Hôm nay,  

Mỗi Tuần Một Chuyện Ma: Lũ Ruồi Ma – Nguyên Tác “flies” Của Anthony Vercoe

28/06/200400:00:00(Xem: 5066)
Thời tiết thật xấu, loại thời tiết mùa hè tiêu biểu của nước Anh. Trời mưa tầm tã suốt ngày. Nước trên mặt đường chạy ồ ồ xuống cống. Mái giáo đường St. Paul bị bao phủ bởi những đám mây đen nghịt và cả bầu trời dường như giận dữ. Khi trời nhá nhem, mưa tạnh được một lúc. Từ dưới một mài nhà, tôi ráng bò đi tìm một chỗ ngủ qua đêm.
Trời không lạnh, mà ngược lại, có vẻ oi nồng như khí hậu nhiệt đới, và sự oi bức mỗi lúc một khó chịu hơn khi sấm sét gầm gừ nhưng trời nhất định không mưa. Tôi đã hầu như kiệt lực vì đói và chỉ cầu mong có cái gì bỏ vào miệng trước khi được ngả mình trên một cái giường êm ái.
Tôi cố lê lết một hồi mới vượt qua được con đường để tới trước căn nhà ở góc đường Holborn, may mắn không bị chiếc vận tải nào chạy qua cán chết. Có lẽ trời muốn tôi sống sót để kể lại cho ông nghe câu chuyện lạ lùng này. Đó là một căn nhà nhỏ kiểu cổ, giống như nhiều căn nhà khác ở khu này, loại nhà thời Elizabeth. Trước cửa có gắn một tấm bảng đề hai chữ “cho mướn”. Trời đã tối hẳn. Con đường không một bóng người, và đầu tôi nặng trĩu như bị đè ép bởi cơn giông sắp tới. Căn nhà trông thật quyến rũ, nhất là khi cơn mưa lũ đang đe dọa.
Tôi cẩn thận bò tới trước cửa. Cửa khóa. Tôi bò tới phía dưới cửa sổ quan sát những tấm kiếng và than thầm cho sự bất hạnh của mình. Nhưng tôi chợt nhìn thấy một miếng chì ở dưới một khung kiếng bị rời ra. Tôi liếc nhìn xung quanh thật lẹ. Người cảnh sát ở góc đường đứng quay lưng về phía tôi. Hai cặp vợ chồng vội vã đi qua. Tôi nhìn quanh một lần nữa. Không ai để ý đến tôi.
Tôi gắng gượng vịn tường đứng dậy, lấy tay thọc mạnh vào chỗ chì bị sút. Tấm kiếng rớt vào bên trong. Tôi thò tay vào khoảng trống, vặn cái nắm cửa sổ bên trong và cánh cửa mở ra, mời mọc.
Tôi bám chặt hai tay vào thành cửa sổ, thu hết tàn lực cố đu người lên. Sự cố gắng quá độ khiến tôi nằm thở dốc, nhưng cảm thấy như mình vừa chiến thắng vì tôi đã nằm ở bên trong.
Tôi không biết tôi nằm thở bao lâu. Tim tôi đập huỳnh hụych trong lồng ngực. Mạch máu hai bên màng tang của tôi giựt mạnh khiến tôi cảm thấy đầu nhức như búa bổ. Có thể một tiếng đồng hồ. Có thể mười lăm phút. Có thể tôi đã bị ngất xỉu nhưng vẫn nhớ là chưa có một cái gì vào bụng từ ba hôm nay. Cuối cùng tôi gượng đứng dậy, khép cửa sổ lại để tránh sự nghi ngờ, rồi mò trong túi lấy ra bao diêm.
Khi ánh lửa bùng lên, khung cảnh trước mắt khiến tôi suýt đánh rơi cây diêm xuống đất. Căn phòng đầy đồ đạc kiểu cổ, giống như loại đồ đạc khoảng ba thế kỷ về trước! Trên một cái bàn là một chân đèn cầy ba ngọn. Tôi quên cả mệt mỏi, nghiêng mgả bước tới châm lửa.
Cầm ngọn đèn cầy trên tay, tôi tưởng cái đói lường gạt mình, nhưng không, tôi thực sự đang ở trong một căn phòng đầy đồ cổ quí giá. Tôi từ từ tiến ra phía cửa phòng, nhưng gần tới nơi, tôi bị một sự sợ hãi ào tới chận bước chân tôi lại. Căn nhà mà tôi nhìn thấy bên ngoài có vẻ trống rỗng, và tấm bảng “cho mướn” như xác nhận điều này. Còn căn nhà mà tôi hiện đang đứng bên trong lại hoàn toàn khác hẳn. Tôi có cảm tưởng ấm cúng, thoải mái và có cảm giác rõ rệt là căn nhà đang có người ở. Hay là tôi đã leo cửa sổ vào một căn nhà khác" Nếu vậy, tôi sẽ có thể bị lôi thôi với chủ nhà! Cảnh sát viên đang đứng ở góc đường, và tôi chỉ là một tên trộm!
Tôi biết rằng những lý do tôi đưa ra khi bị cảnh sát viên bắt về bót sẽ không khiến ai tin. Rồi tôi sẽ có thể bị đưa vào khám đường, nơi tôi có chỗ ăn chỗ ngủ đàng hoàng, tuy nhiên lòng tự trọng không cho tôi chấp nhận việc đó. Lòng tự trọng" Tôi mỉm cười cay đắng khi nhớ lại hoàn cảnh hiện tại của mình, và đúng lúc đó, tôi nghe thấy những tiếng vo ve dường như tới từ trong óc tôi khiến tôi tự hỏi không biết tình trạng sức khỏe suy sụp của tôi đang làm trò gì đây.
Tiếng vo ve tiếp tục, lúc lớn lúc nhỏ nhưng không bao giờ ngưng. Tôi lắc đầu một cách tuyệt vọng trong khi tiến tới sát cửa phòng đưa tay đẩy nhẹ. Cánh cửa mở ra và tôi đứng trong hành lang. Ngay lúc đó, những tiếng vo ve đột nhiên tắt lịm trong óc tôi.
Qua ánh đèn cầy, tôi nhận thấy có một cái cửa nhỏ ở cuối hành lang, có lẽ dẫn vào bếp. Tôi loạng choạng tiến tới với ý nghĩ là trong bếp chắc phải có đồ ăn. Cơn đói khiến tôi không còn sợ bị chủ nhà bắt gặp và gọi cảnh sát nữa. Tôi thận trọng đẩy cửa nhè nhẹ trước khi bước vào một khoảng hành lang thứ nhì, nhưng qua một cánh cửa mở ở bên trái, tôi nhìn thấy nhà bếp. Bên phải là một cửa phòng mà tôi nghĩ là phòng ngủ của chủ nhà. Nâng cao ngọn đèn cầy, tôi bước vào nhà bếp và suýt rú lên khi thấy trên bàn có mấy cái dĩa đầy cơm trắng toát. Đặt đèn cầy xuống bàn, tôi gục đầu vào mấy dĩa cơm nuốt lấy nuốt để.
Trong khi tôi đang ngấu nghiến ăn thì tiếng vo ve lại trở lại nhưng lần này không ở trong óc tôi nữa mà hình như vọng lại từ phòng ngủ của chủ nhà. Tôi lấy một ly nước uống đánh ực một cái rồi cầm đèn bước tới trước cửa phòng ngủ của chủ nhân. Khom mình nhìn qua lỗ khóa, tôi thấy trong phòng tối om, nhưng rõ rệt là những tiếng vo ve từ trong phòng vọng ra.
Óc tò mò nổi dậy, tôi quyết định tìm cho ra căn nguyên những tiếng vo ve quái gở này. Tôi đặt tay vào nắm cửa mở nhẹ tuy hơi ngại có thể đánh thức người nằm ngủ bên trong.
Một lần nữa, tiếng vo ve lại ngưng bặt. Tôi đẩy cánh cửa thật nhẹ nhìn vào và tim tôi như ngừng đập. