Hôm nay,  

Việt Nam : Vẻ Vang Chỗ Nào ?

17/09/200400:00:00(Xem: 5059)
75 Năm Lịch sử của CSVN Là 75 Năm Khốn Khó Lầm Than
Hoa Thịnh Đốn.-Thêm một lần nữa người dân trong nước phải thi đua tham gia vào một phong trào vổ bổ và mất thời giờ. Lần này mọi người được kêu gọi dự viết về điều được gọi là "75 năm lịch sử vẻ vang của Đảng Cộng sản Việt Nam", nhưng Đảng này có gì để được ca tụng là "Vẻ vang" không "
SƠ LƯỢC
Để câu chuyện có đầu có đuôi, hãy ghi lại Đảng này do Hồ Chí Minh thành lập năm 1930, nhưng sau đó đổi tên là Đảng Cộng sản Đông Dương với ngụ ý cầm đầu luôn hai dân tộc Cao Miên và Lào. Nhưng âm mưu này bất thành nên vào năm 1951, tại Đại hội kỳ II tổ chức ở Xã Vinh Quang, huyện Chiêm Hoá tỉnh Tuyên Quang, đảng này lại đổi tên thành Đảng Lao Động Việt Nam và ra hoạt động công khai. Sau khi chiếm được miền Nam (Việt Nam Cộng Hòa) năm 1975, Đảng này lại quay về với tên Đảng Cộng sản Việt Nam. Như vậy, tính đến tháng 2-2005 thì Đảng này đã tồn tại được 75 năm.
Người Cộng sản Việt Nam gọi ngày sinh nhật này là "Ngày lễ lớn của dân tộc", nhưng mà "dân tộc" nào mới được chứ " Sắc dân nào trong số Dân tộc Kinh (Người Việt Nam) và 54 sắc Dân tộc anh em khác sống trên lảnh thổ Việt Nam đã bỏ phiếu tín nhiệm cho đảng CSVN cái quyền cai trị họ hay mọi Sắc dân đã bị đảng này tự ý tròng vào cổ chiếc rọ của độc tài, đảng trị "
Dù sao thì cái Đảng có trên 2 triệu đảng viên đã dùng súng đạn và nhà tù để cai trị khối đa số 60 triệu dân vẫn hung hăng phô trương đạt được "hết thắng lợi này đến thắng lợi khác" và mức phát triển kinh tế thì khi nào cũng "năm sau cao hơn năm trước". Nhưng chỉ số 7 hay 7.5% phát triển hàng năm của Việt Nam lại lệ thuộc hoàn toàn vào sức làm thuê cho các công ty người nước ngoài hay hợp doanh.

Vì vậy nếu ta kiểm điểm "thành tích" của họ cho có đầu đuôi thì sẽ thấy những lời nói của người Cộng sản thường không đi đôi với việc làm, đôi khi còn thổi phồng lên để lập thành tích báo cáo.

Tỷ dụ như trong thời kỳ chiến tranh, đảng CSVN cứ chối biệt không có quân đội trong miền Nam và cuộc chiến ở lãnh thổ Việt Nam Cộng Hoà là do các "Lực lượng võ trang nhân dân miền Nam đứng lên chống lại "Đế quốc Mỹ" và các "Chính quyền tay sai" tuân lệnh đàn áp và kìm kẹp nhân dân v.v... Hay họ nói họ chẳng dính dáng gì đến sự thành lập tổ chức chính trị được gọi là Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam và sau đó là Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hoà Miến Nam Việt Nam.

Thực chất thì cả hai tổ chức này đều là con đẻ của Bộ Chính trị đảng Cộng sản Việt Nam.

Hồ Chí Minh đã có kế hoạch xâm lăng miền Nam từ năm 1955, sau một năm làm chủ miền Bắc nhờ có Hiệp định Geneva chia đôi đất nước năm 1954. Điều này đã được chứng minh tại Hội nghị lần thứ Tám của Ban Chấp hành Trung ương Đảng lần II. Tài liệu của đảng CSVN viết : " Muốn thống nhất nước nhà , điều cốt yếu là phải ra sức củng cố miền Bắc, đồng thời giữ vững và đẩy mạnh cuộc đấu tranh của nhân dân miền Nam...Củng cố miền Bắc tức là bồi dưỡng lực lượng cơ bản của ta, xây dựng chỗ tựa vững chắc cho nhân dân cả nước giành thắng lợi trong cuộc đấu tranh củng cố hoà bình thực hiện thống nhất...."

