Trong truyền thống, Cam Bốt vẫn có quan hệ thân thiết với Trung Quốc. Theo Paul Marks - một thiếu tá Hoa Kỳ từng làm việc trong Tòa Đại Sứ Mỹ tại Nam Vang các năm 1996-1999 - thì Mỹ không nắm vững và lại đánh giá thấp truyền thống tình thân Hoa-Miên này, trong bài viết trên tờ Wall Street Journal hôm Thứ Sáu 28.7.2000. Năm 1860, khi nhà thám hiểm Pháp Henry Mouhot tới giao điểm của 4 dòng sông chính của Cam Bốt tại cảng Nam Vang, ông khám phá ra một thị trấn 10,000 cư dân, hầu hết là người Hoa nói tiếng Quảng Đông. Và rồi D.O. King, một nhà thám hiểm Anh Quốc khi viết về Cam Bốt, cũng xác nhận như vậy. Mà chuyện đó vốn có từ xa xưa trước đó nữa. Đến từ năm 1693, khi Vua Khmer tại Oudong đã ban sắc lệnh bổ nhiệm một người Hoa chịu tarch nhiệm về luật pháp tại Phố Tàu này. Và họ nắm hầu hết các giao dịch buôn bán.
Gần nơi bờ sông đó, có Trường Tiểu Học Hoa Kiều Duanhua, thuộc quyền sở hữu của Bang Tiều Châu tại Nam Vang, nhưng giáo viên toàn là người Hoa Lục tới. Sáng lập từ năm 1914, trường Duanhua bây giờ có hơn 10,000 học trò toàn thời, và được biết là trường tiểu học Hoa Ngữ lớn nhất thế giới.
Gần bờ sông hơn, là Trường Hoa Ngữ Minsheng của Hội Hokkien. Xây từ năm 1927, nhưng đóng cửa từ 1970 tới 1999, trường đã mở lại với cơ sở tối tân hơn, trong đó có các sân bóng rổ và phòng lab máy điện toán. Chính phủ Bắc Kinh đã cấp học bổng cho các HS giỏi vào TRung Quốc học, trong khi đó một đại học cho Hoa Kiều mở tại tỉnh Phúc Kiến lại ưu đãi lấy học phí thấp. Hiện các trường Hoa Ngữ mọc như nấm ở Cam Bốt - có 69 trường với hơn 50,000 học trò - và trong mục tiêu cung cấp nhân sự cho các công ty Hoa Lục nơi đây.
Các hãng Hoa Lục lại ào vào kahp ngõ ngách kinh tế Cam Bốt. Người Hoa đã xây, sở hữu hay điều hành các xưởng điện, dược phẩm, xi măng và xưởng may mặc, và hàng chục ngân hàng, bệnh viện, tiệm ăn, khách sạn và quán nhạc ở Cam Bốt.
Các hãng xây cất Hoa Lục đã thắng thầu những hợp đồng của ADB để xây xa lộ tại Cam Bốt, trong khi các chuyên viên TRung Quốc đi đào giếng tại các làng Cam Bốt. Thậm chí, bọn băng đảng Tam Hoàng, Mafia Tàu từ Hồng Kông và Macau cũng đổ xô vào Cam Bốt.
Cứ vào Cam Bốt thì thấy chỗ nào cũng có hình ảnh Hoa Lục. Các toán thợ của Công ty Hợp tác Kỹ Thuật Tỉnh Jilin của Hoa Lục đã kẻ các lằn đường trên Đại Lộ Mao Trạch Đông giữa Nam Vang. Kế hoạch khu phát triển miễn thuế tại Cảng Sihanoukville là sáng kiến của Wang Jun, chủ tịch hãng China International Trust and Investment Corp., một hãng thuộc Hội Đồng Quốc Gia Trung Quốc.
Thậm chí, Đài Loan cũng bị hất cảng khỏi Cam Bốt gần đây, và các hãng thân Đài Loan phải chạy vào Chợ Lớn của Việt Nam. Bắc Kinh giải thích đó là nhờ bản thương ước Miên-Hoa năm 1996. Nhưng tình hình xảy ra năm 1997 mới là quyết liệt: khi cuộc nội chiến suýt bùng nổ thì Đồng Thủ Tướng Hoàng Tử Ranariddh và đại diện Đài Loan tại Nam Vang bị buộc phải rời Cam Bốt. Thời gian sau thì Ranariddh trở về Làm Chủ Tịch Quốc Hội Cam Bốt, nhưng Thủ Tướng Hun Sen vẫn kiên quyết cấm cửa, không cho đại diện Đài Loan nào vào lại.
Trung Quốc bèn thưởng cho Cam Bốt các khoản vay nhẹ lãi (trị giá 200 triệu đô năm ngoái, lãi suất 0%), viện trợ quân sự và đưa các hãng Hoa Lục ào ạt vào đầu tư.
Ngay cả các bệnh viện Trung Quốc, như Bệnh Viện Số 5 Nhân Dân Hồ Bắc, đã mở cửa ở Cam Bốt với nhân viên toàn là người Hoa. Bắc Kinh còn đưa hấun luyện viên sang dạy thể thao, thâm chí còn tài trợ xây một cao ốc mới cho Thượng Viện Cam Bốt.
Người ta đóan là Hải Quân Trung Quốc sẽ vào Cảng Sihanoukville trong 5 năm tới. Cam Bốt không có gì, hay là có rất ít, để bị mất khi chơi với Trung Quốc. Với nền kinh tế trì trệ, Cam Bốt phải chịu cái giá đó để Hoa Lục tăng ảnh hưởng trong cộng đồng 500,000 người Hoa tại Cam Bốt. Tòa Đại Sứ Hoa Lục tại Nam Vnag tài trợ các hội người Hoa, tân trang các trường Hoa Ngữ, mua sách giáo khoa, huấn luyện giáo viên. Một đài truyền hình quốc doanh còn phát tin hàng đêm bằng tiếng Quan Thoại, đó là chưa kể nhiều báo Hoa Ngữ tại Nam Vang. Trong kỳ bầu cử năm 1998, các đảng chính trị Cam Bốt cũng phải phát truyền đơn Hoa Ngữ.
Trong khi đó thì ngân sách năm 2000 về viện trợ nước ngoài của Hoa Kỳ lại cấm viện trợ tài chánh cho chính phủ Nam Vang, lại còn buộc Bộ Trưởng Ngân Khố Mỹ phải ngăn chận các khỏan vay quốc tế cho Cam Bốt. Thế là Cam Bốt phải ngả vào tay Hoa Lục.
Cũng vậy, Hà Nội lại không để ý gì bao nhiêu tới cạnh sườn này. Chỉ cứ nghĩ tới đưa quân qua Lào, cứ lo đưa cột biên giới vào sâu biên giới Cam Bốt để chọc giận người đàn em phương Nam, và liên tục đàn áp những người có lòng tại quê nhà. Tại sao Đảng CSVN cứ nhìn dân mình như kẻ thù, mà lại nhìn Hoa Lục như gương lớn cần noi theo - giữa lúc chính đàn anh này đang xiết dần các gọng kềm vùng Đông Nam Á" Làm ơn, tỉnh lại giùm đi.