Hôm nay,  

Diễn Đàn Độc Giả

16/12/200200:00:00(Xem: 4018)
Thư Phúc Đáp của Ba Ngô Thị Hiền: Như đã thưa cùng qúy độc giả, tuần trước, Sàigòn Times đã gửi cho Bà Ngô Thị Hiền bài thắc mắc của Hữu Nguyên về lời kêu gọi: “Chỉ dùng cờ Mỹ, không có cờ VNCH trong cuộc biểu tình tại Boston” được Bà Hiền phổ biến trên các cơ quan truyền thông Việt ngữ trên thế giới. Tuần qua, Bà Hiền đã gửi cho Sàigòn Times một lá thư email đề ngày 5 tháng 12. Sau đây, chúng tôi xin đăng nguyên văn lá thư (ngoại trừ những chữ trong [...] là phần làm rõ nghĩa của SGT) để qúy độc giả có thể có được những nhận xét khách quan và trung thực về thiện ý của Bà Hiền.

“Kính gửi ông Hữu Nguyên. Thưa ông, xin cho chúng tôi được tỏ lòng ngưỡng mộ về cách làm việc và thiện chí mà ông dành cho những công việc chung. Chúng tôi hy vọng sẽ được liên lạc và hợp tác lâu dài với ông, để chúng ta luôn là “bà cây chụm lại...”
“Thành thật xin lỗi ông về sự chậm trễ đáng tiếc này. Qua những diễn tiến của Tuần Nhân Quyền, chúng tôi thật có lỗi khi hoàn toàn quên lá thư của ông. Chúng tôi rất vui khi đề tài có nên dùng cờ VNCH trong những cuộc biểu tình tương tự như Tuần Nhân Quyền (phản đối một chính khách Mỹ) hay không [được bàn bạc]" Không phải để thấy ai đúng ai sai, nhưng để chúng ta cùng rút kinh nghiệm cho những cuộc biểu tình trong tương lai để công sức của người Việt hải ngoại được đền bù xứng đáng và quan trọng nhất là mong ngày lá cờ Vàng thân yêu được sớm tung bay trên ba miền đất nước.
“Chúng tôi đang ở trong thời kỳ vận động quốc hội về vụ án Lê Chí Quang và bản cáo trạng của [CSVN đối với] 3 người cháu LM Nguyễn Văn Lý. Vì vậy xin tạm viết thư này đến ông làm tin. Trễ nhất là cuối tháng 12 chúng tôi xin trả lời đầy đủ những câu hỏi của ông.
“Kính chúc ông một mùa lễ an lành hạnh phúc. Và một lần nữa xin ông rộng lượng tha thứ lỗi lầm rất đáng trách của chúng tôi.
“Kính mến.
“Ngô Thị Hiền”
Caœnh giác: Thuốc độc có bọc đường
Joseph Kiên Trung West Ryde NSW
Đọc lá thư email cuœa bà Ngô Thị Hiền, chuœ tịch UBTDTG/VN (CRFV) và bài viết cuœa ông Hữu Nguyên thắc mắc về lời kêu gọi: “Chỉ dùng cờ Mỹ, không có cờ VNCH trong cuộc biểu tình tại Boston”, tôi có những ý kiến đơn giaœn sau: 1/ Những lý lẽ cuœa bà Hiền đưa ra hoàn toàn vô căn cứ: Cơ quan nào nghiên cứu" Nghiên cứu cho ai" Mục đích" Phương pháp" Sự khaœ tín" Lợi và hại trên các bình diện đấu tranh" Chưa giaœi quyết được các vấn nạn này, tại sao bà Hiền lại... ị Trang 61
ị Tiếp theo trang 25
phổ biến rộng rãi trên các cơ quan truyền thông đại chúng ơœ Mỹ bao gồm caœ nhiều trang Website cuœa người Việt trên Internet" Để gây hoang mang, phân hoá trong Cộng Đồng người Việt trong cũng như ngoài nước chăng"...
