Hôm nay,  

Báo Chui Đối Thoại Số Ngày 5-7-2001 (phan I)

12/07/200100:00:00(Xem: 3922)

*** Nối kết tiếp tay tán phát cho tới khi nào có tự do dân chủ thật sự trên đất nước Việt Nam ***
ĐỐI THOẠI - ĐỐI THOẠI - ĐỐI THOẠI (5 tháng 7 năm 2001)
(Tiếng nói của chủ nhân đất nước - Đối thoại để có dân chủ)
Vì sao anh Lê Chí Quang một trí thức trẻ bị CA mời lên làm việc" Những người trí thức đầy nghĩa khí, dám sẵn sàng xả thân vì quyền lợi của nhân dân, vì tự do dân chủ cho đất nước có bị chùn bước không"
Đối thoại số này gửi đến quý vị và các bạn bài viết "Đối thoại tháng 6 năm 2001" của cán bộ trí thức trẻ Lê Chí Quang, cử nhân Luật, người mới nhập cuộc vì tự do dân chủ đất nước gần đây ghi lại buổi làm việc với công an PA 25 hôm 25-6-2001. Đối thoại cũng giới thiệu lá thư của anh Lê Chí Quang viết gửi tặng một chiến sĩ cách mạng lão thành nổi tiếng ở Hải Phòng, với bút hiệu nhúng nhường là "Tễu" nhưng rất khẳng khái qua các bài viết đã được Đối thoại đăng tải dưới chủ đề "chủ nghĩa Mác... tản mạn ký"trong thời gian qua. "Tễu" chính là nhà văn thơ "bất đắc dĩ" Vũ Cao Quận, và qua lá thư có tên "Cây phượng vỹ nở hoa trái mùa" của anh Lê Chí Quang cho chúng ta thấy sự cảm thông trong nghĩ suy giữa hai tầng lớp trẻ già cùng chung chí hướng xã thân vì quyền lợi của nhân dân. Đối thoại cũng xin phép tác giả Vũ Cao Quận cho trích đăng lại và giới thiệu các bài trong tập văn thơ "Gửi lại trước khi về "cõi"! Năm 2000" với các bạn đọc Đối thoại.
--------
ĐỐI THOẠI THÁNG 6 NĂM 2001
(Vì sao tôi bị CA mời lên gặp...)
Bài viết "Hiệp định thương mại và quan hệ Việt Nam - Hoa Kỳ" vừa được gửi đi vào ngày 19/6/2001 thì sáng ngày 22/6/2001 tôi nhận được một cú điện thoại của một người xưng tên là Hạnh . Anh ta nói rằng anh công tác tại Phòng Tìm hiểu Dư luận Xã hội của Bộ Công An, có trụ sở ở số 7 phố Nguyễn Đình Chiểu, Hà Nội, muốn gặp mặt tôi. Tôi hỏi có vấn đề gì mà lại phải gặp mặt, thì anh Hạnh cho biết là không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, chỉ muốn gặp để "Anh em mình hiểu nhau thôi" . Lúc đầu tôi từ chối, sau nghĩ lại thấy cũng "nên tìm hiểu nhau" nên chiều hôm đó tôi gọi điện cho anh Hạnh theo số máy anh cho (069 43080), và hẹn anh 9 giờ 30 sáng thứ hai, 25/6/2001.
Sáng thứ hai, theo đúng hẹn, tôi đến địa chỉ trên, anh Hạnh đã có ở đó cùng một công an trẻ tên là Đức (người này đã từng đến nhà tôi một lần, cách đây mấy tháng để xác minh lý lịch của tôi) . Sau khi được mời vào phòng làm việc trên tầng 3, khoảng 1 phút sau một anh CA khác bước vào phòng. Anh ta giới thiệu tên là Cừ . Theo anh Cừ cho biết, thì anh Cừ và anh Hạnh công tác tại phòng PA 25, Phòng Tìm hiểu Dư luận Xã hội của Bộ Công an, chuyên nghiên cứu về các vấn đề có liên quan đến văn hoá, chống phá nhà nước XHCN, chống diễn biến hoà bình của các thế lực trong và ngoài nước. Sau một hồi hỏi han xã giao, anh Cừ bắt đầu vào đề:
- "Chúng tôi đã được biết đến cậu từ lâu qua 4 bài viết : bài góp ý với Đại hội IX, bài cải cách thủ tục hành chính, bài về Nguyễn Thanh Giang và bài Hiệp định Thương mại.... Có đúng đấy là của cậu không"
- Bốn bài viết đó đúng là của em. Nội dung những bài viết đó đều xuất phát từ tấm lòng của em với đất nước, mong muốn có dân chủ, công bằng để đất nước phát triển bền vững đến giầu mạnh, tiến kịp với các nước văn minh trên thế giới ngoài ra không còn ý gì khác...! Làm bất cứ điều gì, em đều căn cứ theo Hiến pháp và Pháp luật, thí dụ như điều 53HP về quyền đóng góp ý kiến với nhà nước; điều 69 về quyền tự do thông tin; điều 70 về quyền tự do tôn giáo, tự do tư tưởng; điều 74 về quyền khiếu nại, tố cáo của công dân.
