh dứt khoát, toàn diện, trọn vẹn trong tinh thần bất bạo động của kitô hữu. Người ta có muốn ngăn chận tiếng nói ấy cũng chẳng kịp nữa.
Tuy nhiên, dù can đảm ra đi, lòng Anh vẫn buồn rười rượi vì đã không thể có mặt bên cạnh thân mẫu đang hấp hối tại giáo xứ Quảng Biên, do sự ngăn chận của những kẻ thống trị quên hết đạo lý làm người. Và chỉ một ngày sau đó (18-05-2001), bà cụ cũng từ giã cõi tạm để ra đi về Nước Chúa. Lòng cụ cũng buồn bã héo hắt vì không được gặp mặt người con út quý yêu mà cụ đã nóng lòng chờ đợi trong cơn hấp hối kéo dài cả tuần lễ, người con đã một lần vắng mặt bên giường chết của cha do cũng bị nhốt lao tù ngày ông cụ giã từ cõi thế. Nỗi buồn của bà còn tăng gấp bội vì sự vắng mặt của hai linh mục bạn đấu tranh của con bà, vốn cũng bị người ta chặn ngay ngoài ngõ, và thê thảm hơn nữa, vì sự vắng mặt -vô tình hay hữu ý"- của đại diện giáo phận Huế, nơi Anh đang phục vụ và chịu đau khổ. Dẫu sao bà cụ cũng ra đi trong thanh thản an bình, vì đã một đời cố gắng làm kitô hữu, cố gắng giáo dục đàn con nên những kitô hữu, nhất là đã dâng hiến đứa con út mà lúc này đây đã thành một linh mục quyết liệt dấn thân trên đường khổ giá vì đại cuộc đấu tranh cho quyền con Chúa và quyền con người. Thân mẫu của Anh đúng là mẹ Việt Nam anh hùng đích thực !
Than ôi, chỉ một tháng sau đó, ba người cháu ruột của Anh cũng ra đi vào tù, mãi đến hôm nay vẫn chưa được thả, chỉ vì một tội duy nhất là có ông chú tranh đấu. Làm người Việt Nam hôm nay quả là bất hạnh, vì có thể bị tống ngục với bất cứ lý do gì, và người ta muốn giam đến bao lâu cũng được. Tình nghĩa đồng bào, niềm tôn trọng nhân phẩm, sự động lòng trước nỗi khổ tha nhân đã cuốn gói ra đi rồi chăng"
· Thế nhưng, ngoài mấy cuộc ra đi đầy ý nghĩa nói trên, còn có sự ra đi nào nữa chăng trong những ngày đáng nhớ ấy hỡi Anh Lý"
Còn có đấy! Trước đó một tuần, vào ngày 11-5-2001, một điện thư từ Huế đã đi sang Mỹ. Một bức thư không ai có thể ngờ nổi: ngờ nổi tác giả, ngờ nổi giọng điệu, ngờ nổi nội dung. Một bức thư -buồn thay- đã mạt sát Anh với những lời lẽ, luận điệu chẳng khác gì những cái loa tuyên truyền trên báo chí, phát thanh, truyền hình Cộng sản VN trong chiến dịch tổng tấn công con người và việc làm của Anh suốt gần nửa năm trời. Một bức thư được gởi cho một tay bồi bút, đầu lĩnh trong chiến dịch đánh phá Anh, đánh phá công cuộc đấu tranh vì tự do tôn giáo và dân chủ nhân quyền ở quê nhà. Có người nói bức thư ấy đã góp phần phổ biến, nhân rộng ra hải ngoại chiến dịch phá hủy thanh danh và công cuộc của Anh mà Cộng sản đã chủ xướng và khai mào tại quốc nội. Điều đó không ai biết. Chỉ biết là sau một thời gian ngắn, trong cộng đồng Công giáo Việt Nam hải ngoại, đặc biệt giữa đồng nghiệp của Anh, buồn thay đã có những dư luận động trời về Anh, hoàn toàn y như dư luận mà