Những thắc mắc cuœa ông HN cũng là thắc mắc chính đáng cuœa đồng bào khắp nơi. Tại sao hơn 3 tháng qua ông HN không nhận được bất cứ sự giaœi thích nào cuœa bà Hiền" Tôi có thể mạn phép nói thẳng: Bà Ngô Thị Hiền và nhóm cuœa bà không thể và không dám traœ lời những thắc mắc cơ baœn đó! Vì sao" Vì ẩn nấp dưới những văn từ có veœ êm tai, bóng bẩy đó có chứa đựng nhiều điều hư aœo...("""). Theo tôi, bà Hiền chỉ là một cá nhân nhoœ nhoi và [...] UBTDTG/VN (CRFV) chỉ là môt tổ chức [...] đã đóng góp vào cuộc đấu tranh chung như thế nào" Đã có mấy người tin tươœng bà và tổ chức cuœa bà" Vậy tại sao bà lại biết Ban Phaœn Gián 40A Hàng Bài Hà Nội và âm mưu cuœa chúng" Lại dám khẳng định dùng cờ Mỹ (không có cờ Việt) chắc chắn thành công; ngược lại dùng cờ Mỹ và cờ Việt thì cuộc biểu tình chắc chắn thất bại"
Giờ đây, tuần lễ Nhân Quyền đã trôi qua khá lâu. Bà Hiền và tổ chức cuœa bà đã thành công những gì qua chuœ trương kỳ quái này" Thời gian tới, bà Hiền còn tung ra những luận điệu, những chiêu thức “trá ngụy” có “bọc đường” nào nữa"
2/ Phần I cuœa email, bà Hiền minh định lập trường, chúng tôi rất đồng ý. Nhưng minh định lập trường bằng miệng chưa đuœ. Vũ Ngọc Nhạ đã chống Cộng môi mép vạn lần hơn một người chiến sĩ bình thường, nhưng bên trong là hành động cuœa giặc Cộng! Nói điều này, tôi hoàn toàn không có ý ám chỉ ai caœ mà chỉ muốn nhấn mạnh điểm lời nói và việc làm phaœi đi đôi. Trong bối caœnh hàng ngũ tự do chưa có một nhà lãnh đạo duy nhất với một tổ chức chính trị lớn mạnh vững vàng thì mọi thứ còn rất mơ hồ. Vàng thau lẫn lộn, xôi đậu lung tung. Vì thế tôi cho là để nhận biết người nào, tổ chức nào chính đáng có thể ký thác lòng tin thì ngoài quá trình cuœa người lãnh đạo, lập trường và cương lĩnh đấu tranh cuœa tổ chức đó, ta còn phaœi theo dõi thường xuyên xem nhân vật đó, tổ chức đó có hành vi, luận điệu nào làm lệch lạch chính nghĩa, gây ra hiện tượng mơ hồ mất ý thức đấu tranh thì dù không phaœi là giặc thì cũng là tiếp tay với giặc. Phaœi quyết liệt phaœn ứng và loại trừ ngay! Ung bướu cần được cắt boœ càng sớm càng tốt!
3/ Bà Hiền và UBTDTG/VN (CRFV) khi phổ biến tư tươœng loại boœ cờ VNCH ra khoœi những sinh hoạt cuœa người Việt có thực vì muốn cuộc đấu tranh cho tự do, dân chuœ và nhân quyền thắng lợi không" Ai cũng biết rằng quốc kỳ VNCH là biểu tượng thiêng liêng cuœa dân tộc VN đã và đang đấu tranh vì tự do dân chuœ, vì nhân quyền; là biểu tượng đối kháng bọn giặc phỉ độc tài, tham nhũng và phaœn quốc tại VN. Ngày nào, ngọn cờ vàng chính nghĩa còn được tung bay, còn được phất cao, ngày đó Cộng phỉ Hà Nội còn mất ăn mất nguœ; ngày đó dân tộc VN còn quyết lòng tranh đấu. Tại sao ơœ phần VII bà Hiền có thể viết: “Tay chân bộ hạ cuœa bọn phaœn gián Hà Nội, luôn lớn tiếng la ó đòi phaœi có lá cờ vàng để trục lợi”" Ý đồ gì đây" Chẳng hạn thằng Joseph Kiên Trung này đòi phaœi biểu dương cờ Quốc Gia trong đấu tranh thì nó bị coi là tay chân bộ hạ cuœa bọn phaœn gián Hà Nội hay sao" Hoặc caœ triệu người đòi biểu dương cờ Quốc Gia trong đấu tranh thì bị coi là tay chân bộ hạ cuœa bọn phaœn gián Hà Nội hay sao" Cú “đà đao” trá ngụy này thật thâm độc, rõ ràng gây tư tươœng hoang mang phân hóa trong từng cá nhân, từng tổ chức người Việt tự do!
4/ Luận điểm cho là không dùng cờ Quốc Gia để chỉ xưœ dụng cờ Mỹ hầu giành chiến thắng càng mơ hồ, ấu trĩ. Tôi cho là yếu tố thành bại không ơœ chỗ này. Trong quá khứ đến hiện tại người Quốc Gia thất bại do nhiều yếu tố nhưng quan trọng nhất là một số chúng ta phân hóa, “trống đánh xuôi kèn thổi ngược” mỗi người một phách, mỗi tổ chức mỗi cục bộ... không gạt boœ những cái riêng tư để hết lòng phụng sự tổ quốc và dân tộc. Nói khác đi chỉ vì vị kyœ, vọng ngoại nên hàng ngũ quốc gia tự làm suy yếu. Đáng lý ra, hôm nay bà Hiền hoặc bất cứ ai khác phaœi thức tỉnh để dồn mọi khaœ năng, mọi nguồn lực thành một sức mạnh tổng lực đối kháng giặc thù chứ có đâu lại nay ông này, mai bà nọ tung ra những lý lẽ bịp bợm triệt phá ý chí đấu tranh cuœa dân tộc"!