Tại sao em không gửi cho các anh, mà các anh lại có những bài viết đó "
- Chúng tôi lấy nó ở trên mạng. Tại sao em lại gửi các thông tin linh tinh đó lên mạng để các đài, báo phản động nước ngoài loan tải".
- Em gửi bài của em đến các địa chỉ mà em có ghi rõ ở trong bài viết đồng thời gửi cho một số bạn bè. Ai đưa lên mạng em không được biết. Song em nghĩ, đó là quyền tự do thông tin của người ta, em không phàn nàn, trách cứ gì cả. Song, giả sử là em có đưa những bài viết đó lên mạng thì cũng là quyền tự do thông tin của em (theo điều 69 của HP). Hay các anh muốn răn đe, ngăn cấm quyền tự do thông tin" Nếu vậy thì các anh hãy cắt bỏ Internet, điện thoại... đi, đẩy nước ta quay trở về thời kỳ những năm 45. Các anh có dám làm không "
Im lặng một lúc, anh Cừ nói tiếp :
- Đấy là xu thế phát triển thông tin của thế giới và của nước ta. Nhưng, không phải thông tin gì cũng đưa lên mạng. Mà những thông tin của em có một số không chính xác. Chắc em có được những thông tin đó là qua các ông Nguyễn Thanh Giang, Hoàng Tiến, Hoàng Minh Chính, Phạm Quế Dương... chứ gì ". Chúng tôi biết cậu hay đến nhà các ông đó.
- Cả ông Lê Hồng Hà nữa, tôi bổ sung.
- Thế à ! Cậu có biết ông Hoàng Minh Chính đã ngồi tù 23 năm không " Mới đây lại bị kết án 1 năm theo điều 88 của BLHS. Còn ông Lê Hồng Hà cũng vừa phải ngồi tù 2 năm về tội tiết lộ bí mật quốc gia, mà trước đây ông ấy từng là người của chúng tôi, ông ấy đã làm đến Chánh Văn phòng của Bộ.
- Tôi không quan tâm đến việc họ đi tù bao nhiêu năm, tôi thấy họ là người tốt, người yêu nước thì tôi chơi với họ. Mà, việc kết án của các anh chắc gì đã đúng, các anh chả đã cho bao người vô tội vào tù. (Tôi dẫn ra mấy ví dụ về những vụ bỏ tù oan của của toà án, công an, trong đó có vụ một người vô tội bị bắt giam 16 năm 10 tháng mà báo chí trong nước vừa đăng). Dư luận chung cho rằng việc các anh bắt giam các ông Nguyễn Kiến Giang, Lê Hồng Hà, Hà Sỹ Phu là trái pháp luật. Bức thư của ông Võ văn Kiệt gửi Bộ Chính trị đâu phải là bí mật quốc gia. Bí mật gì mà khắp trong và ngoài, nhiều người đã được biết từ trước lúc các ông ấy bị bắt.
Thế là họ thao thao giải thích cho tôi nghe thế nào là bí mật quốc gia. Tôi thấy không được lọt tai lắm.
Vậy mà họ còn tiếp tục nhồi sọ cho tôi về tính ưu việt của chế độ, tính dân chủ của nhà nước, về quy chế dân chủ ở cơ sở ... Họ bảo những việc làm của tôi và những người bạn của tôi là sai trái, những thông tin của tôi là không đúng . Họ nói với tôi rằng không nên nghe theo những người bạn của tôi.
Tôi giải thích với họ:
- Tôi bằng này tuổi rồi không ai xui được tôi cả, tôi làm là theo nhận thức của tôi. Tôi nói và viết những điều tôi suy nghĩ. Tôi chỉ sợ, có những người tưởng có đủ nhận thức mà không phân biệt được phải trái.
