Hôm nay,  

Lại Nói Về Bất Hạnh

26/11/200400:00:00(Xem: 4909)
“Bằng mọi giá, cố mà tránh, đừng ban cho mình cái thế giá là một nạn nhân. Trong tất cả mọi phần của cơ thể, khốn nạn nhất, là ngón tay trỏ. Nó lúc nào cũng thèm chỉ vào một ai, một điều gì đó, để mà buộc tội, để mà ăn vạ. Nó đúng là cái logo của nạn nhân, nghịch hẳn lại chữ V, tượng trưng cho chiến thắng [victory].
Cho dù tình cảnh bạn thê thảm, thê lương, khốn khổ, khốn nạn tới cỡ nào, đừng bao giờ ban cho mình cái đặc ân, là một nạn nhân. Và nhất là đừng ăn vạ bất cứ ai, bất cứ chuyện gì, bất cứ điều gì: lịch sử, nhà nước, cấp trên, cha mẹ, tuần trăng, tuổi thơ, đi tiêu, đi tiểu...".
Trên đây là những lời tâm sự của Joseph Brodsky, nhà thơ Nga, Nobel văn chương, với những sinh viên Đại Học Michigan, vào năm 1988.

Đọc những dòng trên, Gấu tui lại nhớ khi ở trại tị nạn, lần gặp phái đoàn thanh lọc, đã bằng đủ mọi cách, chứng minh cho được, và được thật, nghĩa là được công nhận, là một nạn nhân của Cộng Sản!
Sau này, cứ mỗi lần đọc, nghe bất cứ ai, viết, nói đến bất hạnh, tủi nhục… của miền nam cộng hoà, là cảm thấy gai gai, cứ như bị cười đểu, bị một ngón tay trỏ dí ngay mặt, mày là một thằng nạn nhân Cộng Sản!
Đành rằng, không khai thế, làm sao đậu, nhưng đậu xong rồi, tái định cư nước người rồi, lâu lâu, thỉnh thoảng lại cảm thấy nhói một cái.
Thấy thảm quá, nhục quá!
Tại làm sao mình khốn nạn như thế, là nạn nhân của chủ nghĩa khốn nạn như thế"
Brodsky, vẫn Brodsky, trong bài viết Chiến Lợi Phẩm, được in trong tập tiểu luận Về Khổ Đau và Trí Tuệ, đã viết, bằng một giọng têu tếu - một tiểu luận, cổ điển về hình thức, nhẹ như bông, như Coetzee khen ngợi - nhưng đôi khi nhức nhối, về thời trẻ của ông, còn đọng lại qua những hình ảnh của Tây Phương, những chiến lợi phẩm, thí dụ như những chiếc hộp sắt đựng thịt bò, những chiếc đài la dô làn sóng ngắn cũng như những phim ảnh và nhạc jazz. Như những sự kiện lịch sử trở thành những huyền thoại tuyệt vời, về sự giao lưu giữa các nền văn minh - Con Đường Tơ Lụa, Con Đường Hồ Tiêu... - chúng, những dấu ấn của văn minh Tây phương kia, lọt qua phía bên kia Bức Màn Sắt, và đem ý nghĩa về một Phương Tây tới những người dân Nga. Thú vị hơn, Brosdky nhớ lại, những hộp sắt, sau khi ăn xong ruột, người dân Nga sử dụng làm bình đựng bông, chuôi dao... và, thừa thắng xông lên, Brodsky cho rằng, chính những người dân Nga thế hệ của ông, mới là những người Tây Phương thực sự, và có lẽ độc nhất, "the real Westerners, perhaps the only ones".


Tôi cho rằng, chúng ta cũng có thể thừa thắng xông lên cùng với nhà thơ Nga, Brodsky, Nobel văn chương, và hùng dũng tự hào, rằng, văn học miền nam trước 1975, "một thứ văn học thực sự và có lẽ độc nhất".
Và tôi bỗng nhớ tới một câu cảm thán của một nhà thơ ở trong nước.
Theo ông, có hai thời kỳ văn học thật tuyệt vời, là thời kỳ Tự Lực Văn Đoàn, và thời kỳ 1960 "của các anh"..., "nhưng viết riêng cho anh vậy thôi. Anh đừng nói lớn, sợ tụi nó lại bảo tụi này tính vực dậy những xác chết!"
Thành thử những tủi thân, tủi nhục, những bất hạnh, những "văn học là được viết bởi kẻ chiến thắng"... sợ rằng không thể áp dụng cho văn học miền nam trước 1975. Cái sự ăn cắp, chôm chĩa của những kẻ thắng trận, như đầy rẫy khui ra từ các báo trong nước, cho thấy, đòi hỏi công bằng không phải là chuyện của văn học miền nam, của những nhà văn miền nam.
Nói như vậy không phải để khoe hơn, khoe tài, nhưng quả là rất phi lý khi cứ giành cho được bất hạnh cho miền nam, chỉ vì nó đã thua trận.

"Urbi et orbi": "To the city and to the world."
[Brodsky: Diễn văn Nobel văn chương]

Cũng lại vẫn Brodsky, đã mở đầu bài diễn văn Nobel, bằng cảm giác không được thoải mái, và kinh nghiệm chẳng thú vị của ông - vốn là một người thích một cuộc sống riêng tư - phải chường ra trước đám đông, khi đứng nhận giải.
"Nhưng cái cảm giác khó chịu đó còn tăng thêm lên, không hẳn là do nghĩ tới những người đã đứng đây trước tôi, mà là những người mà vinh quang bỏ sót họ, những người không được cái cơ may đứng ở đây để mà gửi lời tới "thành phố và thế giới" - "urbi et orbi" - những người mà sự im lặng tích luỹ, liên luỷ của họ là một thứ tìm kiếm, mà chẳng có kết quả, làm sao gửi gấm những lời nói tới thành phố và tới thế giới, của họ, thông qua người đang nói là tôi đây."
Brodsky sau đó, nhắc tới những nhà thơ như Osip Mandelstam, Marina Tsvetaeva, Anna Akhmatova, đều xứng đáng đứng ở đó, nhưng đều bị chế độ Cộng Sản Nga, hoặc sát hại, hoặc đẩy đến tự huỷ...

Đó mới chính là nỗi bất hạnh của chúng ta, không thể nói thay cho những người đã nằm xuống...
NQT
tanvien.net

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hòa Lan và Đan Mạch là hai quốc gia có hệ thống hưu trí tốt nhất thế giới, trong một nghiên cứu toàn cầu để xem quốc gia nào chuẩn bị tốt cho những công dân hưu trí của mình.
Theo một nghiên cứu của Credit Suisse, lần đầu tiên trong lịch sử, số triệu phú của Trung Cộng đã vượt qua số triệu phú của Hoa Kỳ.
Theo một báo của cơ quan an toàn giao thông của chính phủ công bố hôm 22/10, tỉ lệ tử vong do tai nạn xe cộ ở Mỹ giảm nhẹ trong năm 2018, và là trong hai năm liên tiếp.
Cộng đồng người nghèo ở Mỹ có thể phải gánh chịu nhiều hơn hậu quả của sự biến đổi khí hậu toàn cầu, bao gồm giá trị nhà giảm, giá bảo hiểm nhà sẽ tăng, nhà dễ bị đe dọa bởi lũ lụt.
Tin trên New York Time ngày 22/10: Từ 12/2017, hơn 1 triệu trẻ em trên toàn quốc mất đi bảo hiểm y tế từ các chương trình Medicaid và Children’s Health Insurance Program (CHIP), hai chương trình sức khỏe chính của liên bang và tiểu bang dành cho trẻ em thuộc các gia đình có thu nhập thấp.
Thị trường lao động hiện nay đang thay đổi chóng mặt, với “thủ phạm” chính là khoa học kỹ thuật. Chúng ta đang tiến đến một thời đại mà rồi đây robot và trí thông minh nhân tạo sẽ thay thế cho rất nhiều người lao động.
Vào ngày Thứ Hai 21/10, Cựu Chủ Tịch Hạ Viện Newt Gingrich đã cảnh báo trong chương trình “Fox News & Friends” là thực sự nguy hiểm khi chúng ta để thế hệ cháu của mình học tiếng Hoa.
The Hill đưa tin hôm 21/10: một số nhà ngoại giao ẩn danh cho biết tinh thần trong Bộ Ngoại Giao Hòa Kỳ đã rơi xuống mức thấp nhất trong thời đại tổng thống Trump.
Một thăm dò mới cho thấy đa số người dân Mỹ tin rằng Tu Chính Án Thứ Nhất nên được viết lại, và chấp nhận việc ngăn chận quyền tự do ngôn luận, cả tự do báo chí.
Hãy tưởng tượng một hệ thống y tế mà bác sĩ, y tá làm việc quá tải, kiệt sức, và họ làm việc như một zombie, không có tình thương với bệnh nhân; và nhiều người trong số họ phải tìm cách giảm căng thẳng bằng rượu bia, hoặc thậm chí là tự sát!
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.