Tôi nhấn mạnh: Để đạt hiệu quaœ đấu tranh, chúng ta cần xây dựng thực lực - không ai yêu nước mình, tổ quốc mình hơn chính dân tộc mình. Đừng aœo vọng chiến thắng bằng cách thoœa hiệp với một số phần tưœ phaœn chiến, thân Cộng như John Kerry!
Kết luận cho bài này, bà Ngô Thị Hiền và nhóm cuœa bà phaœi thẳng thắn traœ lời các câu hoœi cuœa ông HN và cuœa mọi người Việt tự do bằng sự thành thật, có chứng cứ xác đáng, có hành động đoàn kết đấu tranh chung. Nếu không, ta có thể khẳng định email kêu gọi xưœ dụng cờ Mỹ không xưœ dụng cờ VNCH là có ý đồ đen tối. Bà Hiền và nhóm cuœa bà nếu không phaœi do hồ đồ có tư tươœng lệ thuộc ngoại nhân quá độ, dùng lời lẽ ngon ngọt để che giấu âm mưu tách lá Quốc Kỳ VN ra khoœi sinh hoạt CĐNV thì tất cũng nằm trong sách lược lũng đoạn, phân hóa, ly gián hàng ngũ người Việt Quốc Gia cuœa giặc! Tôi không tin bà Hiền chuœ động mưu đồ nói trên! Mưu đồ thật hiểm ác! Vừa triệt hạ vũ khí sắc bén cuœa người quốc gia, mà vu khống cho những ai muốn giữ vững lá Quốc Kỳ!
Quê hương và tuổi trẻ
Phạm thanh Phương - Yagoona, NSW
Nói đến tuổi trẻ, người ta thường nghĩ đến những gì hồn nhiên, trong sáng và tràn trề sinh lực. Chính vì vậy, tuổi trẻ lúc nào cũng là những người tiên phong trong mọi lãnh vực. Khi làm việc họ rất hăng say và tràn đầy tự tin. Họ là một sức mạnh không thể thiếu trên con đường phát triển đất nước... Nhìn cục diện hôm nay, tuổi trẻ đa số thiếu ý thức quê hương và dân tộc một cách đúng đắn, kể cả trong và ngoài nước... Ngày trước, trong chế độ miền Nam Việt Nam, với một thể chế tự do, những nhà văn hóa và giáo dục được hoàn toàn tự do phát triển trong chức năng của mình để truyền bá cũng như xây dựng những kiến thức và ý thức nơi con em họ một cách rất tự nhiên và thoải mái . Nếu có sai trái, lệch lạc thì người dân, báo chí hay các bậc phụ huynh sẽ phản kháng và tẩy chay và tự nhiên những sai trái ấy sẽ đi vào ngõ cụt. Do đó tuổi trẻ được học hỏi và suy nghĩ một cách rộng rãi và tự khoác lên mình một niềm tự hào, họ nhận thức được những điều ấy bằng chính con tim và khối óc của họ từ tất cả những thực tế xuyên qua bao nhiêu thế hệ đi trước chứ không phải bằng những cuồng ngôn, lộng ngữ phù du. Từ đó tuổi trẻ có một cái nhìn chính xác về ý thức quê hương và dân tộc để tự nhận lãnh lấy trách nhiệm của mình và tìm cho mình một phương cách hành xử chính xác... Đi ngược dòng lịch sử để thấy được biết bao nhiêu công lao, xương máu những người trẻ đã xây dựng và giữ vẹn toàn cho quê hương đến ngày nay kể cả lãnh thổ cũng như văn hóa trong tất cả các giai đoạn như Bà Trưng, bà Triệu, Đinh bộ Lĩnh, Trần khánh Dư, Trần quốc Toản, Nguyễn Trãi, Nguyễn thái Học, cô Bắc, cô Giang,v,v. Tất cả những vị nêu trên đã ý thức và dấn thân cho non sông từ thời còn rất trẻ. Tuy thành, bại, hơn, thua là do định mệnh thế cuộc xoay vần. Ngày nay, vận nước nghiệt oan trong tay CS. Tất cả những lịch sử oai hùng không được phổ biến rộng rãi một cách trung thực, ngược lại còn bị bóp méo một cách thô bỉ và thay thế vào bằng những huyền thoại của một chủ thuyết vô luân, văn hóa suy đồi, đạo đức băng hoại. Còn lại một mớ báo chí, văn gia lại toàn là những tên bồi bút. Chúng đã đem nhồi nhét vào những tâm hồn ngây thơ trong trắng và biến họ thành những công cụ cho những tên đồ tể vô nhân, vô thần. Trong suốt bao nhiêu năm qua, đám lãnh đạo CS cũng như cán bộ văn hóa giáo dục ngu xuẩn chuyên lo bịp bợm, cường điệu phét lác. Hậu quả hôm nay, đa số giới trẻ VN trong nước vẫn không có cơ hội nhìn xa, trông rộng hơn ra thế giới bên ngoài để phát triển mà vẫn cứ luẩn quẩn chung quang những giáo điều vẩn đục. Chỉ còn một số rất ít như Lê chí Quang, Phạm hồng Sơn, Nguyễn vũ Bình, v,v, đã ý thức mạnh dạn bung ra khỏi cái màn đen u tối ấy, đấu tranh đòi quyền tự chủ, họ đã sáng suốt nhìn ra cái ngu xuẩn bất tài của bọn cầm quyền CS với những lối mòn của một chủ nghĩa mơ hồ đã đưa đất nước đến nghèo hèn nhục nhã... Cái khó là làm sao đánh thức dậy được những tân hồn trẻ khác ý thức được sự chân giả sau bao nhiêu năm cùm kẹp và nhồi sọ. Trong hoàn cảnh khó khăn hiện tại những người trẻ tiên phong kể trên sẽ là những ngọn đuốc đang xé toạc màn đêm u tối mà CS đã trùm lên đầu nhân dân từ bao nhiêu năm qua. Họ là những người trưởng thành trong máu lửa, trong đau thương và lừa bịp. Họ đã thuộc làu những mánh khóe gian trá của bọn cầm quyền CS. Như vậy, hy vọng họ có thể đánh thức được những người trẻ khác theo chân họ cho đến chiến thắng cuối cùng mặc dù hoàn cảnh rất gian nan.