Anh Cừ lại tiếp tục lên lớp một cách đã quá sáo mòn : - Nhờ có Đảng chúng ta mới giải phóng được nước nhà, mới có cuộc sống no ấm và tự do như ngày nay em không thấy sao.."
- Thế những nước trên thế giới không có đảng Cộng sản thì họ không giải phóng được dân tộc và họ chịu đói nghèo cả đấy à " Tôi hỏi lại
- Nước nào cũng có Đảng của họ. Mỹ có đảng Cộng Hoà và đảng Dân chủ, Anh có đảng Bảo thủ vv....
- Các đảng của Anh, của Mỹ họ thực thi dân chủ nên nước họ mới giàu mạnh và văn minh, còn ta, vừa mất dân chủ vừa đói nghèo nhất thế giới.
Anh Hạnh lên tiếng: Những điều em viết trong bài có một số điều chưa đúng.
- Điều gì chưa đúng thì xin anh cho em biết, nếu cần thì mời ông Phiêu ra đây đối chất xem ! Ông ta nhân danh gì mà dám ký Hiệp định Biên giới làm cho nước ta mất hàng trăm kilomet vuông đất đai của tổ quốc " !
Cả Hiệp định về vịnh Bắc bộ nữa, trước kia Pháp thay mặt ta ký với Nhà Thanh theo tỷ lệ 62/38 bây giờ mình ký lại theo tỷ lệ 54/46 ! Tổ quốc bị thiệt hại đau đớn bao nhiêu chỉ vì quyết định của một người nhân danh Đảng ! Biết bao xương máu, nước mắt, mồ hôi của cha ông, của nhân dân từ ngàn đời đổ xuống để giành từng tấc đất cho tổ quốc các anh có biết không"
Anh Cừ giải thích : Ông Phiêu làm là do chỉ đạo của Đảng và Bộ Chính trị
- Đảng là gì mà lại dám nhân danh nhân dân. Cha ông tôi, cha ông các anh sống mấy nghìn đời nay trên mảnh đất này, Đảng mới chỉ có cách đây 70 năm mà Đảng lại tự cho rằng Đảng là trên hết, là hơn hết, Đảng có quyền quyết định tất cả !
Họ thuyết phục tôi : Chúng ta ở vào thế yếu không ký không được.
Tôi tức sôi máu, bỏ ngoài tai những lời yếm thế thật đáng xấu hổ đó.
Tôi định dẫn chứng về những cuộc đấu tranh ngoan cường chống Bắc triều và luôn chiến thắng của nhân dân ta nhưng họ gạt đi, không cho tôi nói. Tôi bất giác nhớ đến câu nói của LA ROCHEFOU CAULD "Những kẻ trí tuệ tầm thường thường hay lên án những gì vượt quá tầm hiểu biết của họ" nên không tranh luận với họ nữa.
Anh Hạnh nói như quả quyết : Thông tin của em chỉ là thông tin một chiều, nên em nhận thức không đúng.
Anh Cừ thì răn dạy: Thôi ta không bàn đến những bài viết của em nữa, bây giờ anh khuyên em không nên viết lách lung tung, không nhận những tài liệu phản động ở trong nước cũng như ở nước ngoài, không nên quan hệ với các ông ấy nữa.
Tôi nói : Có văn bản luật nào cấm tôi không được quan hệ với người như các ông ấy không, nếu có các anh cho em xem.
- Tôi không cấm em quan hệ với các ông ấy, nhưng em nên suy nghĩ trước khi làm bất cứ việc gì.
- Em đã hơn 30 tuổi đầu rồi, em làm là có suy nghĩ cả, không ai xúi dục được em. Mới gần đây, các bác ấy có viết một lá đơn kiến nghị gởi lên quốc hội, yêu cầu xoá bỏ Nghị định 31 CP và giải quản đối với Hà Sỹ Phu. Em thấy có chỗ viết không đúng, em đề nghị phải sửa chữa lại và đã đồng ý cùng ký tên.
- Nghị định 31cp là Nghị định hết sức nhân đạo của nhà nước ta, đáng những người có tội phản bội Tổ quốc phải bị ngồi tù, thì nhà nước ta không bỏ tù họ, cho họ ở tại nhà để họ suy nghĩ lại về hành vi của mình.
- Đúng là các anh nhân đạo thật. Tham nhũng hàng nghìn tỷ thì lại được tăng lương, thăng chức. Buôn ma tuý cỡ bự, thì lại được giữ chức đội trưởng đội chống ma tuý !.
- Ai vậy. anh Hạnh hỏi .
- Vũ Xuân Trường chứ còn ai
Im lặng...!
