Chiều tôi về
Em tô mầu vàng ố
Mầu bụi đường khô quạnh bóng trăng
Đường ngả mầu
Bóng trăng vò võ
Em có chờ
Rêu sạm trong đêm"
Mầu tối mù lan vách đá
Nhớ mênh mông đôi mắt giã từ
Rồi đi biệt
Để hờn trên đỉnh gió
Ta ở đâu"
Cánh mỏng phù du
Người về mà lệ chảy, thoảng trong hồn đã dậy sóng âm ba như phút ra đi bùi ngùi chia biệt! Người biết thế hay không, hỡi lữ khách dặm dài bụi gió" Một sát na hay muôn kiếp trầm luân cũng chỉ là hạt cát nằm trong vỏ ốc, lặng nghe sóng cả đại dương vỗ đều trên cồn cát hoang vu, thì đi hay về nào động bóng hoa lay. Lữ khách ơi, cửa vẫn mở từ mùa trúc biếc, xin mời:
Chung trà đã lịm khói
Hàng chữ vẫn nối dài
Thế sự chùm hoa dại
Ủ mờ con mắt cay
Người còn đứng bên hiên rũ áo, phấn thông vàng rũ mãi không rới! Ô hay, phấn hoa trên áo rưng rưng mà lạc phím cung đàn lỗi nhịp:
Công Nương bỏ quên chút hờn trên dấu lặng
Chuỗi cadence ray rứt ngón tay
Ấn sâu xuống ưu phiền trên phím trắng
Nửa phím cung chõi nhịp lưu đầy
Khách lữ khép bờ mi, bỗng lao đao đoạn đường vừa trải, khổ nhục hằn trên áo mỏng sờn vai, vơi đầy những cho và nhận, tự từ tâm độ lượng Di Đà:
Đôi mắt cay
Phím đen phím trắng
Đen trắng đuổi nhau thành ảo tưởng
Trên tận cùng điểm lặng tròn xoe
Ta gửi đó ưu phiền năm tháng
Cửa kín, chòm mây cuốn nẻo xa
Ngu ngơ đếm chữ, mắt hoa nhòa
Tay buồn vuốt mãi tờ hương rã;
Phảng phất mưa qua mấy cụm nhà
Giòng sông cũ bâng khuâng mái chèo xuôi về đồng cỏ cháy, giọt lệ tang thương đẫm ướt suốt mùa trăng; có ai nghe lời sông gọi núi, nghẹn cung thương, lạc cả phím tơ chùng:
Ve mùa hạ chợt về thành phố
Khóm cây già che nắng hoang lương
Đám bụi trắng cuốn lên đầu ngõ
Trên phím đàn lặng lẽ tàn hương
Tiếng ve dội lăn tăn nốt nhỏ
Khóc mùa hè mà khô cả đại dương!
Đường dốc núi mây đen vần vũ, lời Quan Âm “ Ưng dĩ trưởng giả, cư sỹ, tể quan ... tức hiện trưởng giả, cư sỹ, tể quan thân nhi vị thuyết pháp .....” Thế ấy. Giọt máu rỏ ngón tay, phím đứt, cung bực nào réo rắt bi thương. Trăng lồng đáy nước còn vỡ vụn tà dương thì khổ lụy đầy vơi nào đã dứt:
Đạo sỹ soi hình bên suối
Quên đâu con mắt giữa đêm
Vội bước gập ghềnh khe núi
Vơi mòn triền đá chân chim
Ô hay, giây đàn chợt đứt
Bóng ma đêm như thật
Cắn đầu ngón tay giá băng
Điệp khúc lắng trầm trong mắt
Rồi phím đàn lơi lỏng;
Chùm âm thanh rời, ngón tay rát bỏng
Chợt nghe nguyệt quế thoảng hương
Điệp khúc chậm dần theo dấu lặng
Đêm sụp xuống
Bóng dồn một phương
Lạnh toát âm đàn xao động
Trái tim vỗ nhịp dị thường
Như cánh chim bay ngang hư không, dấu vết nào vương lại" Vầng mây xanh chưa kịp rẽ ngôi, chân trời xa đã mờ bóng nhạn, như bụi cỏ bâng khuâng chờ nắng, nơi thiền am, mưa đã rạt rào:
Ngoài biên cương
Cây cao chói đỏ
Chiến binh già cổ mộ
Nắng tắt chiến trường
Giọt máu quạnh hơi sương
Một ngày chơi vơi đỉnh thác,
Nghe bồn chồn tiếng gọi hư không.
Giai điệu nhỏ dồn lên đôi mắt
Mặt hồ in ánh nước chập chờn.
Mặt hồ im, tảng mầu man mác
Ảnh tượng mờ, một chút sương trong
Quãng im lặng thời gian nặng hạt;
Tôi nghe đời trong tấu khúc Thiên hoang
Không chúng sinh sẽ không có Phật nên đạo nào mà luân chuyển đơn côi" Không cõi ta-bà phiền trược, ai người thấy bóng Thích Ca:
Phủi tay kinh nỗi đảo điên
Tôi theo con kiến quanh triền đỉnh hoang
Hơi thở ngưng từ đáy biển sâu
Mênh mông sắc áo dậy muôn mầu
Một trời sao nhỏ xoay khung cửa
Khoảnh khắc Thiên hà ánh hỏa châu
Lữ khách ơi, hỡi người về từ đỉnh núi, sương đã tan chưa mà chẳng thây mặt trời" Từ lòng đất mầu, lửa địa ngục đã phun cao, đốt trụi rừng thu lá tím, bật lên tiếng nấc nghẹn từ cung đàn từng lãng đãng trăng sao:
Tiếng xe đùa qua ngõ
Cành nguyệt quế rùng mình
Hương tan trên dấu lặng
Giai điệu tròn lung linh
Bóng cỏ rơi, giật mình sửng sốt
Mặt đất rung, ma quỷ rộn phương trời
Chút hơi thở mong manh trên dấu lặng
Đêm huyền vi, giai điệu không lời
Theo chân kiến, luồn qua cụm cỏ
Bóng âm u thế giới chập chùng
Quãng im lặng nghe mùi đất thở
Giây chùng, phím vỡ! dẫu bi thương cung bậc vẫn tương tư. Trong gió thoảng, hương mạn-đà-la vỗ đầy Từ Ái, rải khắp ta-bà lời Diệu Pháp Liên Hoa:
Nỗi nhớ đó khát khao luồn sợi tóc
Vòng tay ôm cuộn khói bâng khuâng
Uống chưa cạn chén trà sương móc
Trên đài cao Em ngự mây tầng
Lên cao mãi đường mây khép chặt
Để xoi mòn ảo tưởng thiên chân
Ô, nguyệt quế! trắng mờ đôi mắt
Ô, sao Em" sao ấn mãi cung đàn"
Giai điệu cổ thoáng buồn u uất
Xưa yêu Em
Xao động trăng ngàn.
Khách lữ rời phím. Mở cửa. Lại ra đi. Trăng non rón rén bước theo, phủi nhẹ bụi thông vàng vương trên y phấn-tảo.
Chìm trong định, khách nào hay còn có bóng trăng theo, tiễn người xuống núi một đoạn đường cô lý .....
Diệu Trân
(Đêm nguyệt cầm 21 tháng 12,2005)
* Thơ Thị Ngạn