Còn tuổi trẻ Việt Nam Hải Ngoại cũng khó khăn không kém. Tuy tự do không bị kềm kẹp hay che phủ bằng bất cứ chủ thuyết nào, nhưng trong hoàn cảnh sống trên xứ người cũng không khá là bao nhiêu. Đa số phụ huynh phải lo vật lộn với cuộc sống, lớp trẻ được lớn lên trong nền giáo dục bản xứ, vì vậy những hiểu biết về quê hương cũng như ý thức với tổ quốc bị hạn chế rất nhiều. Có rất nhiều những tự hào đáng qúy về văn hóa và lịch sử mà các anh chị em trẻ không biết hay chỉ biết một cách mù mờ. Đây không phải lỗi của những người trẻ mà là lỗi của thế hệ đi trước không đủ quan tâm, hướng dẫn và bảo tồn đúng mức. Bởi vậy trong cái cảnh lưu vong mà đòi hỏi ý thức quê hương nơi tuổi trẻ cũng hơi khó. Muốn có được một tuổi trẻ ý thức với quê hương thì ngay chúng ta, những bậc cha anh phải có ý thức trước để lưu tâm hướng dẫn họ và khuyến khích họ. Cứ nhìn ngay những sinh hoạt cộng đồng thì thấy rõ, quanh đi quẩn lại đa số là những người lớn tuổi, năm này qua tháng nọ, cũng những khuôn mặt ấy chỉ khác càng ngày càng già đi mà thôi. Hiện tại chúng ta phải hãnh diện và vui mừng khi đã có một số người trẻ ý thức trong một số lãnh vực như "Mạng lưới tuổi trẻ lên đường" hay trong một số các hội đoàn kể cả những nhóm thiện nguyện Trịnh Hội, nhóm văn hóa như HoaNiên, Tuổi Hồng, Thằng Cuội,v,v. Tuy nhiên, những bậc cha anh có nâng đỡ và khuyến khích họ một cách tích cực hay không mới là điều quan trọng. Chúng ta là bậc cha anh, chúng ta phải cố gắng nâng đỡ, khuyến khích họ trong mọi mặt mới phải. Cứ nhìn vào đêm văn nghệ "Vòng tay hy vọng 2" vừa qua, chúng ta cũng thấy được những nhiệt tâm của những người trẻ như thế nào. Họ là những sinh viên đang học hành vất vả nhưng vẫn cố gắng tập dượt một cách công phu để tổ chức một đêm văn nghệ trong tinh thần yêu thương đùm bọc, nhưng sự ủng hộ cũng chưa đủ sức đột phá một khí thế mạnh mẽ để phát triển sự thành công trong hãnh diện của họ. Giả sử những buổi văn nghệ quyên góp của những người trẻ như vậy mà sự ủng hộ tăng gấp hai, gấp ba, thiết nghĩ không những có thể làm tăng tinh thần phục vụ và ý thức của nhóm sinh viên thiện chí này mà còn có thể lôi kéo được nhiều anh chị em trẻ khác nhập cuộc. Tre già thì măng phải mọc, cái bất hạnh nhất là khi tre già mà không thấy măng mọc. Vậy làm sao để măng mọc đây, Thế hệ cha anh rất khó lôi cuốn được tuổi trẻ, bởi những ngăn cách về văn hóa, tư duy, tuổi tác và ngay cả vị thế nữa. Vậy chỉ còn tuổi trẻ mới lôi kéo được lẫn nhau mà thôi. Tuôi trẻ rất dễ thông cảm nhau, có thể đầu tiên họ chỉ ham vui mà nhập cuộc nhưng khi đã nhập cuộc họ mới tìm được sự giao cảm mà chia sẻ được những ưu tư, rồi tìm cho nhau một niềm tin chung, một ý thức chung và như vậy không những khơi động được lòng ý thức, tự hào với quê hương mà còn có thể giảm thiểu được những tệ đoan, băng hoại trong xã hội nữa. Còn lại những người lớn chỉ còn là những cố vấn, ủng hộ hay yểm trợ để tạo cho họ một khí thế và từ đó họ sẽ tự bùng lên trong niềm tin vững mạnh.