- Các anh theo dõi điện thoại thì đã biết. Có người từ nước ngoài gọi điện về cho em, khen bài viết của em. Em trả lời rằng em chỉ mong muốn đóng góp ý kiến, để giúp dân chủ hoá đất nước tiến lên giầu mạnh. Nói xong em đành dập máy, không tiện nói chuyện lâu.
- Chúng tôi theo dõi điện thoại của các cậu làm gì. Em cũng như ông Thanh Giang, Hoàng Tiến, Hoàng Minh Chính, không là gì đối với chúng tôi cả mà chúng tôi phải theo dõi. ( Lời của anh Hạnh)
- Thế tại sao, hôm qua ông Hoàng Tiến gọi tiện thoại cho em, nửa chừng thì điện thoại bị cắt.
- Đó là tại Bưu điện.(vẫn lời của anh Hạnh)
Tôi nghĩ thầm trong đầu, "Trời đã sinh ra Cuội, sao còn sinh thêm mấy ông CA này !"
-Quan điểm của em về những người ở ngoại quốc " Anh Cừ hỏi
- Em mong nhà nước hãy tạo điều kiện cho đồng bào ta ở nước ngoài đóng góp sức mình xây dựng tổ quốc quê hương văn minh, giầu mạnh và dân chủ. Em không thích những người có tư tưởng cực đoan.
- Em có thể kể cho anh nghe, em viết gì trong bài, Hiệp định thương mại....... anh chưa được đọc bài viết đó.
- Lúc trước anh vừa nói anh đọc bài viết đó ỏ trên mạng, bây giờ anh lại nói là anh chưa đọc là có ý gì "
Im lặng hồi lâu...
- Chắc em đã đọc Đêm giữa ban ngày, Khát vọng ngàn đời. Em có nó ở nhà không, mang đây cho bọn anh mượn, bọn anh muốn đọc .
- Em đọc rất nhiều chứ không chỉ có hai quyển đó. Nhưng hiện không có mấy quyển này ở nhà. Nếu anh muốn đọc, em sẽ bảo ông Thanh Giang gửi tặng các anh.
- Hôm nào anh đến nhà em, em cho anh mượn các sách vở em có được không."
- Em có hàng nghìn cuốn sách, các anh thích đọc thể loại gì em cũng có. Nếu anh muốn đọc, em sẽ cho mượn.
- Em là con nhà nòi, em biết nhiều ngoại ngữ,... đã tốt nghiệp đại học luật, các bài viết của em, phân tích rất sâu sắc, anh biết trình độ của em, hơn bọn anh nhiều.
- Nhưng thông tin của em là thông tin một chiều...(lời của anh Hạnh)
- Em không nên viết lung tung. Nếu em còn viết nữa nhà nước không cho em ra nước ngoài để chữa bệnh đâu.( lúc trước tôi có nói với họ, tôi muốn sang TQ để chữa bệnh thận). Em biết Nghị định 55 CP rồi đấy. Những người có khả năng gây nguy hiểm cho an ninh quốc gia đều không được phép xuất cảnh. Chúng tôi không cấp Hộ chiếu, viza, thì làm sao xuất cảnh được.
- Chắc anh căn cứ theo điều 14 điểm e chương IV của Nghị định chứ gì "
(Thực ra họ bị nhầm ở chỗ này. Đó là Nghị định 05 /2000/ NĐ 3-3-2000. Theo chương IV Người chưa được xuất cảnh, điều 14 điểm e ghi rõ : "Các trường hợp khác vì lý do an ninh quốc gia, trật tự an toàn xã hội." Đây là chỗ tuỳ tiện của luật pháp, thế nào là vì lý do an ninh quốc gia " Nếu nhà nước không muốn cho ai ra nước ngoài thì đều cấm đoán được cả.)
- Đúng rồi. Gần đây, ông Hoàng Tiến, ông Hoàng Minh Chính, Phạm Quế Dương được Ấn độ mời sang chơi, chúng tôi thấy họ là những đối tượng nguy hiếm cho an ninh quốc gia, chúng tôi không cấp hộ chiếu cho họ .
- Em làm việc này, có được tiền không "
- Em làm vì lòng yêu nước chứ không phải vì tiền. Mà làm gì có ai trả tiền cho em.
Tôi nhìn đồng hồ.
- Đã đến giờ em phải vào viện thăm mẹ em rồi.
- Chúng tôi có thể gặp em một buổi nữa được không.
- Em mệt mỏi lắm, em không muốn mất thì giờ với các anh nữa.

