Hôm nay,  

The Spy Who Loved Us: Tên Điệp Viên Thươn[g] Chúng Ta

13/06/200500:00:00(Xem: 5121)
[Ẩn hả, nhớ chứ]

4
"Bà xã biểu tôi, đã tới lúc nhường chỗ cho thế hệ trẻ hơn, nhưng tôi chưa thể chết".
Ẩn nói, "Chẳng có nơi nào cho tôi, để mà đi tới. Địa ngục thì dành những tên lừa đảo. Thứ này thì đầy rẫy ở Việt Nam. Thành thử, địa ngục bây giờ nghẹt cứng rồi."
["My wife tells me it's time to make room for the younger generation, but I can't die yet," he says. "Hell is reserved for crooks, but there are so many of them in Vietnam, it's full".]
Bass

Qua tin báo chí, viên tướng tình báo cộng sản, Phạm Xuân Ẩn, trước nằm vùng tại miền nam, có gặp gỡ phái đoàn quay phim, khi đang được quay tại Sài Gòn và cho biết, ông có chứng kiến vụ nổ bom trên, và cho biết thêm, ông biết nhà văn Graham Greene là gián điệp Anh. Điều này thế giới đều biết, vì Greene cũng chẳng giấu. Nhưng chi tiết trên chứng tỏ, Ẩn đã hoạt động gián điệp từ lâu. Và cái việc, vào giờ chót, ông ta đưa Trần Kim Tuyến, trùm mật vụ thời ông Diệm, lên máy bay ra nước ngoài, chứng tỏ một điều: hai người có thể đã hiểu rõ nhau từ khuya!
NQT: Tản mạn về phim và những ngày ở Sài Gòn

Ẩn được thưởng mề đay chiến công sau chót, là do vai trò của ông chơi trong chiến dịch sau cùng, Chiến Dịch Hồ Chí Minh, giải phóng Sài Gòn. Nhưng việc làm sau cùng của chàng, trong chiến tranh, là một hành động vì bạn. Trong những giờ phút sau cùng Sài Gòn sắp rơi vào tay Cộng Sản, Ẩn xếp đặt cho cuộc trốn chạy của một người thầy cũ, Ông Trùm Gián Điệp Của Miền Nam, Trần Kim Tuyến. Trong bức hình trứ danh chụp cảnh chiếc trực thăng cất cánh, trên đỉnh một căn nhà vẫn cứ bị lầm là Toà Đại Sứ Huê Kỳ, thực ra, là mái một căn cứ của Xịa, cách đó hai dẫy nhà [blocks], người cuối cùng đang leo thang lên máy bay, là Trần Kim Tuyến. Bên dưới, đệ tử của Ông Thầy, Phạm Xuân Ẩn đứng, vẫy tay, bye bye.
Bass

Lễ tưởng niệm 30 năm Lò Cải Tạo được đánh dấu bằng những trùng hợp thật là quái dị:
Sự xuất bản "Khi Đồng Minh Tháo Chạy" vạch trần sự khốn nạn của "Ngài Henry quí mến". Như một phản ứng dây chuyền, Deep Throat xuất hiện, rồi hàng loạt bài viết về nhân vật thần bí này, và lẽ dĩ nhiên, về "Dear Mr. Henry".
Con nhân sư Cao Bồi, Tên Điệp Viên Mê Mẽo [US], mở miệng, trả lời thai đố: Ai là người tặng Miền Nam cho Miền Bắc, với, chỉ bằng một bức mật điện: “Vô lẹ lên, Mẽo tháo chạy rồi, không dám quay lại nữa đâu!”
Tin Văn sẽ lần lượt cống hiến bạn đọc, những tin tức nóng hổi, những bí mật động trời, vừa mới được "lịch sử" khui ra, về Cao Bồi, Deep Throat, Henry Kissinger.
*