Nói đến sự lôi kéo và thông cảm giữa tuổi trẻ với nhau, chúng tôi cũng có chút ít kinh nghiệm trong quãng đời son trẻ khi xưa. Chúng tôi còn nhớ vào dịp tết mậu thân (1968). Khi CSBV mở đợt tổng công kích trên khắp nẻo Miền Nam Việt Nam, lúc ấy đồng bào các nơi từ những vùng lân cận đổ về Saigòn rất đông để đi tìm một nơi an toàn tạm trú. Anh em chúng tôi khoảng chừng mười người thuộc thành phần Sinh Viên Học sinh vội vã đến xin mượn một trường tư thục làm nơi để đồng bào có chỗ tạm tránh nắng đụp mưa trong cơn hoạn nạn. Với số nhân lực chỉ có khoảng mười người không thể cáng đáng được hết công việc ổn định cho đồng bào về mọi mặt. Chúng tôi còn nhớ ngày hôm ấy là mồng hai tết, anh em trong nhóm chỉ mượn được một chiếc xe ba gác chạy vòng quanh phố xin cơm và một số bánh trái để tạm giải quyết bữa cơm chiều cho cả ngàn đồng bào, cũng may cái tinh thần "Lá lành đùm lá rách" quá nồng nàn cho nên anh em chúng tôi tải cơm, bách chưng, hoa qủa rất mệt mỏi, không nhớ là bao nhiêu chuyến. Dọc đường chúng tôi cũng có nhờ một số anh em trẻ khác phụ giúp trong việc đẩy xe, cho đến chiều muộn tự nhiên trại tạm cư đã tăng lên được sáu chiếc xe ba gác và nhân lực cũng tăng lên cả gần trăm người trẻ. Lúc đó anh em chúng tôi mới họp lại phân chia công tác theo từng ban ngành có nhiệm vụ khác nhau và từ đó chúng tôi ổn định trại một cách ngăn nắp. Sau mấy ngày làm việc vất vả, chúng tôi đã nhận được sự yểm trợ từ chính quyền một cách đầy đủ hơn... Sau này chúng tôi được biết có nhiều anh chị em lúc đầu cha mẹ đốc thúc tham gia công tác cứu trợ nhưng họ rất ngại ngùng, sợ khó, e nhọc nhưng khi thấy sự ủng hộ của đồng bào qúa nhiệt tâm và thông cảm lời kêu gọi, lôi kéo của anh em đồng trang lứa, qúa vui nên họ tham gia rất đông và rất hăng say trong công tác cho đến khi tình hình chiến sự ổn định, đồng bào hồi hương, lúc ấy chúng tôi mới chia tay trở về gia đình tiếp tục việc học hành... Mấy tháng sau chúng tôi lại găp nhau trong các trại tị nạn vào lần tổng tấn công đợi hai của bọn CSBV. Nhưng lần này khác lần trước rất nhiều, số nhân lực trẻ đã tăng gấp bội đến nỗi dư người làm việc chúng tôi chia nhau đi phục vụ các trại khác trong toàn thành phố Saigon Gia Định. Điều này chứng tỏ tuổi trẻ dễ thông cảm và dễ chia xẻ và lôi kéo nhau...
Có nhiều người nghĩ rằng tuổi trẻ hải ngoại quá ít lại bị pha trộn bởi văn hóa bản xứ nên không thể phát triển ý thức quê hương cũng như văn hóa dân tộc được mà ngược lại có thể đi đến vong bản. Hơn nữa, họ là những người sinh sau đẻ muộn, họ không thể biết bộ mặt thật của CS và không có lòng hận thù lấy gì mà đấu tranh cho quê hương và dân tộc trong tình trạng hiện nay. Nếu nghĩ như vậy là chúng ta đã vấp phải một lỗi lầm rất lớn. Chính cuộc sống hiện tại của họ nơi xứ người với những kiến thức cập nhật rộng rãi trong tự do đã cho họ thấy rõ cái phi nhân dã man tồi tệ mà CS đang áp dụng trên quê hương họ. Nếu họ có được một ý thức về tình yêu quê hương, tự hào về lịch sử của cha ông tất sẽ đấu tranh mạnh mẽ. Giới trẻ hôm nay không phải là một loại đần độn để dễ bị nhồi sọ, họ rất thông minh và có đủ trình độ nhận thức sự chân giả nếu có những thông tin và dẫn giải đúùng đắn.