Thời điểm năm 1956 theo Hiệp định Geneva,được chọn để tổ chức cuộc Tổng tuyển cử hai miền để tiến đến thống nhất đất nước. Nhưng việc này không xẩy ra vì nhiều lý do nhưng quan trọng nhất là việc Hồ Chí Minh không chịu rút khoảng 40 ngàn Bộ đội về phiá bắc Vỹ tuyến 17 và đã dùng số Bộ đội này vào việc chiếm đất dành dân.

Hà Nội coi chuyện này là "lật lọng" của Mỹ và Chính quyền Ngô Đình Diệm nên bàn kế hoạch xâm lăng miền Nam. Tài liệu của CSVN chứng minh : " Vào mùa thu năm 1956, bản Đề cương cách mạng miền Nam đã được đưa ra thảo luận trong hội nghị các bí thư tỉnh ủy miền Tây Nam Bộ, sau đó ở miền Đông Nam Bộ và đến tháng 12-1956 được thảo luận ở Hội nghị xứ ủy họp tại PhnomPênh (Nam Vang, Thủ đô của Cao Miên). Đề cương nêu ra xu thế phát triển tất yếu của cách mạng miền Nam "muốn chống My õ- Diệm ngoài con đường cách mạng, nhân dân miền Nam không có con đường nào khác...."

Vào tháng 1 năm 1959, Hội nghị lần thứ 15 Ban Chấp hành Trung ương đảng (Khoá II) đã có quyết định phát động chiến dịch quấy phá và đưa ra kế hoạch xây dựng và chiến đấu của "lực lượng vũ trang ở miền Nam". Hội nghị này quả quyết rằng:" Con đường phát triển cơ bản của cách mạng Việt Nam ở miền Nam là khởi nghĩa giành chính quyền về tay nhân dân."

Cái gọi là "lực lượng vũ trang ở miền Nam" chẳng qua chỉ là bộ đội miền Bắc cộng với số du kích địa phương theo Cộng sản và "khởi nghĩa" đây cũng chỉ là điều giả tưởng của Hồ Chí Minh mà thôi. Chẳng có tổ chức "nhân dân" nào ở miền Nam vào lúc đó có thể làm được việc này!

Sau Đại hội Đảng lần thứ III năm 1960 thì ý đồ xâm lược miền Nam của Hồ Chí Minh đã được Bộ Chính trị hoạch định. Tài liệu của Trung ương đảng ghi : " Trước sự phát triển mạnh mẽ của cách mạng miền Nam sau cao trào đồng khởi (1959-1960), tháng 1-1961, Bộ Chính trị Ban Chấp hành Trung ương đã họp và ra Nghị quyết về phương hướng, nhiệm vụ công tác trước mắt của cuộc cách mạng miền Nam. Bộ chính trị nhận định : Thời kỳ tạm ổn định của chế độ Mỹ - Diệm đã qua và thời kỳ khủng hoảng liên tiếp, suy sụp nghiêm trọng đã bắt đầu, các hình thái du kích cục bộ, khởi nghĩa từng phần đã xuất hiện mở đầu cho một cao trào cách mạng ngày càng rộng lớn....Bộ chính trị nhấn mạnh sự cần thiết phải ra sức xây dựng mau chóng lực lượng chính trị và quân sự, tăng cường khối đại đoàn kết nhân dân miền Nam trong Mặt trận dân tộc giải phóng, phát động phong trào đấu tranh chính trị mạnh mẽ của quần chúng, tích cực tiêu diệt sinh lực địch, bảo tổn và phát triển lực lượng của ta, làm tan rã chính quyền và lực lượng địch trên một phạm vi ngày càng rộng lớn, tiến lên làm chủ rừng núi, giành lại toàn bộ đồng bằng, ra sức xây dựng cơ sở và đẩy mạnh đấu tranh chính trị ở đô thị, tạo điều kiện và nắm mọi thời cơ thuận lợi để đánh đổ chính quyền Mỹ - Diệm, giải phóng miền Nam..."