- Nếu vậy chúng tôi sẽ đến nhà em vậy.
- Em không tiếp các anh đâu.
Tôi đừng dậy bước ra cửa, họ chủ động bắt tay tôi, cười nói vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Họ tiễn tôi ra cửa. Cuộc gặp dự định 30 phút nhưng thực tế đã làm mất của tôi 50 phút !
- Trên đường về nhà, tôi miên man suy nghĩ. Tôi cảm thấy thương cho các anh. Các anh cũng là người có học, có nhận thức, chỉ tiếc vì miếng cơm manh áo, vì chế độ quái gở này mà các anh và chúng tôi bị đẩy về hai phía của cuộc chơi bất đắc dĩ. Nghĩ đến chế độ, lại thấy chán ngán vô cùng. Những người có tâm huyết, muốn đóng góp sức mình để mong muốn nước nhà giàu mạnh, dân chủ, văn minh, để bước kịp với su thế của thời đại thì bị CA câu lưu, hù doạ, và tù đầy. Còn những kẻ tham nhũng, buôn lậu, nịnh nọt, bợ đỡ lại được Đảng tin yêu, trọng dụng, ban thưởng .
Tôi thiết nghĩ, VN ta đã ký vào ba bản công ước về nhân quyền của LHQ, ấy thế mà chỉ góp ý với nhà nước là đã bị cho là bọn "diến biến hoà bình", bị lôi thôi với CA ngay. Nếu cứ như thế này, thì ai còn dám góp ý nữa. Trường hợp ông Hoàng Minh Chính chẳng hạn. Trước Đại hội IX, ông vừa gửi bản góp ý với Đại hội đã lập tức bị CA mời lên đồn ngay.
Phải chăng VN có hai bản Hiến pháp. Một bản để trình ra thế giới, nhưng không được thi hành. Còn một bản, thì nhà nước thực thi ngầm trong dân chúng. Trong bản Hiến pháp thứ hai này, công dân chẳng có quyền tự do nào cả.
Không biết rồi đây họ còn định gây hấn với tôi bao lần nữa đây. Họ đã xuất chiêu miếng võ thứ nhất, sắp tới sẽ là các miếng tiếp theo, như đã dùng với những người trí thức đầy nghĩa khí, dám sẵn sàng xả thân vì quyền lợi của nhân dân, vì tự do dân chủ cho đất nước .
Tôi dám làm thì cũng dám đương đầu. Tôi chợt nhớ một câu nói của Mạnh Tử "Dũng sỹ bất vong táng kỳ nguyên" (là dũng sỹ không quên có ngày mình sẽ mất đầu) . Từ đầy lòng tôi càng thấy can đảm hơn.
Tôi chỉ mong thực tế kiểm nghiệm đúng lời của Bulover Lytton "Ngòi bút mạnh hơn lưởi gươm"
Hà nội ngày 26/6/2001
Lê Chí Quang
22 phố Trung liệt, Đống Đa, HN
ĐT: 8.514000

---------------------
Tặng người chiến sĩ của cách mạng Việt Nam
CÂY PHƯỢNG VỸ NỞ HOA TRÁI MÙA
- Thư gửi một chiến sĩ cách mạng mà tôi chưa được gặp mặt -
Ai qua Hải Phòng vào dịp đầu mùa hạ, hẳn lòng cũng không thể bừng lên cùng những chùm hoa phượng nở đỏ rực thành phố. Bởi thế, Hải Phòng còn có tên gọi là Thành phố Hoa Phượng Đỏ.
Nhưng, trong cả thành phố Phượng Đỏ này, tôi đang lưu ý đến một cây phượng già khẳng khiu. Cây phượng đã gần 70 năm tuổi, trải qua bao phong ba bão táp, sóng gió của cuộc đời mà vấn vươn lên thẳng thắn, vẫn nở ra đỏ thắm những bông hoa trái mùa. Nhiều kẻ mê tín cho rằng có quỷ nhập vào cây, chúng tìm đủ mọi cách chặt hạ. Bao rìu, búa bổ vào nhức nhối nhưng cây vẫn còn đó, vẫn đứng thẳng, vẫn hẹn những mùa hoa càng rực lửa. Bởi cây là đại biểu của lương tri , hoa là khát vọng của người dân thành phố.
Địa chỉ trong thành phố của cây phượng vỹ này là : Số 1c ngõ 246b Đà Nẵng - Quận Ngô Quyền- Hải Phòng.