Người Việt Nam thường nói Hànội là cái nôi văn hóa. Tuy nhiên nó chỉ đúng nghĩa với một thời xa xưa khi chưa có CS. Nhưng khi CS thống trị miền Bắùc, hàng triệu người Bắc di cư vào Nam, họ chỉ đem mang theo được một ít mầm mống từ cái nôi văn hóa ấy, rồi cùng đồng bào trong miền Nam chung sức vun trồng và đã được phát triển mạnh mẽ hơn nhiều so với miền Bắc mỗi ngày một tàn lụi, có còn lại chăng là sự bảo tồn lác đác của một số ít gia đình không bị nhuộm đỏ. Điều này chứng tỏ sự tự do, dân chủ và kiến thức là yếu tố căn bản để phát triển văn hóa cũng như ý thức quê hương, nó chỉ còn chờ sự nhiệt tâm ủng hộ của các bậc cha anh tất sẽ phải lớn mạnh. Giống như một cái cây đã đủ phân bón nhưng thiếu bàn tay chăm sóc tưới nước...
Trong những diễn tiến vừa qua, chúng ta thử nghĩ tại sao CS không bắt bỏ tù những nhà đấu tranh lớn tuổi như Hoàng minh Chính, Trần Khuê, Phạm quế Dương, Nguyễn thanh Giang, Hoàng Tiến,v,v, mặc dù những người này đã chỉ trích nhà cầm quyền CS mạnh mẽ hơn những người trẻ như Lê chí Quang, Phạm hồng Sơn, Nguyễn vũ Bình ,v,v. Phải chăng CS đã sợ sức mạnh và trí tuệ của tuổi trẻ, CS cố gắng kiểm soát Internet tối đa cũng vì người trẻ xử dụng phương tiện này nhiều nhất. Chúng sợ tuổi trẻ trải rộng được niềm giao cảm về ý thức đấu tranh cho quê hương và dân tộc trên khắp năm Châu và từ đó họ bắt tay nhau tạo thành một khối như những trái bom nguyên tử sẽ làm nổ tung chủ nghĩa phi nhân tàn bạo của chúng hiện nay. Như vậy, nếu còn nghĩ đến quê hương và dân tộc, những bậc cha anh chúng ta nghĩ gì và còn đợi gì không ủng hộ và khuyến khích con em chúng ta một cách tích cực hơn, nhiệt tâm hơn để họ có thể tự phát triển ý thức, niềm tin một cách vững mạnh và đạt đến chiến thắng cuối cùng trong niềm tự hào, hãnh diện với 4 chữ: TUỔI TRẺ VN!
Tuổi trẻ Việt Nam
Ngàn năm ngạo nghễ
Dẫu dòng đời xuôi ngược đến nơi đâu
Dù thăng trầm bão táp, cõi vực sâu
Vẫn bất khuất tràn dâng đầy nhiệt huyết
Tuổi trẻ Việt Nam
Muôn đời bất diệt
Trái tim hồng tràn ngập ánh quê hương
Vai chen vai hun đúc giấc mộng trường
Dẫu vạn lý cũng chỉ là một bước
Tuổi trẻ Việt Nam
Buồn đau vận nước
Chí hào hùng đang nối gót cha anh
Yêu non sông thắp sáng lửa đấu tranh
Đem xương máu sát vai cùng dân tọâc
Tuổi trẻ Việt Nam
Hồn trong như ngọc
Giống Tiên Rồng bất khuất tự ngàn xưa
Đem máu xương dệt lại những vần thơ
Vang tiếng hát khúc tình ca sông núi
Tuổi trẻ Việt Nam
Tạo luồng gió mới
Nặng tình nhà nợ nước chĩu đôi vai
Quyết dấn thân xây đắp một ngày mai
Đem tươi sáng ấm no cho tổ quốc.

Tôi không biết sẽ còn lừa dối để chồng sống cảnh “cha gà nuôi con vịt” đến bao giờ"!!
Người Vợ Có Lỗi! - Úc Châu
Sáng Thứ Ba, 10 tháng 12 vừa qua, Sàigòn Times có nhận được một lá thư khá dài của một nữ độc giả gửi cho mục Diễn Đàn. Trong lá thư nhan đề “Tôi không biết sẽ còn lừa dối để chồng tôi sống cảnh “cha gà nuôi con vịt” đến bao giờ"!!” vị nữ độc giả ký tên “Người Vợ Có Lỗi” đã kể lại tương đối tỉ mỉ câu chuyện cùng những hoàn cảnh éo le khiến bà đi đến hành động được coi là “vô tình lừa dối chồng” trong suốt thời gian hơn chục năm qua. Theo như những gì được trình bầy trong thư, thì động cơ khiến “Người vợ có lỗi” đi đến quyết định viết thư cho mục Diễn Đàn Độc Giả, là do sau khi đọc được bản tin “Cha Gà Nuôi Con Vịt” trong đó tường thuật chuyện một bà vợ bị chồng kiện ra tòa về tội lừa dối không cho ông biết đứa con ông nuôi suốt bao nhiêu năm trời là con của một người đàn ông khác. Nhưng bên cạnh câu chuyện được tường thuật một cách tỉ mỉ, “Người Vợ Có Lỗi” còn đưa ra nhiều nhận xét táo bạo, nhiều kết luận động trời đáng để cho giới đàn ông suy ngẫm. Tỷ dụ, “Người Vợ Có Lỗi” cho rằng, chỉ có người đàn bà là biết rõ, đứa con họ đẻ ra là con của ai; Đàn ông dù khôn ngoan, giỏi giang cỡ nào, cũng ngờ nghệch, ngây thơ và dễ tin vợ khi nghe vợ nói “con này là con của ông chứ còn con ai vào đây”. Vì thư nhận được muộn, nên trong số báo tuần này, Sàigòn Times chỉ có thể đăng được phần đầu của lá thư. Phần tiếp theo sẽ đăng trong số đặc biệt mừng Giáng Sinh, phát hành vào Thứ Năm tuần tới, 19/12/02. Sau đây, mời qúy độc giả theo dõi phần đầu của lá thư “Tôi không biết sẽ còn lừa dối để chồng tôi sống cảnh “cha gà nuôi con vịt” đến bao giờ"!!”
