Hôm nay,  

Tội Ác: Những Vụ Án Mạng Độc Ác Nhất Lịch Sử Úc

15/03/200400:00:00(Xem: 6405)
Trong suốt 15 tháng qua, Katherine Mary Knight - một phụ nữ can tội giết chết người yêu và rồi chặt từng khúc để ăn dần - đã sống trong một xà lim riêng biệt với niềm hy vọng duy nhất: một ngày nào đó, dù là trong một tương lai rất xa, khi trong những năm hoàng hôn của cuộc đời và mái tóc mầu hung đỏ đã trở thành muối tiêu, bà ta sẽ thoát khỏi chế độ tù rất nghiêm ngặt dành cho một kẻ giết người nổi tiếng bị giam bên trong các bức tường của nhà tù Mulawa Women's Correctional Centre ở Sydney. Trong khi đó gia đình của nạn nhân, John Price, lại có một ước muốn khác: Katherine Mary Knight sẽ chẳng bao giờ hưởng được bầu không khí tự do bên ngoài các bức tường cao 3 thước được rào kẽm gai của nhà tù.
Người nữ tù 47 tuổi này mỗi ngày trải qua các sinh hoạt rất chặt chẽ bắt đầu từ 7 giờ sáng và chấm dứt vào lúc 7 giờ 30 giờ tối. Cùng với tất cả mọi tù nhân khác trong nhà tù Mulawa, Knight phải trình diện điểm danh ba lần một ngày. Mỗi ngày bà ta đi bộ nhiều tiếng đồng hồ bên trong các bức tường của căn xà lim chật hẹp, như thể một con cọp đi lòng vòng bên trong cũi sắt. Bà ta được giao cho công việc lau chùi phòng làm việc của viên giám đốc nhà tù và học lớp dạy thủ công. Giờ đây cuộc đời của nữ tù nhân giết người này bị kiềm chế trong một chiếc thùng phuy với chiếc nắp đóng kín.
Trong nhà tù, một phút dài như một tiếng, một ngày như thể một tháng và một tháng dài như cả một năm. Nhà tù là nơi chốn của sự buồn chán, sự cô đơn cùng cực và cách cư xử hung bạo; là nơi thường xuyên xảy ra cảnh lục soát thân thể, thức ăn tồi tệ, đi quanh quẩn bên trong các bức tường bê tông cốt sắt. Các đặc ân mà mọi người bên ngoài đương nhiên được hưởng như quyền tự do, hoàn cảnh thuận lợi, một cái ôm từ người yêu thương- không hề hiện hữu trong nhà tù. Tất cả các tù nhân đều trải qua cảnh sống rất khắc nghiệt, càng nổi tiếng xấu bao nhiêu càng bị đầy đọa bấy nhiêu.
Dù họ là những kẻ ấu dâm, giết trẻ em, lừa đảo, giết người liền tay, các tù nhân khét tiếng của Úc sống cuộc đời bên trong các bức tường nhà tù cũng khác như họ đã sống ở ngoài đời trước đây. Họ không có sự chọn lựa nào cả, phải chấp hành các điều lệ của nhà tù, nhưng vì đặc tính tội ác và nhân cách kỳ quặc của họ, mỗi tù nhân đều trải qua một địa ngục do chính họ tạo ra.
Các tù nhân khét tiếng như tay giết người hàng loạt Martin Bryant ở Port Arthur thường xuyên bị tấn công bởi các tù nhân khác. Bryant, 35 tuổi, đã bị hành hung trí mạng hai lần, và lần mới nhất xảy ra trong tháng Sáu năm ngoái khi bị đánh đập và xịt thuốc tẩy vào mặt. Hắn đã toan tính tự sát bốn lần. Và một trong những tên giết chết cô Anita Cobby đã bị đánh trọng thương bởi các tù nhân khác.
