HANOI (Bài 2) - Luật Sư Craig Thomas sau 4 năm hoạt động tại Việt Nam đã viết trên tờ Wall Street Journal về hiện thực ở nước này, trong đó nhiều điều nằm ở ngoài sức tưởng tượng của ông.
Sự hiểu biết của tôi về bộ mặt thứ hai của Quận 1 Sài Gòn bắt đầu với cuộc viếng thăm của tôi tại một vùng phụ cận dọc theo một con kinh chạy quanh co xuyên qua thành phố. Theo chân người hướng dẫn tôi đi trên các con hẻm của vùng phụ cận, tôi ngạc nhiên về những gì tôi thấy. Những hình ảnh mẫu mực của sự nghèo khổ của thế giới đang phát triển: những căn nhà đổ nát và trẻ con còi cụt bày ra khắp nơi. Đó là một trong những vấn đề tồi tệ nhứt của đất nước mà tôi thường nghĩ là một cảnh thần tiên giữa sa mạc.
Ngồi trên sàn nhà của một trong những căn nhà đó, một bà mẹ nói với tôi về đứa con trai của bà. Nó đã phải rời bỏ nhà trường khi vừa học hết lớp ba để kiếm tiền giúp đỡ gia đình. Buổi tối làm việc trên một ghe chài, ban ngày thì ngủ, con bà như trẻ hơn 5 năm so với cái tuổi 14 của nó. Điều làm cho tôi phiền muộn vô cùng là cách thức nhẫn nhục mà câu chuyện được kể lại cho tôi nghe, làm như chẳng có thể mong đợi gì hơn.
Tôi nhận thấy rằng câu chuyện của đứa trẻ đó được lặp đi lặp lại nhiều lần nữa. Trong khi tôi tiếp tục cuộc nghiên cứu của tôi, tôi thường gặp những em bé chỉ mới 8 tuổi đã sống một mình trên các đường phố của Saigon. Đặc biệt một em bé gái như in sâu vào tâm trí tôi. Từ tỉnh Hà giang, ở miền Bắc, em bé 10 tuổi đó, tự em, đã thực hiện một cuộc hành trình 1.000 cây số (VB: 1000 dặm thì đúng hơn) để tới được Saigon và sống ở đây.
Ban ngày em đi bán vé số trên các đường phố để kiếm tiền gởi về giúp gia đình, ban đêm em ngủ trên một sàn nhà trọ với nhiều em bé khác với cái giá phải trả là 2000 đồng mỗi đêm. Em bé là thành phần của đạo quân trẻ em từ các vùng quê xa xăm hướng về các thành phố lớn trong những năm gần đây để tìm cái sống. Đối với tôi, em bé gái đó đại diện cho những đau khổ và sức chịu đựng trước những tai họa của dân tộc Việt nam.
Những kinh nghiệm trong nhiều tháng làm việc để hoàn thành cuộc nghiên cứu giúp tôi mở mắt ra. Mặc dầu Việt nam là một “sân chơi” lớn đối với tôi, tôi nhận thức được rằng đời sống của mỗi người dân Việt nam trung bình thường là khổ nhọc hơn là tôi tưởng. Có lẽ bài học lớn nhứt của tôi là trong khi tôi nghĩ rằng tôi hiểu biết xứ mà tôi đang sống thì thật ra tôi chỉ mới thấy được có một phần nhỏ của câu chuyện. Tôi thật tình nhận thấy mình bối rối về sự thất bại của tôi trong việc nhận xét thực tại chung quanh tôi. Và tôi cũng hơi xấu hổ về việc tôi chấp nhận sự ưu đãi của một người tha hương giàu có giữa những khổ đau như thế.
Phần việc ngắn ngủi của tôi với thế giới của tổ chức thiện nguyện phi chính phủ không gợi ý cho tôi từ bỏ các của cải vật chất của tôi để dấn thân vào việc giúp đỡ kẻ khác. Tuy nhiên, nó cho tôi có được một cảm tình lớn hơn với người dân bình thường Việt nam mà cuộc sống hằng ngày luôn luôn là một cuộc chiến đấu. Thay vì bỏ mặc cho số phận của chúng, bây giờ tôi thường dừng lại để nói chuyện khi tôi thấy những trẻ em lang thang trên các vỉa hè thành phố Saigon với những xấp vé xổ số của chúng. Bây giờ tôi hiểu được rằng chúng có nhiều chuyện để dâng cho những ai muốn hiểu về Việt nam.