* * *
Kính gửi ông Hoàng Tuấn (Diễn Đàn Độc Giả SGT)! Thưa ông, điều đầu tiên tôi xin ông cho phép tôi được giấu tên thật trong lá thư khá dài này vì chuyện tôi kể ra đây là những bí mật riêng tư mà vào hoàn cảnh của tôi lúc này tôi chưa muốn cho ông nhà tôi biết, tôi muốn cân nhắc câu chuyện thật kỹ trước khi có một quyết định rõ ràng, không muốn làm đau lòng ai, hoặc là thú thật hết mọi chuyện với ông nhà tôi, nhưng lỡ ông ấy kiện tôi đòi bồi thường, hoặc là tiếp tục im lặng giấu kín những bí mật đó để nếu mọi chuyện êm xuôi thì không sao, mà lỡ nếu ông nhà tôi biết thì tôi cũng đành chấp nhận là phải bồi thường cho chồng tôi cái nỗi khổ đâu mà ông phải chịu đựng cái cảnh giống như báo ông đã viết là “cha gà nuôi con vịt”. Điều nữa tôi muốn cầu xin ở ông là xin ông cho đăng nguyên vẹn lá thư này của tôi để “người đàn ông sở khanh đó” ít ra cũng phải có trách nhiệm đối với tôi và giọt máu ông ta đã để lại trong cuộc đời tôi khiến tôi bụng mang dạ chửa, một bàn tay thì đầy, hai bàn tay thì vơi, phải vượt biển một mình, chịu bao nhiêu đắng cay để nuôi con ông ta khôn lớn bằng ngần ấy tuổi đầu. Tôi thì tôi chẳng đòi tiền bạc bồi thường, cấp dưỡng gì ở ông ta đâu nhưng nếu nói lỡ dại, mọi chuyện đổ bể, ông nhà tôi biết được chuyện “cha gà nuôi con vịt” đòi tôi phải bồi thường, thì người bỏ tiền bồi thường phải là cha thằng nhỏ chứ tôi đã mất bao nhiêu công sức nuôi nó suốt bao nhiêu năm, bây giờ có tới 4 mặt con xấp xấp chục tuổi làm sao tôi lấy đâu ra tiền mà bồi thường.
Thưa ông Hoàng Tuấn. Chuyện tôi kể ra đây đáng lẽ tôi không bao giờ kể vì cho đến bây giờ, chỉ có mình tôi biết rõ chuyện mà thôi. Người đàn ông dù họ có tinh khôn, ranh ma qủy quái đến đâu thì họ cũng rất khờ dại chuyện chung giường chung chiếu với đàn bà. Ý tôi không muốn nói chuyện khờ dại ở đây là chuyện khờ dại nghệ thuật gối chăn đâu mà là khờ dại không biết đứa con trong bụng người đàn bà là giọt máu của mình hay giọt máu của người đàn ông khác. Tôi dám nói, trăm người đàn ông thì cả trăm đều rất nhẹ dạ cả tin người đàn bà khi người đàn bà ỏn sót nói em có bầu với anh là ông nào cũng như ông ấy cứ nhắm mắt tin mình là chủ nhân duy nhất của cái bầu. Nhưng có làm đàn bà, con gái thì tôi mới biết, chỉ có người đàn bà là biết chắc được cái bầu mình mang trong bụng là của người đàn ông nào. Linh tính của người đàn bà nó kỳ lạ lắm. Tôi nói vậy là các bà các cô hiểu tôi nói gì. Ăn nằm với ai, khi nào mà “dính” tức là thụ thai đó, là mình biết liền. Bảo tại sao biết thì chịu, nhưng linh tính nó biết đó. Mà cái bí mật tôi tính sống để dạ, chết mang đi ấy bây giờ lại nói ra là duyên cớ làm sao" Tính ra cũng là chuyện đã mười mấy năm trời rồi. Lúc đầu tôi cũng lo lắng lắm, nhưng năm tháng qua đi thì mình cũng nguôi ngoai, giống như tro bụi thời gian phủ lên lớp than hồng vậy. Tưởng là quên, là nguội lạnh vậy mà rồi một cơn gió thoảng làm tung lớp tro tàn thời gian, khiến lớp than hồng của dĩ vãng cháy bùng lên làm mình phải hồi tỉnh. Cái cơn gió thoảng mà tôi nói đến ở đây là cái bài báo nói về chuyện “cha gà nuôi con vịt” đăng trên báo Sàigòn Times đã làm tôi thao thức không