Tôi đã nghe nhiều người nhắc đến tên Ông, tôi cũng đã đọc các bài viết của Ông. Một ấn tượng làm tôi rất thích thú đó là cái tên "Tễu" mà Ông tự đặt cho mình. Chắc hẳn người Việt Nam không ai lại không biết đến chiếu chèo, mà nói đến chiếu chèo thì cũng không ai lại không yêu thích anh Hề. Anh Hề trong chiếu chèo là hiện thân của những khát vọng bình thường của người Dân, trước những thực tế ngặt nghèo của cuộc sống, vì nhiều điều kiện trói buộc họ, họ không thể nói ra những điều mình mong ước, họ buộc phải mượn vai Hề, một kẻ rất thông minh, nhưng lại luôn giả ngây giả ngô để chọc, để cù vào những thói hư, tật xấu, của bọn Vua, Chúa, Quan lại ngu dốt, bọn Chọc phú, bọn Công tử bột, ...v v.. của chế độ phong kiến lạc hậu cổ hủ, bạo tàn. Và ở Ông. Anh "Tễu", cái tên Ông tự đặt cho mình, cũng không ngoài mục đích như vậy. Tôi thấy cái tên "Tễu", sao mà hợp với cái xã hội này đến thế, phải không Ông. Có phải cái xã hội mà tôi và Ông đang sống nó như là một tấn Phường chào, với đầy các vai diễn quyền lực giả dối của các quan chức. Mồm họ nói của Dân , Do Dân, Vì Dân, mà tay họ lại vét cho đầy túi tham. Có phải mồm họ nói Dân chủ, tự do, nhất thế giới với những khẩu hiệu, tuyên ngôn mỹ miều như tự do ngôn luận, tự do báo trí, tự do tư tưởng,mà thực tế thì họ lại bóp nghẹt sức sống của công dân. Ai chót mở mồm nói những gì không hợp ý Đảng, thì ngay lập tức Công An mời lên đồn ngay, cắt điện thoại, theo dõi, và bắt bớ mà không cần có pháp luật. Phường chào ở những kỳ bầu cử vài năm một lần mà đáp án của nó đều do cấp trên định đoạt. Phường chào ngay cả ở những sách lược, những cái mà họ gọi là cẩm nang như cơ chế thị trường theo định hướng Xã hội chủ nghĩa; Tập trung dân chủ; Pháp chế Xã hội chủ nghĩa do một đảng lãnh đạo; Kiên trì theo định hướng Xã hội Chủ nghĩa ..vv.. Tất cả chỉ là một mớ hổ lốn chắp vá, khiên cưỡng, nguỵ biện và với chỉ một mục đích duy nhất mị Dân, lừa bịp Dân, nhốt Dân vào cái chuồng ý thức hệ để họ tiện bề sai bảo, vắt kiệt mồ hôi sức sống, xương máu của Dân, để duy trì quyền lực, để đùng quyền lực đó vơ vét cho đầy túi tham, ngoài ra không còn mục đích nào hết.
Thưa Ông tễu. Tôi kính phục những con Người như Ông, nên Ông cho phép tôi được đặt tên cho Ông là : Hoa phượng vĩ trái mùa.
Hoa phượng ơi, chắc hẳn để có được những dòng trăn trở đầy tâm huyết như vậy, Ông không khỏi băn khoăn suy nghĩ. Viết ra thì mình được cái gì, mất cái gì. Cái được Ông chẳng thấy đâu, mà cái mất thì rành rành ra đấy. Mất thẻ Đảng, mất tự do, luôn bị Công an theo dõi rình mò, và gần đây nhất Ông bị bắt mà trời cũng chẳng biết lý do tại sao. Nhưng Ông đừng buồn. Cái được mà Ông nhận được, tuy không phải là vật hữu hình, nhưng lại là vòng tay trìu mến thân thương của Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước, những người yêu tự do, là sự kính trọng, và suy tôn của nhân dân, là sự ngưỡng mộ và kính nể, của những con người khát vọng một cuộc sống yên bình. Ông đấu tranh chống cái ác, cái xấu xa, cái giả dối, để rồi, Ông lại đón nhận cái ác, cái tai hoạ vào mình. Nghe tin Ông bị bắt hôm cuối tháng tư vừa rồi. Những người chúng tôi, không thể không nhỏ lệ, xót xa cho thân phận của Ông. Ông đã làm gì để mà chúng nó nỡ đối xử với Ông như vậy. Những dòng Ông viết ra, như những huyết tâm thư trước những thực tế phũ phàng của cuộc sống mà Ông, tôi, và hơn bảy mươi triệu Đồng bào của chúng ta phải chịu đựng. Tai sao họ lại không nghe Ông, hay ông Thanh Giang, ông Phạm Quế Dương, ông Hoàng Tiến, ông Trần Độ, Hoàng Minh Chính, ...vv... Và những người khác nữa. Phải rồi . Nếu làm theo các Ông, thì làm gì họ có được những nhà cao, cửa rộng, biệt thự này nọ, nhửng hotel, vũ trường, và những khoảng đầu tư tại các công ty cổ phần kia. Ông viết: "VN có 700 quan chức có tài sản từ 100-130 triệu Đô La; 2000 quan chức có tài sản 50-100 triệu Đô La". Xin hỏi Ông tiền đó ở đâu ra. Xin trả lời thay Ông. Đó là tiền của những người Nông dân, của những người buôn bán, của những người lao động chân chính. Nếu nghe theo Ông thì nó đã thuộc về Dân rồi, họ còn đâu nữa, chả thế nên họ mới cấm Ông được nói.