Sự hiểu biết của tôi về bộ mặt thứ hai của Quận 1 Sài Gòn bắt đầu với cuộc viếng thăm của tôi tại một vùng phụ cận dọc theo một con kinh chạy quanh co xuyên qua thành phố. Theo chân người hướng dẫn tôi đi trên các con hẻm của vùng phụ cận, tôi ngạc nhiên về những gì tôi thấy. Những hình ảnh mẫu mực của sự nghèo khổ của thế giới đang phát triển: những căn nhà đổ nát và trẻ con còi cụt bày ra khắp nơi. Đó là một trong những vấn đề tồi tệ nhứt của đất nước mà tôi thường nghĩ là một cảnh thần tiên giữa sa mạc.
Ngồi trên sàn nhà của một trong những căn nhà đó, một bà mẹ nói với tôi về đứa con trai của bà. Nó đã phải rời bỏ nhà trường khi vừa học hết lớp ba để kiếm tiền giúp đỡ gia đình. Buổi tối làm việc trên một ghe chài, ban ngày thì ngủ, con bà như trẻ hơn 5 năm so với cái tuổi 14 của nó. Điều làm cho tôi phiền muộn vô cùng là cách thức nhẫn nhục mà câu chuyện được kể lại cho tôi nghe, làm như chẳng có thể mong đợi gì hơn.
Tôi nhận thấy rằng câu chuyện của đứa trẻ đó được lặp đi lặp lại nhiều lần nữa. Trong khi tôi tiếp tục cuộc nghiên cứu của tôi, tôi thường gặp những em bé chỉ mới 8 tuổi đã sống một mình trên các đường phố của Saigon. Đặc biệt một em bé gái như in sâu vào tâm trí tôi. Từ tỉnh Hà giang, ở miền Bắc, em bé 10 tuổi đó, tự em, đã thực hiện một cuộc hành trình 1.000 cây số (VB: 1000 dặm thì đúng hơn) để tới được Saigon và sống ở đây.
Ban ngày em đi bán vé số trên các đường phố để kiếm tiền gởi về giúp gia đình, ban đêm em ngủ trên một sàn nhà trọ với nhiều em bé khác với cái giá phải trả là 2000 đồng mỗi đêm. Em bé là thành phần của đạo quân trẻ em từ các vùng quê xa xăm hướng về các thành phố lớn trong những năm gần đây để tìm cái sống. Đối với tôi, em bé gái đó đại diện cho những đau khổ và sức chịu đựng trước những tai họa của dân tộc Việt nam.
Những kinh nghiệm trong nhiều tháng làm việc để hoàn thành cuộc nghiên cứu giúp tôi mở mắt ra. Mặc dầu Việt nam là một “sân chơi” lớn đối với tôi, tôi nhận thức được rằng đời sống của mỗi người dân Việt nam trung bình thường là khổ nhọc hơn là tôi tưởng. Có lẽ bài học lớn nhứt của tôi là trong khi tôi nghĩ rằng tôi hiểu biết xứ mà tôi đang sống thì thật ra tôi chỉ mới thấy được có một phần nhỏ của câu chuyện. Tôi thật tình nhận thấy mình bối rối về sự thất bại của tôi trong việc nhận xét thực tại chung quanh tôi. Và tôi cũng hơi xấu hổ về việc tôi chấp nhận sự ưu đãi của một người tha hương giàu có giữa những khổ đau như thế.
Phần việc ngắn ngủi của tôi với thế giới của tổ chức thiện nguyện phi chính phủ không gợi ý cho tôi từ bỏ các của cải vật chất của tôi để dấn thân vào việc giúp đỡ kẻ khác. Tuy nhiên, nó cho tôi có được một cảm tình lớn hơn với người dân bình thường Việt nam mà cuộc sống hằng ngày luôn luôn là một cuộc chiến đấu. Thay vì bỏ mặc cho số phận của chúng, bây giờ tôi thường dừng lại để nói chuyện khi tôi thấy những trẻ em lang thang trên các vỉa hè thành phố Saigon với những xấp vé xổ số của chúng. Bây giờ tôi hiểu được rằng chúng có nhiều chuyện để dâng cho những ai muốn hiểu về Việt nam.
Gửi ý kiến của bạn