Trong thời gian vừa qua, chúng ta đã nghe nói đến cảnh sống trong tù của Pauline Hanson từ thủ tục lục soát khắp thân thể đến các bộ quần áo tù màu xám rộng thùng thình, chiếc giường bằng ván gỗ ép, xà lim riêng biệt và "pocket money" $50 một tuần. Trong khi cựu lãnh tụ đảng One Nation than khóc về viễn ảnh ba năm trong nhà tù Brisbane Women's Prison tại Walco, thật sự thì so sánh với nhiều tù nhân khác thời gian ba tháng "ủ tờ" của bà ta quá ngắn, không bằng thời gian "gãi ghẻ" của họ.
Chẳng hề có tí đặc ân nào đối với những tù nhân mà tên tuổi của họ đồng nghĩa với sự độc ác, các hành động khiếp sợ của họ sẽ ám ảnh thường trực giấc mơ của cộng đồng dân chúng. Sát thủ giết chết các du khách ba-lô Ivan Millat, những tên giết chết cô Anita Cobby, kẻ chuyên giết các bà cụ già John Glover, kẻ ấu dâm Robert Doly Dunn, và cựu nhân viên mổ heo Katherine Knight là những kẻ luôn tạo ra ác mộng cho công chúng và những người canh giữ họ.

ÁC PHỤ BLACK WIDOW

Knight đã làm thịt người yêu, John Price, sau khi bị hắt hủi trong tháng Hai năm 2000. Người đàn bà được miêu tả là Black Widow này đã đâm ông Price hàng chục nhát dao, lột da và rồi nấu nhiều bộ phận trong cơ thể, bầy chúng lên các chiếc đĩa với ý định mời các đứa con của nạn nhân đến ăn tối. Các cảnh sát có mặt tại hiện trường phạm tội cho tới nay vẫn còn được cố vấn tâm thần. Trong năm 2001, Knight, một cư dân ở tỉnh Hunter Valley, đã trở thành phụ nữ đầu tiên của Úc bị xử án chung thân không ân xá. Thế nhưng thật lạ lùng, ác phụ này được xem là nhân vật quan trọng (VIP) bởi một số không ít các tù nhân trong nhà tù nữ Mulawa.
Bà Sandra Lee, tác giả cuốn sách Beyond Bad ghi rõ các sự kiện của vụ giết người rùng rợn này, nhận định rằng: Nhiều tù nhân nghĩ bà ta là một người hùng bởi vì đã làm điều mà họ có thể rất muốn làm [đối với những người đàn ông cư xử bất công với họ]. Tuy vậy các tù nhân giữ một khoảng cách kính trọng, bởi họ lo ngại tiếp xúc với mặt trái của bà ta. Knight là một phụ nữ lớn con, rất dễ nổi cơn thịnh nộ và có một tiềm năng bạo lực và trả thù rất lớn. Bà ta được phép làm công việc hàng ngày, nhưng tôi không nghĩ bà ấy được nhận vào làm việc trong nhà bếp.
Các tù nhân khác được đối xử cực kỳ thận trọng gồm 5 tên can dự vụ hãm hiếp dã man và giết chết cô Anita Cobby, người y tá 26 tuổi ở Sydney, trong năm 1986. John Travers, Michael và Leslie Murdoch, Michael và Gary Murphy sống như những người hạ đẳng, bị tách riêng ra, và thường xuyên bị chuyển từ nhà tù này sang nhà tù khác. Mặc dù họ bị giam trong một nhà tù an ninh nghiêm ngặt nhất, các tù nhân khác đã làm cuộc sống của năm kẻ này cực kỳ khó chịu. Năm tên sát nhân này đã bị miêu tả là "những con dã thú hiểm độc". Chúng bị nhổ nước bọt vào mặt, đồ đạc bị đập nát và thức ăn bị đái vào. Travers và Les Murphy đã bị đánh đập đến bất tỉnh, và Gary Murphy đã bị rạch bằng dao cạo. Michael Murphy bị chấn thương cột xương sống trong một vụ hành hung.