-Anh là Do Thái, có phải không, Seymour" Haig hỏi tôi.
-Đúng.
-Anh có thực tình tin rằng, Henry Kissinger, một người Do Thái tị nạn từ Đức, đã từng mất mười ba người thân trong gia đình vì Nazi, lại làm chuyện thô bỉ của một tên công an chìm thậm thụt dò xét ngay chính những phụ tá của mình" Nếu những gì anh viết ra, có sự nghi ngờ ở trong đó, như vậy là anh có một món nợ phải trả, một món nợ với chính anh, và quốc gia này, bữa nay, đã cho chúng tôi một dịp để chứng tỏ, là bài viết của anh sai.
Chuyện xẩy ra vào năm 1973.
Như hồi ký của cả hai, Nixon và Kissinger, cho thấy, chẳng người nào hiểu được lý do tại làm sao mà Nhà Trắng không thể làm điều mà nó muốn, ở Việt Nam hay là ở Nhà. Lý do tại sao, thời điểm lúc đó có giá trị ra sao thì bây giờ vẫn có giá trị như vậy, đó là: chính quyền, qua những người đại diện của nó, đã làm việc trong dân chủ, qua đó, họ có trách nhiệm phải báo cáo [những gì họ làm] cho Hiến Pháp cũng như cho công dân cả nước, và chính điều này đòi hỏi những người lãnh đạo phải luôn luôn giữ được phẩm chất cao, về đạo đức, và về sự vẹn toàn [integrity] của họ: Đó là di sản của Watergate.
Seymour M. Hersh: Những Ngày Watergate.
[Người Nữu Ước số 13 & 20 Tháng Sáu, 2005]

Lời bàn Mao Tôn Cương: Câu viết của Ngài Seymour, giống như câu ông Hồ chôm của Mẽo, phải được đưa vô hiến pháp Nhà Nước Ta, thay cho điều số ba, hay số bốn gì gì đó.
*

Bà xã Ẩn, Thu Nhan, với cây chổi ngắn, đang quét bụi ở cổng trước. Một người đàn bà dễ chịu, khuôn mặt bầu, tóc búi. Kém Ẩn muời tuổi, bà đang bận bịu quét dọn nhà cửa, sửa soạn đón tiếp khách khứa bà con, sẽ nhộn nhịp viếng thăm nhà, trong đó có cả người con gái của họ, hiện sống ở California. nhân dịp Tết đến. Treo tòng teng quanh cổng, và trên những cây cọc dọc theo lối đi, là những chiếc lồng chim, đủ các thứ chim. Một chú vẹt, a blue Indian mynah with yellow bill, hót [announces, thông báo] “Ông ơi, có điện thoại”, [lẽ dĩ nhiên], bằng tiếng Việt. Con chim bắt chước tiếng đứa cháu Ẩn, hiện sống với ông bà, cùng với ba con trai đã lớn của họ.
Chúng tôi cởi giầy và vô một căn phòng rộng được dùng làm văn phòng và thư viện tại gia, và còn là phòng khách cũng như phòng ăn. Những kệ sách, mặt kiếng, ở sát tường phía cuối phòng. Bức tranh Tầu treo trên tường, phía bên trên sôfa và ghế. Bên dưới cửa sổ mở là bể cá, “thú vui” thứ ba trong một bộ gồm ba thú, [như người ta thường nói, ăn, ngủ, đ, ị…. Gấu thêm vô]. "Chó thì trung thành", Ẩn nói. "Chim vô tư nhảy nhót trong chuồng". “Cá dậy con người, hãy câm miệng. Thảm thay, thời gian tôi nằm nhà thương, hầu hết cá của tôi bị chết”.


Căn phòng có thay đổi, so với lần chót tôi tới thăm. Cái khoảng trống gần cửa ra vô, nơi để bàn làm việc của Ẩn, cùng mớ hồ sơ, giấy tờ, báo chí, cao có khi đụng trần nhà, nay được thay thế bằng chiếc dương cầm của người con trai. Sau đó, tôi hiểu chuyện gì đã xẩy ra tại văn phòng của Ẩn, khi đi quá bàn thờ gia đình, ra phía nhà bếp, tới hành lang sau nhà. “Đây là nơi bà xã tôi liệng tất cả những giấy tờ,” Ẩn nói, tay chỉ mớ bàn ghế văn phòng chứa những giấy tờ đã ngả mầu vàng. Chẳng có gì che chở cho chúng, ngoài cái mái nhà bằng nhựa.
*

Trong một bài viết về Greene, nhân dịp tưởng niệm ông, mới đây, Gấu tui có đưa ra nhận xét, rằng thì là những nhà văn VC “của chúng ta” thường kiêm thêm một nghề tay trái: công an, cớm, điểm chỉ, tình báo, an ninh… Nhưng tại làm sao mà không có nổi một nhà văn như Greene" Đây không phải vấn đề tài năng. Không liên can mắc mới gì tới tài năng. Nó liên can tới cái phần tâm linh của cả một miền đất. Nó giải thích, cơn hung hiểm của một miền đất, đã từng sống sót qua bao nhiêu tai ương, huỷ diệt, gặp kẻ thù nào cũng đánh thắng, và hiện đang đụng kẻ thù khủng khiếp nhất: chính nó!