Vào thời kỳ này, toàn bộ hệ thống thông tin và tuyên truyền của Hà Nội đã đồng loạt đề cao điều được gọi là "cao trào đồng khởi" của dân chúng miền Nam, nhưng thực chất chỉ có một thiểu số người dân thôn quê sống trong vùng kiểm soát của Cộng sản đã bị lính du kích chĩa súng sau lưng bắt đi biểu tình chống chính phủ Ngô Đình Diệm tại một vài địa điểm ở vùng Đồng bằng Cửu Long.

Cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn do miền Bắc chủ động xâm lăng miền Nam từ đó kéo dài đếng tháng 4-1975 khi bộ đội Cộng sản vào Sài Gòn thì đảng CSVN cai trị cả nước. Trong suốt 15 năm chiến tranh, trên dưới 4 triệu con dân nước Việt của cả hai miền đã hy sinh mà mãi cho đến ngày tàn cuộc chiến, người Cộng sản mới nhìn ra sự thật là miền Nam "trong gông cùm Mỹ - Ngụy" trù phú gấp 100 lần hơn "hậu phương lớn miền Bắc" và người dân trong Nam thì nhân hậu và giàu có hơn những đồng bào sống trong vùng Cộng sản!

Rồi người Cộng sản còn bị nhân dân miền Nam ghê sợ, lạnh nhạt, khinh miệt trộn lẫn với thương hại .

Không khí ngột ngạt này đã khiến cho Lê Duẩn, Tổng Bí thư Đảng -người nắm toàn quyền sau khi Hồ Chí Minh chết năm 1969 -ban hành những biện pháp khắc nghiệt trả thù người miền Nam bằng ba chính sách : Đánh Tư sản mại bản, cưỡng bách dân thành phố đi "Vùng kinh tế mới" để cho bộ đội chiếm nhà, chiếm đất; bắt Quân-Cán-Chính miền Nam, những người thua trận, nhốt vào các trại lao động tập trung mà Hà Nội hoa mầu gọi là là "Học tập cải tạo"; Phát động phong trào tiêu diệt văn hoá miền Nam chiến dịch đốt sách và bắt bỏ tù các nhà trí thức, chính trị gia và văn nghệ sỹ.

Chủ trương lấy "gậy sắt đánh vào lưng đàn bà" của Duẩn đã phản ảnh ở kỳ Đại hội đảng lần IV năm 1976. Báo cáo chính trị do Duẩn đọc đã xác nhận đảng CSVN cương quyết : "Nắm vững chuyên chính vô sản, phát huy quyền làm chủ tập thể của nhân dân lao động, tiến hành đồng thời ba cuộc cách mạng: cách mạng về quan hệ sản xuất, cách mạng khoa học - kỹ thuật, cách mạng tư tưởng và văn hoá, trong đó cách mạng khoa học - kỹ thuật là then chốt; đẩy mạnh công nghiệp hoá xã hội chủ nghĩa là nhiệm vụ trung tâm của cả thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội; xây dựng chế độ làm chủ tập thể xã hội chủ nghĩa, xây dựng con người mới xã hội chủ nghĩa; xoá bỏ chế độ người bóc lột người, xoá bỏ nghèo nàn lạc hậu; không ngừng đề cao cảnh giác, thường xuyên củng cố quốc phòng...xây dựng thành công Tổ quốc Việt Nam hoà bình, độc lập, thống nhất và xã hội chủ nghĩa..."

Nhận định về tình hình quốc tế thời bấy giờ, Duẩn kên kên : " Hoàn cảnh quốc tế thuận lợi, song cuộc đấu tranh "ai thắng ai" giữa cách mạng và phản cách mạng còn rất gay go và phức tạp."