ngủ suốt cả mấy tuần lễ. Chắc ông Hoàng Tuấn và qúy độc giả còn nhớ cách đây khoảng gần tháng, ông Liam gì đó đã kiện bà vợ ra tòa về tội giấu không cho ông biết, đứa trẻ ông đinh ninh là con ruột của ông, thực sự là con ruột của một người đàn ông khác. Nội vụ ra tòa, cãi lộn suốt mấy tuần lễ thì phải cuối cùng chánh án buộc bà vợ phải trả 70,000 tiền bồi thường cho người chồng. Tôi coi trên TV thấy mặt ông Liam cứ thộn ra như người mất hồn, chả ăn nói gì được, để nữ luật sư đại diện cho ông trả lời báo chí không à. Nhưng tôi không tin ông ta mất hồn, mà tôi nghĩ là ông ta đau khổ vì thà ông ta cứ sống trong ảo tưởng coi đó là con mình còn hạnh phúc hơn là biết sự thực đó không phải là con mình. Nhưng nếu người đàn ông nào cũng muốn biết sự thực dù là sự thực khổ đau còn hơn sống phập phồng vì không biết chắc đứa trẻ vợ mình đẻ ra có phải là con mình hay không, thì tốt nhất hỏi vợ cho ra môn ra khoai, nếu vợ vẫn một mực bảo đó là con mình, mà mình vẫn không tin, thì chỉ còn cách đi thử nghiệm phụ hệ di truyền thể DNA là chắc ăn nhất. Tôi đã hỏi rồi, tốn kém khoảng 5, 7 trăm bạc là cùng mà nhanh chóng và dễ dàng lắm. Tôi không biết mấy vị đàn ông nghĩ sao, tin tưởng vợ đến độ nào, tôi cũng chả biết cuộc sống của các các cô các bà có êm ả xuôi chèo mát mái hơn tôi không, nhưng tôi nghiệm ra, đã là người phụ nữ Việt Nam sau 1975, phải bôn ba vượt biển đi tỵ nạn thì gặp trăm ngàn chuyện khó. Vì vậy, chuyện có bầu với ông Cột mà rồi hoàn cảnh run rủi phải lấy ông Kèo làm chồng, đến khi mình đẻ con của Cột, mà Kèo thì cứ đinh ninh là con mình, chuyện đó chắc cũng không hiếm lắm đâu. Tôi nói vậy, chẳng phải là để kể xấu ai mà tôi chỉ muốn nói lên một thực tế tôi là một trong những người đàn bà đáng thương đó. Và hai người bạn gái nữa của tôi cũng tương tự hoàn cảnh đó. Cả hai trước đây cũng có cưới hỏi, có chồng con đàng hoàng, nhưng hiện đều sống cảnh single mum nuôi con vì đã chót “sinh con vịt” trong khi lại sống với “ông chồng gà”.
Thưa ông Hoàng Tuấn và qúy vị độc giả. Chuyện của tôi rất dài dòng có nói cả năm cũng không hết nhưng thôi, tôi chỉ xin kể cái lúc tôi mới đi dậy học vào năm 1979, 80 gì đó. Cái thời mà CS họ vẫn gọi là “bao cấp” đó mà, dậy cả ngày lẫn đêm hết trên trường rồi còn tối đến dậy bình dân học vụ mà lương cũng chỉ có 36 đồng bạc, thịt tiêu chuẩn được có 250 gram, đường được nửa ký, cộng với phần mười bao bột ngọt. Sống khốn khổ thiếu thốn như vậy, nên người tôi cứ dại đi, gầy đét lại như con cá mắm. Năm đó tôi mới có 18 tuổi. Tốt nghiệp trung học, không học hành sư phạm gì, nhưng vẫn được đi dậy bình dân học vụ. Khổ sở như vậy nên tôi mới quen D. Anh này cũng là một sinh viên đi dậy học bình dân học vụ như tôi nhưng là dân chợ trời tháo vát đáo để. Nhờ D. nên tôi thoát khỏi cảnh nghèo túng, khổ sở, trở nên có da có thịt, xinh đẹp bội phần. Nhưng tôi đâu có biết, chính D. đã kéo tôi vô tình yêu, đẩy tôi vào vòng bế tắc, dang dở mối tình đầu để rồi bây giờ mỗi khi nghĩ tới D. tôi vừa thương, vừa hận D. và rồi tôi hận lây cả đàn ông không để đâu cho hết... (Còn tiếp...)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.