Travers và Les Murphy nằm trong một nhóm gồm 11 tù nhân đã âm mưu một cuộc vượt ngục từ nhà tù Goulburn Jail trong tháng Tám năm 1993. Chúng hoạch định giết chết các cai tù và khách thăm tù, mặc quần áo của khách thăm tù và tẩu thoát bằng các chiếc xe của những kẻ đồng lõa đậu phía ngoài, tuy nhiên kế hoạch của chúng đã bị phá vỡ khi cảnh sát được mật báo.
UŒy viên Bộ Cải huấn NSW Ron Woodham nói rằng: "Điều đáng sợ nhất của âm mưu vượt ngục này là mưu trí hết sức tàn nhẫn." Trong năm 1996, Travers bị buộc tội toan tính vượt ngục từ một chiếc xe van của nhà tù bằng cách cắt ổ khóa bằng một lưỡi cưa sắt. Luật sư bào chữa khẳng định anh ta "chỉ đùa nghịch thôi" và rằng Travers đang bị trù dập bởi vì "ngoài Ivan Milat ra, anh ta là tù nhân nổi tiếng nhất trong hệ thống nhà tù".
Khi Travers được phép cho ra khỏi tù, dĩ nhiên bị xiềng xích, để dự các tang lễ của bà mẹ trong năm 1989 và người anh trong năm 1996, công chúng và giới truyền thông đã phản đối hết sức mạnh mẽ. Ông Garry Lynch, cha của cô Anita Cobby, sau này nói rằng: "Nếu biết được điều này xảy ra chắc tôi đã phải võ trang để tự vệ.

ÁC MẪU KATHLEEN FOLBIGG
Tương tự các kẻ đã giết chết cô Anita Cobby, tội ác của Kathleen Folbigg chắc chắn đã làm bà ta trở thành một tù nhân có nguy cơ cao nhất. Người nữ tù 35 tuổi này đã giết chết ba trong bốn đứa con còn rất nhỏ, và bị kết tội ngộ sát đứa thứ tư. Trong khoảng thời gian từ 1989 đến 1999, Folbigg đã giết chết bé Caleb, 20 tháng tuổi, Patrick, tám tháng tuổi, Sarah, 11 tháng tuổi và Laura, 19 tháng tuổi. Cảnh sát tin rằng bà ta đã làm nghẹt thở mỗi đứa trẻ, và rồi quả quyết chúng đã chết trên giường khi ngủ (cot death) hoặc bị giết chết bởi những nguyên nhân tự nhiên.
Để bảo vệ cho bà ta, nữ sát nhân liền tay tệ hại nhất lịch sử nước Úc đã bị giam 22 tiếng một ngày trong xà lim tại nhà tù Mulawa. Các cai ngục kiểm tra hai lần trong một tiếng, và mọi cử động của người tù này đều được quan sát bởi một máy thu hình. Folbigg bị trầm cảm rất nặng, và người ta cho rằng sự cách ly và là mục tiêu của sự thù ghét có thể đã khiến người phụ nữ trước đây rất thích tập thể dục và dự các buổi party trở nên điên loạn. Bà Lee Downes, giám đốc các nhà tù nữ ở NSW, nói rằng: "Folbigg sẽ mãi mãi bị tách ly. Tù nhân đó là người mà chúng tôi phải đối xử rất thận trọng."
Hiện có tổng cộng 300 tù nhân trong nhà tù Mulawa và Kathleen Folbigg tin tuởng 299 người thù ghét bà ta. Thám tử Bernie Ryan, người đã kiên trì điều tra và giúp kết tội Folbigg, nói rằng: "Tôi cảm thấy buồn cho bà ta....Đôi cũng cảm thấy có lỗi vì đã đưa bà ta vào đó, nhưng rồi tôi nghĩ bà ấy đã giết chết các đứa con." Trong tháng Mười năm ngoái, Folbigg đã bị kết án 40 năm tù, với thời gian ân xá là 30 năm, cho các tội ác tầy trời, nhưng bà ta vẫn một mực nói mình vô tội. Các bác sĩ tâm thần tin tưởng Folbigg sẽ không bao giờ nhận tội, và nếu có thú tội bà ta sẽ có nguy cơ tự sát rất cao.