CS đã tung ra tại Việt Nam không một bằng chứng, chẳng một dấu tích! Sao người ta lại dễ tin như vậy" Thậm chí có chức sắc nước ngoài từng bênh vực cho Anh đã đột nhiên quay ngoắt 180 độ sau khi nghe một tiếng nói thế giá bảo Anh có lắm tỳ vết trong cuộc đời và không tranh đấu cho tự do tôn giáo mà chỉ cho tự do ngôn luận. Người ta có thể lèo lái như vậy được sao" Chúng tôi đau lòng tự hỏi phải chăng câu nói "Đảng cộng sản Việt Nam luôn nhìn thẳng vào sự thật, đánh giá đúng sự thật, nói rõ sự thật" đã trở nên một thứ Kinh Tin Kính cho những con người này"
Rồi sau khi Anh bị gô cổ cách tàn ác và giáo dân của Anh bị đàn áp cách tàn nhẫn, người người đã chờ mong bậc hữu trách lên tiếng phản kháng bạo quyền, bênh vực thuộc cấp, nhắn lời hỏi han, gởi sự giúp đỡ, đích thân thăm viếng những giáo dân của Anh đang bàng hoàng, bơ vơ, hớt hải hay đang liệt giường vì roi điện vụt xuống lưng, giày đinh đạp lên ngực. Thế nhưng chỉ thấy một sự im lặng nặng nề, khó hiểu. Mãi lâu về sau mới xuất hiện vài cử chỉ xoa dịu nhỏ nhặt... Ngày Anh bị xử tòa 19-10-2001, thái độ bất động lặng im đó càng nặng nề khó hiểu hơn nữa. Lòng bác ái mục tử đã ra đi rồi sao"


Cũng ra đi nốt, chìm xuồng hẳn một dự tính mà người ta bảo là sẽ làm, làm cách tập thể, có đủ trên dưới, sau khi một số bạn bè của Anh, nhân dịp tĩnh tâm linh mục đoàn Huế giữa tháng 3-2001, nảy sinh ý định đưa ra một bản lên tiếng nhằm phản đối chuyện nhà nước quản chế Anh. Thế nhưng, mặc bao chờ đợi, người ta chẳng động tĩnh gì. Đến lúc Anh bị bạo quyền bứng khỏi nhiệm sở, tống vô lao tù, bạn bè Anh càng trông ngóng đây là một dịp để cùng nhau lên tiếng quyết liệt, mạnh mẽ. Than ôi, càng ngóng trông, càng biền biệt...
· Hôm nay là giáp một năm ngày Cộng sản nhốt thân Anh, bịt miệng Anh để Anh thôi vùng vẫy, khỏi lên tiếng. Thế nhưng họ đã đạt được gì " Có lẽ họ đã thành công phần nào qua việc bịt miệng, nhốt tim của nhiều kẻ có trách nhiệm bày tỏ tình thương đối với Anh và đàn chiên của Anh, có nghĩa vụ bênh vực con người Anh hay ít nhất công cuộc đấu tranh đầy chính nghĩa của Anh. Thế nhưng tiếng nói của Anh vẫn âm vang và ngày thêm mãnh liệt. Tiếng nói đó đã rền khắp các diễn đàn quốc tế, các cơ quan nhân quyền, các quốc hội chính phủ. Tiếng nói đó đã đi vào tâm can của đồng bào Việt Nam hải ngoại bất kể lương giáo, vào tâm can của những chiến sĩ ngoại quốc đang tranh đấu cho nhân quyền khắp hoàn vũ. Tiếng nói đó đã gây nên niềm cảm phục, khơi gợi tinh thần đấu tranh, thổi bùng ngọn lửa dân chủ, gieo niềm hy vọng cho những ai đang mong chờ một Việt Nam có đầy đủ tự do tôn giáo và tự do nhân quyền.
Anh Lý, Anh hãy an lòng ra đi trong bàn tay của Thiên Chúa. Vì phong trào đấu tranh cho quyền con người và quyền con Chúa trên đất Việt cũng đã ra đi, đã lên đường và đang bước những bước mạnh mẽ.