Cái chết của những nhà văn VC chính là “niềm tin lẫm liệt” [chữ của Nguyễn Khải] của họ vào chân lý không bao giờ thay đổi, là chủ nghĩa Cộng Sản. Khi nhận ra sai lầm, là vô phương cứu chữa.
Thành thử, không thể nào có một ông điệp viên kiêm nhà văn như Greene ở trong số họ, là vậy.
Tay Hồng Mao này đã từng đưa ra một nhận xét tuyệt vời về nhà văn: Ngay khi cái nón [sắt, tai bèo...] vừa rớt xuống, là, lập tức, anh phải chạy về phía những kẻ yếu thế, những kẻ bị xua đuổi, những kẻ "bất hạnh"!
Người Việt nói y chang: Phù suy chứ đừng có phù thịnh.
Những ông đã từng dâng Miền Nam cho Miền Bắc, có ông nào nói được một lời an ủi cho "một nửa trái tim" của họ" Hay "cả trái tim", như ông Hồ đã từng nói: Trái tim của tôi ở Miền Nam"

"Vào năm 1991, nẳm chờ chết vì bịnh hoại huyết ở Thụy Sĩ, Greene mong ước, 'tớ chỉ mong người đời sẽ nhớ tớ, như là nhớ Flaubert', ['be remembered, perhaps, in the way that one recalls Flaubert']. Mọi người chới với. Tại sao lại Flaubert ở đây""
"Nhưng mong ước được như Flaubert có gì 'soi sáng' chúng ta. Bởi vì một cách nào đó, Greene cũng thực tập một kiểu chủ nghĩa hiện thực đặc biệt của ông: không phải thứ hiện thực thường ngày ở huyện nhưng mà là một viễn ảnh của những mắc míu tâm lý, chính trị, và tâm linh mà mỗi con người phải đối diện, ở những thời điểm cực điểm."
Ruth Franklin:Thượng Đế trong những chi tiết: Chủ nghĩa hiện thực tôn giáo của Greene. God in the details; đọc "Cuộc Đời Greene", của Norman Sherry, trên Người Nữu Ước, số 4 Tháng Mười, 2004.

Đâu có dễ gì, vào thời điểm cực điểm 30 Tháng Tư, trong khi cả nuớc, cả thế giới, cả nhân loại hồ hởi với chiến thắng vĩ đại, bước ngoặt lịch sử, đỉnh cao thời đại, vậy mà có người than, hỏng rồi, ta đã bị phản bội, lường gạt, lừa đảo. Ẩn than, địa ngục kẹt cứng những kẻ lường đảo, một tay 'trùm' như ông biết đi đâu bi giờ, là vậy!

Và bạn chỉ cần thay cụm từ 'tôn giáo" bằng "xã hội chủ nghĩa", là bật ra sự thất bại của những nhà văn điệp viên VC, như một Nguyễn Khải chẳng hạn, qua cuốn Thời Gian Của Người, viết giùm cho ông bạn PXA, với tên Quân, trong cuốn sách của NK.
*

Trong lúc chúng tôi đứng nhìn đống giấy má ngổn ngang nơi hành lang sau nhà, Ẩn bật lên câu khôi hài, "Bà xã biểu tôi, đã tới lúc nhường chỗ cho thế hệ trẻ hơn, nhưng tôi chưa thể chết," Ẩn nói. "Chẳng có nơi nào cho tôi, để mà đi tới. Địa ngục thì dành những tên lừa đảo. Thứ này thì đầy rẫy ở Việt Nam. Thành thử, địa ngục bây giờ kẹt cứng rồi."