Nhưng ai vào lúc ấy muốn tranh giành với CSVN mà thắng với thua " Hậu quả của chính sách sắt máu của Lê Duẩn đã chứng minh sau 5 năm thi hành các Nghị quyết của Trung ương, chính sách trả thù nhân dân miền Nam và chủ trương đem chính sách kinh tế lạc hậu của miền bắc Xã hội chủ nghĩa vào áp dụng trong Nam đã đầy nhân dân xuống tận bùn đen, đói khát, bất mãn và tuyệt vọng.

Thứ nhất, khoảng 2 triệu người dân hai miền đất nước mà đa số từ miền Nam đã bất chấp hiểm nguy một sống mười chết bỏ nước ra đi chạy trốn Cộng sản. Khoảng vài trăm ngàn người đã chết trên biển Đông và đường bộ trên đường bỏ trốn.

Thứ nhì, Duẩn và những kẻ hiếu chiến trong Bộ Chính trị đã xua quân xâm lăng nước láng giền Cao Miên cuối năm 1978 để chuốc lấy cuộc tấn công vượt biên giới của quân Tầu năm 1979. Lãnh tụ Trung Hoa vào thời ấy là Đặng Tiểu Bình đã gọi cuộc tấn công bình địa 4 Tỉnh của Việt Nam dọc biên giới là để "Dạy cho Việt Nam một bài học."

Vài trăm ngàn thanh niên, thiếu nữ Bộ đội đã bị Duẩn nướng vào hai cuộc chiến phiêu lưu này!

Thứ ba, chủ trương kinh tế phá sản của thời hậu chiến tranh của Hà Nội đã hoàn toàn thất bại. Duẩn nhìn nhận trong Báo cáo chính trị : "Năm năm qua (1976 - 1982) được ghi vào lịch sử dân tộc như một đoạn đường thắng lợi vẻ vang của cách mạng Việt Nam". Song chúng ta đang đứng trước những khó khăn lớn về kinh tế và xã hội, đặc biệt trên mặt trận kinh tế, đất nước ta đang đứng trước nhiều vấn đề gay gắt. Những khó khăn đó trước hết là do nguồn góc sâu xa của tình hình đất nước, xã hội...gây ra. Song, mặt khác, khó khăn đó còn do khuyết điểm sai lầm của các cơ quan Đảng và Nhà nước về lãnh đạo và quản lý kinh tế, quản lý xã hội tạo nên. Trên những mặt nhất định, khuyết điểm, sai lầm về lãnh đạo và quản lý là nguyên nhân chủ yếu gây ra hoặc làm trầm trọng thêm tình hình khó khăn về kinh tế và xã hội trong những năm qua. Ban Chấp hành Trung ương Đảng đã tự phê bình về những khuyết điểm và sai lầm của mình trước Đại hội (kỳ V)."

Duẩn cứ loay hoay chống đỡ tình trạng sa sút kinh tế bằng những biện pháp vá víu cho đến khi chết vào ngày 10-7-1986. Trường Chinh, Chủ tịch Quốc hội được đưa lên thay Duẩn nhưng cũng chỉ tồn tại đến kỳ Đại hội Đảng lần VI năm 1986.

Thời kỳ được gọi là "Mở cửa - Đổi mới" để cứu Việt Nam ra khỏi vũng bùn nghèo nàn, chậm tiến và cô lập với thế giới bắt đầu từ khi Nguyễn Văn Linh được Đại hội đảng lần VI năm 1986 cử làm Tổng Bí thư đảng.

Linh phê bình chính sách của Lê Duẩn đã đưa "nền kinh tế xã hội nước ta vào khủng hoảng trầm trọng...Nguyên nhân chủ quan của tình hình khó khăn, khủng hoảng là do những sai lầm, khuyết điểm trong sự lãnh đạo, quản lý của Đảng và Nhà nước...Khuynh hướng tư tưởng chủ yếu của những sai lầm ấy, đặc biệt là những sai lầm về chính sách kinh tế, là bệnh chủ quan, duy ý chí, lối suy nghĩ và hành động giản đơn, nóng vội, là khuynh hướng buông lỏng trong quản lý kinh tế, xã hội, không chấp hành nghiêm chỉnh đường lối và nguyên tắc của Đảng. Đó là những biểu hiện của tư tưởng tiểu tư sản vừa "tả" khuynh, vừa "hữu" khuynh. v.v..."