Thân chào Anh trong tình huynh đệ linh mục.
Người bạn tranh đấu của Anh: Phêrô Phan Văn Lợi
2- Kháng thư thứ hai của linh mục Phan Văn Lợi gởi nhà cầm quyền CSVN
TỔ QUỐC VIỆT NAM
---
Kháng thư
Kính gởi:
- Ông Phan Văn Khải, Thủ tướng nước CHXHCNVN
- Ông Trần Đức Lương, Chủ tịch nước CHXHCNVN
- Ông Nguyễn Văn An, Chủ tịch Quốc hội nước CHXHCNVN
- Ông Nguyễn Văn Mễ, Chủ tịch UBND tỉnh Thừa Thiên-Huế
Kính thưa Quý Ông,
Tôi là Phan Văn Lợi, linh mục Giáo hội Công giáo, thường trú tại 90/13 Phan Chu Trinh, thành phố Huế, xin được mượn diễn đàn internet để gởi đến Quý Ông kháng thư này, vì tôi không biết hết mọi địa chỉ thông thường của Quý Ông. Xin Quý Ông vui lòng thông cảm.
Tôi đã bị quản chế tại gia, không xét xử, không án lệnh, từ hơn một năm nay (chẳng biết do khoản luật nào") vì đã cùng linh mục Nguyễn Văn Lý tranh đấu cho tự do tôn giáo và dân chủ nhân quyền. Từ 12 tháng nay, tôi đã thực sự bị chính quyền tước bỏ tư cách công dân, vì (1) không thể đi làm việc để sinh nhai theo quyền lợi của một con người tự do bình thường, (2) không thể chu toàn phận sự của một người con đang phải nuôi cha mẹ già trên 80 tuổi, (3) không thể thi hành chức năng của một kitô hữu là hiệp thông, tham dự vào các sinh hoạt của đạo, (4) không thể thực hiện vai trò một linh mục là phục vụ cộng đoàn Công giáo. Thậm chí tôi cũng đã không thể đi thăm hàng xóm lân cận -chưa nói bà con xa- trong những ngày tết thiêng liêng của dân tộc dịp Tết Nhâm Ngọ mới rồi.
Nay tôi đang cầm trên tay thẻ cử tri mang số 68 do UBND phường Phước Vĩnh, thành phố Huế cấp ngày 01-05-2002 để được đi bầu Quốc hội ngày 19-05-2002 sắp tới. Vậy tôi xem ra vẫn còn một trong những "quyền công dân" là được bầu cử.
Nhưng với hiện trạng "quản chế tại gia" của tôi, có thể có 3 tình huống: một là tôi sẽ bị công an chặn ngay ngoài ngõ không đi bầu được (từ cả năm nay, có khoảng 2 đến 10 công an trẻ nằm phục ở các nhà chung quanh để canh giữ chặn đường tôi và khủng bố khách khứa của tôi 24g/24g, thậm chí trong ba ngày Tết), hai là tôi phải "xin phép" để được đi thi hành quyền bầu cử (như hôm Tết, viên công an tôn giáo tỉnh là Phạm Đức Thuận đã nhắn với tôi hãy làm đơn để được đi thăm hàng xóm), ba là tôi sẽ đến phòng phiếu dưới sự áp tải hay bám sát của công an như một phạm nhân (Quý Ông hãy hình dung cảnh tượng "dân chủ" này!).
Nhưng chẳng lẽ tôi lại coi việc đi bầu này như một cơ hội quý hóa để hít thở ít không khí tự do trong vòng nửa giờ, như một ân huệ lớn lao nhà nước ban cho sau cả một năm trời -và sẽ còn không biết bao năm nữa- bị tù túng giam hãm" Nên tôi xin khẳng định ngay với Quý Ông là tôi sẽ không đi bầu Quốc hội lần này.
Tôi cũng xin tự truất quyền bầu cử những lần sau nữa, cho đến khi:
1- Có tự do bầu cử và tự do ứng cử thật sự. Chấm dứt cái cảnh "Đảng cử dân bầu", "Hội nghị hiệp thương" để chọn những người vừa ý đảng Cộng sản và loại bỏ những kẻ mất lòng đảng trong số các ứng viên tự do; hết còn nghe tỷ lệ 90%, 100% "nhân dân tự động đi bầu" không ai tin nổi như hiện nay.