Nhưng Ông viết tiếp: "...Còn một số "công hữu" cuối cùng mà Tễu tôi muốn bàn đến. Đó là... "Công hữu suy nghĩ" hay gọi là "công hữu tư tưởng" cũng vậy! Vậy Tểu tôi xin được thưa với các vị lãnh đạo các cấp của Đảng là: Hơn một nửa thế kỷ nhân dân VN dốc một lòng theo Đảng, nay còn chút suy nghĩ về cuộc đời này xin đừng "công hữu" nốt.... " (trong bài : Công hữu và những tên "phú hộ vô sản" của Mã Khắc Tư tiên sinh ).
Xin thưa với Ông rằng: Nếu họ để Ông "tư hữu" về tư tưởng thì phỏng họ có vơ vét, mị dân được không, nên họ "công hữu" tư tưởng của Ông là phải thôi.
Phượng vĩ ơi ! ông đã cầm súng cống hiến cả tuổi thanh xuân cho Đảng, cho nhân dân, cho sự nghiệp giải phóng dân tộc. Đến tuổi này Ông đáng được nghỉ ngơi rồi. Giờ Ông lại phải cầm bút cống hiến nốt quãng đời còn lại cho lý tưởng tự do, hạnh phúc, nhân quyền. Cái đó là những điều bình thường nhất ở các nước văn minh mà họ có hàng trăm năm nay rồi. Ông phải quay bút chống lại một Thiên đường ảo, một Xã hội Không tưởng được xây dựng bởi những Vĩ nhân giầu trí tưởng bở . Để rồi, họ dùng nó như những bó cỏ và người Dân chúng tôi như những con lừa, bị những tay Sà-ích Đỏ cầm roi quất vào đít chúng tôi, chúng tôi cứ chạy mãi, chạy mãi, kiệt sức ngã lăn quay ra, mà bó cỏ vẫn cứ ở đằng trước.
Ông viết: " ... Nào! Liên Hoàng ngươi thử nói ta xem: một Đảng chỉ có một lợi ích vì nhân dân chẳng nhẽ mắc căn bệnh trầm trọng thế này sao" Vì phục vụ dân là mục đích duy nhất của Đảng, thì sao các ngài Đảng viên cấp trung ương "chạy cấp, chạy chức" để làm gì". Giai cấp Công nhân khốn khổ, Nông dân ở những vùng sâu, vùng xa đang còn đói cơm, rách áo đâu có cần hotel, biệt thự, nhà cao tầng uy nghi lộng lẫy, mà các "đảng ở trên" xây lắm thế".." (trong bài: Thư ngỏ gửi Liên Hoàng).
Vậy tôi xin giải thích với Ông rằng: Nếu không xây Khách sạn, nhà hàng thì lấy đâu chỗ cho các đầy tớ của dân nghỉ ngơi, dưỡng sức để cho tinh thần, sức khoẻ, phục hồi để mà phục vụ cho các ông chủ đói rách của mình chứ. Họ xây là phải thôi. Ông trách họ là Ông sai rồi, nên họ bỏ tù Ông là phải.
Ông lại viết : "... và các ông bên ngành Tư pháp có quyền triệu tập hoặc truy tố trước toà bất cứ một thành viên nào trong bộ máy "tam quyền" vi phạm pháp luật. Như vậy, luật cũng do Đảng làm ra, người của Đảng cử ra nắm quyền để thực hiện những luật của Đảng đặt ra, thì hoàn toàn không giống cái "tam quyền phân lập" tư sản... ". (trong bài Những suy nghĩ hướng về Đại hội IX của Đ.C.S.V.N ).