Nhóm Nguyễn Văn Linh đề cử và được chấp nhận đưa Võ Văn Kiệt lên làm Thủ tướng để thực hiện kế hoạch "Xoá bỏ chế độ tập trung quan liêu bao cấp" Cộng sản để chuyển sang "Kinh tế thị trường" của Tư bản Chủ nghĩa. Nhưng Linh lại không giám thừa nhận làm theo Tư bản mà lại gọi chệch đi là nền "Kinh tế thị trường nhiều thành phần theo định hướng Xã hội Chủ nghĩa."

Thật ra cho đến bây giờ cũng chưa có người nào trong Đảng giải thích được cái nghĩa đích thực của những chữ nghĩa tối tăm mơ hồ này.

Thời kỳ Nguyễn Văn Linh đã đem lại một không khí phấn khởi mới trong nhân dân và đội ngũ cán bộ nhờ vào sự đầu tư của nước ngoài, đặc biệt từ các nước trong khu vực Đông Nam Á Châu. Mức phát triển kinh tế đã có năm lên đến 9% và lợi tức hàng năm của người lao động cũng tăng lên mức 200 Mỹ kim.

Nhưng các nhóm thủ cựu trong Đảng lại sợ cởi mở quá sẽ làm tan rã Đảng và mất quyền cai trị nên lần hồi xiết lại. Ngay đến Nguyễn Văn Linh, Tác giả các bài viết ngắn "Những việc cần làm ngay" trên báo Nhân Dân chỉ trích những thói hư tật xấu của cán bộ, đảng viên cũng phải ngưng.

Gần cuối nhiệm kỳ 5 năm, Linh phải đương đầu với sự tan rã nối đuôi nhau của các nước trong khối Xã hội chủ nghĩa Đông Âu từ 1989 đến Liên Bang Sô Viết năm 1992 và tình trạng tham nhũng, nạn giấy tờ hành chính chồng chéo gây phiền hà cho nhân dân và các nhà đầu tư nước ngoài. Nạn chạy chức chạy quyền, trên bảo dưới không nghe của đội ngũ công chức, cán bộ, đảng viên thi đua phát triển. Cán bộ lãnh đạo bắt đầu nhen nhúm học làm Tư bản tạo ra các thế lực Mafia trong đảng.

TỪ ĐỖ MƯỜI ĐẾN LÊ KHẢ PHIÊU

Sau Linh đến lượt Đỗ Mười lên làm Tổng Bí thư Đảng năm 1991 và ngồi mãi cho đếng tháng 12-1997 vì không giải quyết được những vụ tranh giàng trong nội bộ đảng CSVN.

Thời kỳ Đỗ Mười được đánh dấu lấy lại niềm tin cho đội ngũ cán bộ đảng viên khi Đỗ Mười tái khẳng định : " Đảng lấy chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho hành động, lấy tập trung d6an chủ làm nguyên tắc tổ chức cơ bản." (Tài liệu Trung ương Đảng)

Sở dĩ Mười phải xác định như thế là nhằm giải toả nỗi lo âu, hoang mang tư tưởng trong phần lớn đảng viên sau khi khối Cộng sản Đông Âu và Liên bang Xô Viết tan rã. Nhóm chữ "Diễn biến hoà bình" xuất hiện từ đây nhằm ám chỉ "Các thế lực thù địch" cả trong lẫn ngoài Việt Nam chống phá sự tồn tại của đảng CSVN.

Mười tung ra kế hoạch Xây dựng chỉnh đốn Đảng để thanh lọc hàng ngũ và lấy lại niềm tin trong nhân dân đang hoang mang và nghi ngờ về khả năng lãnh đạo của đảng và nhà nước trước sự tan rã của các chính phủ Cộng sản trên thế giới.

Nhưng tới giữa nhiệm kỳ, vào tháng 1-1994, Hội nghị Đại biểu toàn quốc đã nhìn nhận Việt Nam đang phải đối phó với 4 nguy cơ trước mắt : " Nguy cơ tụt hậu xa hơn về kinh tế; nguy cơ chệch hướng xã hội chủ nghĩa; nạn tham nhũng và các tệ nạn xã hội; âm mưu và hành động "diễn biến hoà bình" của các thế lực thù địch."

Những thứ được gọi là bất cập và khẩn trương này theo đuổi Mười đến tháng 12-1997, khi Lê Khả Phiêu thay Mười tại Đại hội kỳ VIII. Tại Đại hội này, Mười báo cáo : " Nạn tham nhũng, buôn lậu, lãng phí của công chưa ngăn chặn được. Tiêu cực trong bộ máy nhà nước, đảng và đoàn thể, trong các doanh nghiệp nhà nước, nhất là trên các lĩnh vực nhà đất, xây dựng cơ bản, hợp tác đầu tư, thuế, xuất nhập khẩu và cả trong hoạt động của nhiều cơ quan thi hành pháp luật...nghiêm trọng kéo dài. Việc làm đang là vấn đề gay gắt. Sự phân hoá giàu nghèo giữa các vùng, giữa thành thị và nông thôn và giữa các tầng lớp dân cư tăng nhanh. Đời sống một bộ phận nhân dân, nhất là ở một số vùng căn cứ cách mạng và kháng chiến cũ, vùng đồng bào dân tộc, còn quá khó khăn. Chất lượng giáo dục, đào tạo, y tế ở nhiều nơi rất thấp. Người nghèo không đủ tiền để chữa bệnh và cho con em đi học...." (Tài liệu đảng CSVN)

Tình trạng này đã không có mấy thay đổi dưới thời Lê Khả Phiêu và Nông Đức Mạnh. Trong báo cáo chính trị kiểm điểm thành tích đọc tại Đại hội Đảng lần IX tháng 4-2001, Phiêu lại kêu gọi : " Tăng cường tổ chức và cơ chế, tiếp tục đẩy mạnh cuộc đấu tranh chống tham nhũng trong bộ máy nhà nước và toàn bộ hệ thống chính trị, ở các cấp, các ngành, từ trung ướng đến cơ sở. Gắn chống tham nhũng với chống lãng phí, quan liêu, buôn lậu, đặc biệt chống các hành vi lợi dụng chức quyền làm giàu bất chính."

Phiêu được biết đến nhiều trong khi giữ chức vụ Tổng Bí thư không phải vì khả năng lèo lái Đảng và Nhà nước mà là quyết định bắt các cán bộ lãnh đạo các cấp, các ngành, các cơ quan, đơn vị, doanh nghiệp nhà nước phải "kê khai tài sản của cá nhân và gia đình mình (nhà đất, cơ sở sản xuất, kinh doanh, cổ phiếu ...)" nhưng có kê khai thì cũng chỉ để nộp cho cơ quan, không công bố cho dân biết!

Riết rồi Phiêu cũng phải thừa nhận công tác này rất khó thực hiện vì người có nhiều tài sản đã phân tán cho người khác đứng tên nên cuối cùng rồi cũng chỉ còn là chuyện "nước đổ đầu vịt" tan vào quên lãng !

Đến phiên Nông Đức Mạnh cũng không thấy có tiến bộ gì hơn. Trung ương Đảng khoá IX đã họp nhiều lần bàn về những tệ nạn còn rơi rớt từ thời Đỗ Mười chưa giải quyết xong, trong đó quan trọng nhất vẫn là tệ nạn tham nhũng, lãng phí của công và nếp sống suy đồi, mất đạo đức của cán bộ, đảng viên.

Bằng chứng thì nhiều vô kể, nhưng chỉ nêu ra đây một ví dụ gần nhất tại Hội nghị lần thứ 10 của Ban chấp hành Trung ương từ 5 đến 10-7-2004, Mạnh nói trong bài diễn văn bế mạc: " Hội nghị Trung ương lần này trong khi khẳng định mạnh mẽ những thành tựu và tiến bộ đạt được, đã đồng thời nghiêm túc chỉ ra những yếu kém và khuyết điểm, nhất là sự sa sút về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống và nếp sống ở một bộ phận cán bộ, đảng viên và nhân dân, mức độ trầm trọng của tệ quan liêu, tham nhũng, lãng phí, của các tệ nạn xã hội và các hiện tượng tiêu cực khác..."