Nếu giết chết trẻ sơ sinh là tội ác đáng khinh nhất trong các nhà tù phụ nữ, rồi thì tội ấu dâm cũng bị thù ghét không kém trong các nhà tù nam giới. Các kẻ ấu dâm có nguy cơ rất lớn bị tấn công bởi các tù nhân khác, chứng cớ hiển nhiên là vụ giết chết linh mục người Mỹ phạm tội ấu dâm, John Geoghan, trong một nhà tù ở Boston tháng Tám năm ngoái. Linh mục Geoghan, 68 tuổi, bị kết tội cưỡng dâm 130 cậu bé, và vụ án này đã làm rung chuyển Giáo hội Thiên chúa giáo. Ông ta bị giết chết trong tù bởi một tù nhân rất thù ghét đồng tính luyến ái.


ƠŒ Úc, những người phạm tội ấu dâm cũng có nguy cơ bị tấn công bởi các tù nhân khác. Tại nhà tù Long Bay ở Sydney, ban quản đốc đã nhốt riêng khoảng 200 kẻ phạm tội ấu dâm. Tù nhân nổi tiếng nhất là một cựu thầy giáo khoa học 62 tuổi, Robert "Dolly" Dunn, bị kết án 30 năm tù trong năm 2001 sau khi bị phát hiện phạm 24 tội tình dục đối với các bé trai một số em mới chỉ 7 tuổi- trong khoảng thời gian từ năm 1985 tới 1995. Dunn đã ép buộc các đứa bé bằng ma túy và tiền bạc, và đã quay video các cuộc cưỡng dâm này.
Chánh án Michael Finnance phán rằng Dunn là mối đe dọa đối với bất cứ cậu bé nào tuổi từ 7 tới 13, và đã đưa ra một bản án mà chắc chắn tù nhân này sẽ chết rũ trong tù. Ông Steve Barrett, một nhà văn chuyên viết về tội ác và là người đạo diễn chương trình 60 Minute, đã giúp bắt được Robert "Dolly" Dunn khi tìm ra được nơi trú ẩn của ông ta trong một khách sạn ở Honduras. Ông Barrett cho biết ngày nay Dolly đang rất ốm yếu, đã trải qua ba cơn suy tim. Kẻ một thời chuyên lợi dụng tình dục trẻ em giờ đây sống rất thầm lặng, cố tránh mọi rắc rối.

SÁT THU GRANNY KILLER

Tương tự Dolly, John Glover cũng bị buộc phải sống riêng biệt trong nhà tù giam giữ đủ mọi thành phần tội phạm này. Được đặt cho biệt danh Granny Killer, bởi vì ông ta đã giết chết sáu bà cụ lớn tuổi ở vùng North Shore, Sydney, trong khoảng thời gian từ 1989-90. Glover không phải là một tù nhân có cách đối xử gây rối, ông ta sống rất ngăn nắp, cẩn thận. Tuy vậy ban quản đốc nhà tù Lithgow, cách Sydney khoảng 140 cây số về hướng tây, để ý rất sát người tù nguy hiểm này.
Từng là một người vui thú đời sống gia đình và là một lãnh tụ cộng đồng ở Mosman, một vùng thuộc hải cảng Sydney, Glover bị khinh miệt không chỉ vì đã một cách hèn nhát giết chết các bà cụ già len lén đến sau lưng các nạn nhân không có khả năng tự vệ và giết chết họ bằng búa- nhưng cũng bởi ông ta là một kẻ khoác lác, luôn nghĩ mình tinh khôn hơn những người tù khác. Ông ta làm ra vẻ là người rất lịch sự, trang trí xà lim bằng các tấm khăn tắm mầu sặc sỡ, và có thời gian để râu mép rất kiểu cách. Dù đã 70 tuổi, ông ta tự miêu tả mình như một người hùng rất gan dạ. Glover quả quyết rằng sở dĩ bị buộc sống riêng biệt với các tù nhân khác bởi vì ban quản đốc lo sợ ông ta sẽ giết chết họ. Người vợ và các con cô con gái của ông ta đã chẳng bao giờ đến thăm.