2- Quốc hội thực sự là đại biểu của nhân dân chứ không phải là công cụ của đảng cộng sản. Chấm dứt cái cảnh đa số đại biểu là đảng viên, chỉ biết làm theo lệnh đảng, câm miệng như hến trong vấn đề trọng đại sinh tử mới đây đối với vận mệnh dân tộc là hai hiệp ước về lãnh thổ và lãnh hải ký với Trung Quốc.
3- Quốc hội thực sự là cơ quan quyền lực cao nhất, độc lập với tòa án và chính quyền theo cơ chế "Tam quyền phân lập" trong nền dân chủ đích thực của nhân loại văn minh. Chấm dứt cái cảnh dân biểu chủ yếu làm công việc "vỗ tay, nhất trí, tán đồng ý muốn, chỉ thị, luật lệ ra sẵn của lãnh đạo đảng cộng sản".
Có thể Quý Ông cho rằng như thế là tôi -một linh mục- đã nhảy vào làm chính trị, chính trị phá hoại, phá hoại "chính sách đoàn kết quốc gia". Thật ra tôi chỉ hành động
a- Theo lương tâm của một con người, không thể chấp nhận sự lường gạt gian dối, nhất là khi sự lường gạt gian dối này đã kéo dài quá lâu, được thể chế hóa bằng pháp luật và mang bộ mặt dân chủ giả hiệu.
b- Theo trách nhiệm của một công dân, không thể chấp nhận ách toàn trị độc tài, không thể góp phần củng cố một cơ chế áp bức bóc lột, khiến người dân bị khống chế mọi mặt và đau khổ tứ bề mà vẫn phải nói "độc lập, tự do, hạnh phúc!"
c- Theo sứ mạng của một linh mục, không thể để cho các cơ chế gian dối và tàn bạo tiếp tục lộng hành, chà đạp những quyền Thiên Chúa đã ban cho mỗi cá nhân, tàn phá đất nước và con người Việt Nam, hủy hoại các truyền thống tốt đẹp của dân tộc và ngăn chận các giá trị của văn minh loài người như tự do, dân chủ. Ngoài ra, trong tư cách lãnh đạo tinh thần, tôi không được phép nêu gương về sự giả hình và lòng nhát đảm khi sử dụng lá phiếu.
Nói thật mất lòng. Tôi biết việc nêu ra những điều trên đây sẽ chỉ mang lại cho tôi nhiều thiệt thòi lẫn tai họa lúc này và cả trong tương lai nữa. Nhưng lương tâm tôi không cho phép tôi im tiếng. Thành thử tôi chờ đợi các biện pháp trừng phạt, dù ghê gớm đến đâu, của Quý Ông, với một tâm hồn thanh thản, không oán thán, không hận thù.
Tôi nguyện xin Thiên Chúa là Cha mọi người soi lòng mở trí cho Quý Ông, những người đang nắm vận mệnh đất nước và phải trả lẽ trước Đấng Tối Cao. Xin Thiên Chúa dẫn Quý Ông về lại con đường tình thương và sự thật đúng nghĩa, hành động trung thực và tôn trọng nhân dân. Vì chỉ có những nhà lãnh đạo biết quý chuộng sự thật và tình thương, tôn trọng công lý và nhân phẩm, thực thi dân chủ và bình đẳng mới thực sự đem lại tự do hạnh phúc cho đồng bào và hưng thịnh độc lập cho dân tộc.
Xin trân trọng kính chào Quý Ông.
Viết tại Huế ngày 15-05-2002
Kính thư

Linh mục Phêrô Phan Văn Lợi
Địa chỉ: 90/13 Phan Chu Trinh Huế (đã bị chặn)
Điện thoại: 054833519 (đã bị cắt)
Điện thư: ptprete@dng.vnn.vn (đã bị phá)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.