Như vậy thì đảng CSVN có vẻ vang gì đâu. Từ thời Lê Duẩn đến giờ đã gần 30 năm mà những các thói hư tật xấu để lại từ thời Hồ Chí Minh vẫn còn nguyên. Càng cải cách, chỉnh đốn bao nhiêu thì đảng viên càng có nhiều mánh khóe ăn gian nói dối, càng tinh ranh mua bằng giả, thuê người thi hộ để lên chức và càng mất đạo đức, suy đồi và tham lam ăn mất chén cơm của nhân dân.

Những người Cộng sản Việt Nam hãy nghĩ lại xem sau 75 năm tồn tại của Đảng, tại sao mà đất nước vẫn chưa thoát khỏi cảnh nghèo nàn, lạc hậu và vì ai mà nhân dân vẫn sống trong cảnh bị "người bóc lột người" để không sao ngửa mặt lên được với những dân tộc chung quanh chứ đừng hy vọng vươn lên ngang tầm thời đại với Thế giới văn minh tiến bộ của Thế kỷ 21. -/-

Phạm Trần (9-04)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
DB Rick Miller thuộc Đảng Cộng Hòa, đại diện khu vực Sugar Land, đã bị phản ứng gay gắt sau khi ông chụp mũ các đối thủ tranh ghế ông chỉ vì họ là người Mỹ gốc Á trong địa hạt đông ngưởi gốc Á.
Ai quyết tâm đi tìm chân lý và hướng thượng cuộc đời trong tinh thần – Tu là cõi phúc – đều hưởng được sự bình an trong tâm hồn, tức là hưởng được hạnh phúc, Thiên đàng, Niết bàn, Cõi phúc ở trần gian
nữ tài tử Julia Roberts và cựu đệ nhất phu nhân Michelle Obama sẽ có chuyến đi đặc biệt thăm Việt Nam trước khi sang Malaysia dự chương trình "Leaders: Asia-Pacific"
ông có tập Thơ Lửa, cùng làm với Đoàn Văn Cừ, gồm những bài thơ đề cao cuộc kháng chiến chống Pháp, do Cơ quan Kháng chiến Liên khu III xuất bản, được in ở Thái Nguyên năm 1948
James Nguyen Fernandes, 43 tuổi, bị buộc tội 6 vụ tấn công, gồm 2 tội tấn công cố ý sát hại, và 6 tội phạm tội liên quan súng, theo hồ sơ tòa án cho biết.
Cục Cảnh sát Hình sự của Bộ Công an mới đây thừa nhận Việt Nam là một “điểm nóng” của nạn buôn người và di cư bất hợp pháp, với lợi nhuận hàng năm lên đến hàng chục tỉ đôla.
Khi chưa thấy ánh mặt trời, Tôi đã cảm nhận được muôn ngàn đau khổ, Của mẹ cha, Của bà con và của muôn triệu người dân gần xa trong nước, Lúc mẹ ôm bụng bầu chạy từ chỗ nầy sang chỗ khác,
Theo bản tin từ đài KUSI, Dân biểu Cộng Hòa Duncan D. Hunter cho biết ông sẽ nhận một tội sử dụng sai trái quỹ vận động khi ra tòa vào hôm Thứ Ba ngày 3 tháng 12/2019 trước Chánh án Thomas J. Whelan.
Mùa cháy rừng hiện nay nêu bật việc cần phải nhanh chóng đạt được các mục tiêu loại bỏ carbon đầy tham vọng của California, và bản báo cáo ‘Lộ Trình 2045’ đặt ra sơ đồ định hướng để đạt được mục tiêu đó
Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump hôm Thứ Hai, 2 tháng 12, lên án các nhà Dân Chủ tại Hạ Viện về việc tổ chức điều trần luận tội trong khi ông đang dự hội nghị thượng đỉnh NATO tại London
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.