Lại xin thưa với Ông : Nếu Tam quyền phân lập giống như ở các nhà nước Tư sản, thì toà án có quyền truy tố những người có tội dù ở cấp nào đi chăng nữa, thì thử hỏi Ông, liệu còn bao nhiêu người trong sạch để cai trị dân đây. Ông nên hiểu là pháp luật nước ta rất nhân đạo. Nếu họ có tội thì chỉ bị khiển trách chút ít, hoặc chuyển công tác khác cao hơn vị trí cũ đấy thôi. Để họ có điều kiện tự sửa chữa khuyết điểm . Đó là điều hơn hẳn của pháp luật nước ta, so sánh với nhà nước tư sản làm gì. Nhà nước ta tốt đẹp gấp vạn lần, phải không Ông.
Cũng trong bài đó Ông viết: "...Có một điều kỳ lạ là Hiến pháp 1992 điều 69 ghi: Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo trí, có quyền được thông tin và v.v... thì điều 12 của Luật báo trí lại là: Cơ quan chủ quản của báo chí là tổ chức đứng tên xin cấp giấy phép hoạt động của báo chí và trực tiếp quản lý cơ quan báo chí. Từ Hiến pháp triển khai cụ thể thành Luật thế mà luật lại có những điều ngược lại với Hiến pháp về văn bản, chữ nghĩa rành rành như vậy mà hàng chục năm, bao Giáo sư, Tiến sĩ, Luật sư, Nhà văn, Nhà báo... cứ lặng im như chả có việc gì xảy ra.... "
Lại xin thưa với Ông rằng: Nếu để tự do báo trí, thì bọn phản động, bọn tư bản, sẽ lợi dụng kẽ hở để lọt vào bêu xấu những điều tốt đẹp của Đảng như : CCRĐ, NVGP, XLCĐ...v.v.. và các vụ tham nhũng, nhận hối lộ của các Đảng viên. Đảng sẽ mất uy tín, thì ai sẽ lãnh đạo Dân đây. Nói là một chuyện, làm lại là một chuyện, đó là một đức tốt của Đảng, là tính ưu việt của CNXH ta mà các nhà nước Tư sản phải học tập.
Nếu kể ra đây thì còn phải viết nhiều nhiều nữa, và toàn là những điều tâm huyết cả, tôi đoán hẳn Ông chắc đã phải nhỏ lệ trước những dòng chữ tâm huyết này. Mà những người có trái tim nào mà lại không nhỏ lệ chứ, cứ nhìn thực tế đất nước mà xem, chúng ta đang đi về đâu" Con cháu chúng ta sẽ làm gì...."
Một thời cha ông tôi cùng Ông, theo tiếng gọi của Đảng, nhà nước, đứng lên chống ngoại xâm. Đến bây giờ, Ông, cùng chúng tôi, cả con cháu Ông, và thế hệ con cháu chúng ta, lại cầm búa, liềm phục vụ sự độc quyền mãi mãi của Đảng, để Đảng dẫn dắt chúng ta đến thiên đường CS mà. Tôi chợt nhớ đến một câu nói của một chính trị gia thời xưa: "hãy để cho Dân sống về một ảo tưởng, một thiên đường để rồi chết vẫn mang ảo tưởng đó, thiên đường đó sang thế giới bên kia, thì mới dễ bề cai trị họ." Nhưng tôi, Ông cùng tôi và chúng ta, những người yêu tự do có chung một suy nghĩ. Ai muốn đến thiên đường thì đến, Ông, tôi và những người khát vọng tự do có con đường riêng. Chúng ta không cần thiên đường nào cả. Thiên đường của chúng ta là tự do. Chúng ta sẽ đi theo con đường của chúng ta, dù phải gian khổ, khó khăn, nhưng cuối cùng con đường của chúng ta nhất định đến đích. Đó là quy luật của cuộc sống này.
Phượng vĩ ơi; xin cứ vững tâm, cứ nở hoa nữa đi dù cho có phong ba bão táp, dù cho có phải chịu đựng bao nhiêu cái khắc nhiệt của cuộc sống, của bạo tàn xin chớ sờn lòng. Có chúng tôi, luôn ở bên cạnh Ông. Xin hãy làm "chú Tễu" cho đến khi vở chào hạ màn.
Thôi đã khuya rồi, Ông cho phép tôi được dừng bút .
Xin hẹn một ngày đến Hải Phòng sẽ ghé thăm Ông. Và xin được làm bạn vong niên với Ông.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.