Martin Bryant, một kẻ giết người hàng loạt tệ hại nhất nước Úc, cũng rất ít khi được thăm nuôi. Người mẹ của y, bà Carleen, đã ngưng thăm nuôi nửa tháng một lần cách đây ba năm theo lời yêu cầu của y. Chẳng một người nào khác đã đến thăm y. Bryant bị kết án tù chung thân sau khi bắn chết 35 người tại Port Arthur, Tasmania, ngày 28 tháng Tư năm 1996, và sẽ chẳng bao giờ được thả khỏi nhà tù Risdon Prison ở Hobart, nơi y bị giam trong một xà lim riêng biệt được thiết kế rất đặc biệt. Một cựu tù nhân mới được thả từ Risdon nói rằng: Nếu họ để Bryant sống chung với các tù nhân khác, hắn sẽ trở thành một xác chết trong vòng 15 phút. Bryant đã bắn chết nhiều trẻ em ở Port Arthur, và những kẻ giết hại trẻ em bị các tù nhân thù ghét.
Y đã toan tính tự sát 4 lần: uống thuốc an thần quá liều, tự làm nghẹt thở bằng băng vải, nuốt vào bụng cây bàn chải đánh răng, và gần đây nhất, trong tháng Mười Hai năm 2000, dùng dao cạo cắt đứt động mạch ở đùi. Bryant giờ đây đã 35 tuổi, nhưng có một năng lực hiểu biết chỉ ở mức 11 tuổi và một chỉ số thông minh là 66, dưới mức trung bình 100. Các tù nhân khác miêu tả y có cá tính "kỳ quặc", nói chuyện như con nít. Y được cho ra sinh hoạt chung với các tù nhân khác trong bệnh viện tù và chơi bóng bàn, dưới sự giám sát rất nghiêm ngặt.
Bất cứ ai đã nhìn thấy các tấm hình của Bryant trong thời gian xảy ra vụ thảm sát ở Port Arthur khuôn mặt bầu bĩnh, mái tóc dợn sóng mầu vàng nhạt và nụ cười ngớ ngẩn- có thể không nhận ra y ngày nay. Y vẫn có nụ cười ngớ ngẩn, như thể rất vui thích bởi các tiếng nói mà chỉ có y mới có thể nghe thấy, nhưng mái tóc ngắn mầu nâu rất dơ bẩn và mập thù lù như con hải cẩu, có lẽ y đã tăng trọng lượng thêm 30 ký.

HUNG THẦN IVAN MILAT

Bryant cam chịu sự thật rằng sẽ chẳng bao giờ được thả tự do từ căn xà lim trong tù. Không như tay sát thủ chuyên giết các du khách ba-lô Ivan Milat, người đã chẳng bao giờ nhận tội, cũng không từ bỏ niềm hy vọng rằng một ngày nào đó y sẽ được tự do, nếu không khỏi nhà tù thì ít nhất cũng được phép hội nhập với các tù nhân khác trong tù. Hắn cũng mơ ước vượt ngục. Milat, một cựu công nhân lục lộ, đã giết chết bẩy du khách ba-lô trẻ tuổi trong khoảng thời gian từ 1989 đến 1992, và chôn xác họ trong khu rừng Belanglo State Forest, NSW, các tội ác mà y phải trả giá bằng 7 án tù chung thân trong tháng Bẩy năm 1996.
Trong tháng Năm 1997, Milat đã cùng với trùm ma túy George Savvas toan tính vượt ngục từ nhà tù Maitland. Khi âm mưu này bị bại lộ, Savvas đã tự sát và Milat bị chuyển tới nhà tù Long Bay, và rồi sang Lithgow và, trong tháng Mười Hai năm 1998, tới nhà tù ghê sợ nhất Goulbourne Jail, nơi mà y bị giam cho tới nay. Milat đã có lần nói rằng "thà chết vì bị xử bắn còn hơn sống trong xà lim". Một nhân viên canh tù đã lo lắng nói rằng: "Milat rất lực lưỡng, có sức khỏe rất tốt. Chẳng ai nói là y không thể vượt ngục. Tù nhân này là một mối đe dọa thường trực.