Tai Ẩn như tai voi, trán vuông, cao, tóc đen, cắt ngắn, mắt nâu, vẻ linh hoạt. Mắt trái hơi lớn hơn mắt phải một chút, thành thử anh cùng lúc nhìn cuộc đời, cả hai kiểu, cận và viễn. Trong những bức hình từ hồi năm mươi, bận đồ bó, áo sơ mi trắng, quần đen, Ẩn giống như một đoàn viên đoàn công tác xã hội, dễ chịu, gọn gàng, ngăn nắp và làm chủ được mình. Anh cao hơn mức cao trung bình của người Việt. Hồi còn trẻ, đã từng là một tay quyền Anh, một tay bơi lội, và có lần đã từng nghĩ, sau khi thi rớt hai lần liên tiếp tại trường lớp, tại sao mình lại không thể trở thành một gã găng tơ. Anh không muốn nói về mình – có quá nhiều điều để nhớ. “Thật khó khăn. Và thật dài dòng. Và tôi thì già rồi.” Đột nhiên, anh đưa người về phía trước, anh bắt đầu nói về mình, về những chi li chi tiết, cách đây năm mươi năm. Anh vẽ vời, làm dấu, với những ngón tay, dài ngoằng, xương xẩu. Anh khuơ vòng trong không khí trước mặt, như tạo những trái banh, và, thỉnh thoảng lại đấm vào chúng. Anh chia những nhận xét của mình thành những hình tam giác, ngũ giác, hay vẽ một đường nét cong cong, tượng trưng một trong những nữ thần mà anh tin tưởng đã đem đến thành công cho anh trong cuộc đời.
Ẩn có thể nói chuyện hàng giờ đồng hồ về những sự kiện xẩy ra trên thế giới, so sánh, thí dụ, chiến tranh Việt Nam và Iraq, [anh nói, những kỹ thuật phát triển ở Á Châu, được chuyển tới sa mạc], và đo lường, đánh giá điệp vụ thế giới [“Người Mỹ là thầy trong vấn đề thu thập tin tức tình báo, nhưng họ không biết làm gì với chúng”].

[còn tiếp]
Nguyễn Quốc Trụ
Tanvien.net

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
DB Rick Miller thuộc Đảng Cộng Hòa, đại diện khu vực Sugar Land, đã bị phản ứng gay gắt sau khi ông chụp mũ các đối thủ tranh ghế ông chỉ vì họ là người Mỹ gốc Á trong địa hạt đông ngưởi gốc Á.
Ai quyết tâm đi tìm chân lý và hướng thượng cuộc đời trong tinh thần – Tu là cõi phúc – đều hưởng được sự bình an trong tâm hồn, tức là hưởng được hạnh phúc, Thiên đàng, Niết bàn, Cõi phúc ở trần gian
nữ tài tử Julia Roberts và cựu đệ nhất phu nhân Michelle Obama sẽ có chuyến đi đặc biệt thăm Việt Nam trước khi sang Malaysia dự chương trình "Leaders: Asia-Pacific"
ông có tập Thơ Lửa, cùng làm với Đoàn Văn Cừ, gồm những bài thơ đề cao cuộc kháng chiến chống Pháp, do Cơ quan Kháng chiến Liên khu III xuất bản, được in ở Thái Nguyên năm 1948
James Nguyen Fernandes, 43 tuổi, bị buộc tội 6 vụ tấn công, gồm 2 tội tấn công cố ý sát hại, và 6 tội phạm tội liên quan súng, theo hồ sơ tòa án cho biết.
Cục Cảnh sát Hình sự của Bộ Công an mới đây thừa nhận Việt Nam là một “điểm nóng” của nạn buôn người và di cư bất hợp pháp, với lợi nhuận hàng năm lên đến hàng chục tỉ đôla.
Khi chưa thấy ánh mặt trời, Tôi đã cảm nhận được muôn ngàn đau khổ, Của mẹ cha, Của bà con và của muôn triệu người dân gần xa trong nước, Lúc mẹ ôm bụng bầu chạy từ chỗ nầy sang chỗ khác,
Theo bản tin từ đài KUSI, Dân biểu Cộng Hòa Duncan D. Hunter cho biết ông sẽ nhận một tội sử dụng sai trái quỹ vận động khi ra tòa vào hôm Thứ Ba ngày 3 tháng 12/2019 trước Chánh án Thomas J. Whelan.
Mùa cháy rừng hiện nay nêu bật việc cần phải nhanh chóng đạt được các mục tiêu loại bỏ carbon đầy tham vọng của California, và bản báo cáo ‘Lộ Trình 2045’ đặt ra sơ đồ định hướng để đạt được mục tiêu đó
Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump hôm Thứ Hai, 2 tháng 12, lên án các nhà Dân Chủ tại Hạ Viện về việc tổ chức điều trần luận tội trong khi ông đang dự hội nghị thượng đỉnh NATO tại London
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.