Từ Hải - Footscray VIC
Các cụ mình ngày xưa vẫn thường nói: Tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư mà tôi hiểu nôm na là trong ba người cùng đi với mình, thế nào cũng có người là thầy mình. Còn hiểu thâm thúy ra thì nó có nghĩa, ai ai ở trên đời cũng có cái hay cái sở đắc đáng cho mình học tập. Còn hiểu theo nghĩa "chua chua" ra thì nó có nghĩa, ai ở trên đời cũng có cái dở, cái lầm lỡ, để mình biết mình tránh. Hồi tôi còn nhỏ, cụ thân sinh ra tôi vẫn thường dậy, ăn cỗ thì nhớ đi trước (kẻo đi sau là người ta ăn hết) mà lội nước thì nhớ theo sau (để thấy người đi trước thụt hố mà tránh). Tôi nghĩ ông Nguyễn Hưng Quốc có lẽ là "thầy" theo cái nghĩa "chua chua" này! Vì nhân cái chuyện "không được nhập cảnh vào VN" của ông Nguyễn Hưng Quốc, được quý báo loan tải, một số anh em chúng tôi có ngồi bàn hươu tán vượn với nhau, rồi mấy vị quân sư quạt mo mới đưa ra đủ thứ tiên tri... đoán già đoán non. Riêng tôi thì văn dốt vũ nhát, tôi không dám làm cái trò ăn ốc đoán mò làm gì, mà chỉ muốn nhắc lại lời dạy của tiền nhân, để thành thực khuyên ông Nguyễn Hưng Quốc đừng buồn bã làm gì, vì bài học cay đắng của ông chính là liều thuốc "chua chua" giúp cho những trí thức tỵ nạn CS [... ...] đang tấp tểnh định xin VC cho về VN "bốc cứt gà sáp" sớm tỉnh ngộ. Ông Nguyễn Hưng Quốc cũng giống như người lội nước đi trước, bị thụt chân xuống hố (may là chưa chìm nghỉm), nên những người đi sau ông biết đó mà tránh. Như vậy, bài học cay đắng mà ông Quốc phải gánh chịu, nếu biết pha chế, gia giảm, rồi phổ biến cho mọi người biết để tránh xa đường mật của VC thì hóa ra ông Quốc lại có công rất lớn đối với người Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại. Đó là điều an ủi ông Q., và cũng là điều giúp chúng ta, đừng nên chỉ trích, chê bai ông Quốc dại dội làm gì. Để ông Quốc và quý độc giả thấy được lời tôi nói là đúng sự thật, tôi xin dài dòng kể câu chuyện có thật nhưng hơi vui vui một chút thế này... Ở Melbourne này tôi có một người bạn rất thân, cũng thuộc dòng dõi khoa bảng ở VN, nhưng sang đây không gặp thời, nên dở thầy dở thợ.
Được cái nhờ ông biết phẫn trí theo nẻo chánh, nên quyết nuôi con ăn học thành tài và sớm dậy dỗ các con biết VC tàn ác như thế nào. Vậy nên hai đứa con gái lớn đều tốt nghiệp đại học đàng hoàng, và đều giống ông, coi VC như hủi. Còn đứa út là thằng con trai, lúc nhỏ thông minh, học rất giỏi, chữ nghĩa nhất mục thập hàng, chỉ liếc qua là thuộc cả trang sách thấu hiểu đến tận cốt tủy ý tác giả nói gì. Vậy mà rồi đến năm vô đại học, không biết cậu ta ăn phải cái giống gì, bỗng dưng mắc phải bệnh mê, cái gì cũng hiểu ngược người đời mới kỳ lạ. Thiên hạ thấy nóng, thì cậu ta thấy lạnh, mọi người thấy trắng, thì cậu ta nhất định bảo là đen, ai ai cũng chê mùi đó thúi thì cậu cứ nhất mực khen là thơm, rồi hếch mũi hít lấy hít để... Bệnh được 2 tháng thì thằng be quay ra khen VC. Gia đình người bạn tôi ai cũng kỵ VC như kỵ hủi thì trái lại thằng nhỏ tối ngày cứ ca ngợi Hồ Chí Minh và khen VC là giỏi... Biết vậy, nên vợ chồng người bạn tìm đủ mọi cách để chữa trị nhưng vẫn vô hiệu. Rồi hai năm trở lại đây, cậu ta vớ được cái "nghị quyết 36 kiểu" gì đó của VC, lập tức nghe những lời kêu gọi của VC, thằng nhỏ cứ nhất mực đòi nghỉ học để về VN thăm lăng Hồ tặc. Ba má nó nói mấy cũng không nghe, nhờ họ hàng, bè bạn khuyên bảo nó cũng chẳng lọt lỗ tai. Cứ tưởng là hết thuốc chữa... Nào ngờ đâu mới đây, ông bạn tôi may mắn vớ được cái bài ông Quốc viết chuyện ông bị CS nó không cho vô VN, trong đó ông GS Việt học NHQ phang cho CS câu "ĐỒ MẤT DẬY!" nghe thật đã cái lỗ nhĩ!!! Ông bạn tôi liền mang ra đọc cho thằng quý tử nó nghe. Nghe xong, quý vị tin không" Thằng bé hết bệnh liền! Chủ nhật vừa rồi tôi đi BBQ với gia đình người bạn ăn mừng thằng con tỉnh ngộ nhờ bài viết của ông Quốc. Chuyện nghe thật lạ lùng, nhưng thiệt 100%, nên viết ra đây để quý bà con cô bác nào chẳng may có chồng, con, ăn phải cháo lú, tấp tểnh theo CS, thì cứ vác bài của ông Quốc ra đọc cho nghe, bảo đảm hết bệnh liền tắp lự...