Mối lo ngại của nhân viên canh tù này dường như được chứng minh là đúng. Trong tháng Mười năm 1999, một lưỡi cưa dài 10 cm được tìm thấy trong một túi bánh ngọt trong xà lim của Milat. Trong tháng Ba năm 2001, hắn nuốt các lưỡi dao cạo và một sợi dây xích sắt nhỏ vào bụng. Trong tháng Năm 2001, hắn nuốt một lò xo thép vào bụng và, trong tháng Tư năm ngoái, được khâu 24 mũi sau khi bị cánh cửa dập mạnh vào tay. Cảnh sát cho biết các vụ này là mánh khóe của Milat để được đưa vào bệnh viện điều trị, từ đó hắn có thể trốn thoát dễ dàng hơn.
Trong tháng Sáu năm 2001, Milat đã tuyệt thực 57 ngày để phản đối vì không được cho xử dụng các cuốn sách luật cập nhật và sống gần một tù nhân có chuyên môn cao về luật pháp. Hắn chỉ ngưng tuyệt thực sau khi Justice Action, một nhóm tranh đấu cho các tù nhân, thuyết phục giới chức nhà tù thay đổi ý định. Ông Brett Collins, phát ngôn nhân của nhóm Justice Action, khẳng định rằng "Milat có quyền tự bào chữa cho chính mình." Trong năm 2001, chẳng có sự ngạc nhiên nào khi Milat, 58 tuổi, là thân chủ đầu tiên của Super Max, nhà tù mới cất trị giá $42 triệu ở Goulbourne.
Hiện nay có khoảng 15 tù nhân được đánh giá là nguy hiểm nhất bị nhốt trong các "nhà tù trong một nhà tù", các xà lim 2m x 3m được xây cất đặc biệt để ngăn chặn hành động tự sát, không một nơi nào có thể giấu được vũ khí, chỉ có tấm nệm cao su chống cháy duy nhất được đặt trên nền xi-măng, và các ống kính thu hình quan sát 24/24 tiếng một ngày. Các tù nhân tối nguy hiểm này không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, và không khí điều hòa được bơm qua một lỗ thông hơi 20cm x 20cm.
Chẳng có công việc gì để làm và cũng không có các trò chơi giải trí. Và cứ 14 ngày một lần Milat được chuyển sang xà lim khác, dĩ nhiên bị xiềng xích khi đưa ra khỏi xà lim. Sinh hoạt thường ngày của hắn gồm bị đánh thức vào lúc 8 giờ sáng để ăn cốm ngũ cốc, sữa, bánh mì và mứt trái cây. Từ 8:30am tới 11:30am dự các lớp với cố vấn tâm lý và các bác sĩ tâm thần. Ăn trưa lúc 11:30am trong xà lim.
Đến giữa trưa, một ít tù nhân có được đặc ân chạy thể dục trong một sân xi-măng có tường kẽm gai bao quanh, và rồi vào lớp học tiếp từ 1pm tới 3:30pm. Bữa ăn tối vào lúc 3:30pm và đến 4:30pm, tất cả các tù nhân bị nhốt vào xà lim cho đến sáng. Các khách thăm nuôi bị kiểm tra rất nghiêm ngặt, các thủ tục quá gay gắt khiến họ không muốn trở lại nữa. Và các tù nhân bị rà soát thân thể trước và sau mỗi lần thăm viếng.
Ông Ken Marslew đã nhìn thấy bên trong rất nhiều nhà tù kể từ năm 1994, khi đứa con trai sinh viên đại học 18 tuổi của ông, Michael, bị bắn chết trong một vụ cướp có vũ khí tại một cửa tiệm Pizza Hut ở Jannali, Sydney. Khi Michael chết, ý nghĩ duy nhất của ông Ken là trả thù, nhưng không bao lâu sau ông nhận thấy sự báo thù "mắt trả bằng mắt" không mang trở lại đứa con yêu dấu của mình. Ngày nay ông thành lập tổ chức "Enough is Enough" để giúp những kẻ phạm tội chịu trách nhiệm cho các hành động của họ. Là chủ tịch của tổ chức này, ông sắp xếp các cuộc gặp mặt trong tù giữa những kẻ phạm tội và các nạn nhân.
Ông Ken tin tưởng 95 phần trăm các tù nhân có thể "cải tạo được", trong số này có 60% là những kẻ ngu xuẩn làm những điều xằng bậy, 35% là các tội phạm chuyên nghiệp. Năm phần trăm còn lại, như Ivan Milat, John Travers và John Glover là "những kẻ hoàn toàn độc ác và phải bị nhốt vĩnh viễn trong tù.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Viện Kiểm Soát Nhân Dân Tối Cao tại Việt Nam đã đề nghị ngưng thi hành án lệnh hành quyết với tử từ Hồ Duy Hải để điều tra lại vụ án này, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do cho biết hôm 2 tháng 12.
Tuần báo OC Weekly đã viết twitter cho biết đóng cửa sau khi chủ nhân là công ty Duncan McIntosh Company đóng cửa tuần báo giấy một ngày trước Lễ Tạ Ơn.
Cha mất rồi. Em buồn lắm, vì không về thọ tang Cha được. Em đang xin thẻ xanh. Sắp được phỏng vấn. Vợ chồng em định năm sau, khi em đã thành thường trú nhân, sẽ về thăm Cha Mẹ. Ngày tạm biệt Cha lên đường đi Mỹ du học bốn năm trước, đã thành vĩnh biệt.
Tôi khẳng định những việc tôi làm là đúng đắn và cần thiết để kiến tạo một xã hội tốt đẹp hơn. Những gì tôi làm không liên can đến vợ con và gia đình tôi. Vì thế, tôi yêu cầu công an Hồ Chí Minh chấm dứt ngay việc sách nhiễu, khủng bố gia đình tôi.
Brilliant Nguyễn là một thanh niên theo trường phái cấp tiến và chủ thuyết Vô Thần (*). Chàng ta không tin ma quỷ đã đành mà cũng chẳng tin rằng có thần linh, thượng đế. Để giảm bớt căng thẳng của cuộc sống, theo lời khuyên của các nhà tâm lý và bạn bè, chàng ta đến Thiền Đường Vipassana ở Thành Phố Berkeley, California để thực hành “buông bỏ” trong đó có rất nhiều cô và các bà Mỹ trắng, nhưng không một ý thức về Phật Giáo
Có những câu chuyện ngày xửa ngày xưa mà chẳng xưa chút nào. Có những chuyện hôm nay mà sao nó xa xưa vời vợi. Chuyện ngày xưa... Có một ngôi chùa ở vùng quê thanh bình, trước mặt là đồng lúarì rào, cánh cò chao trắng đồng xanh. Trong chuà có vị hoà thượng già hiền như ông Phật, lông mày dài bạc trắng rớt che cả mắt...
Ông Gavin Newsom, Thống đốc tiểu bang California, đã tuyên bố ân xá cho hai người đàn ông từng dính vào hai vụ hình sự khác nhau khi họ mới 19 tuổi và đang mong muốn không bị trục xuất về Việt Nam.
Hoang Nguyen, 43 tuổi, bị bắt và bị truy tố về tội trộm sau khi bị cho là đổi nhãn giá trên hơn ba mươi chai rượu vang tuần trước, theo hồ sơ tòa.
Bé ngọc ngà của Mẹ cố thở chút không khí ít oi còn trong buồng phổi. Giây phút cuối. Để ngàn sau dân Hong Kong sống xứng đáng Con Người.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.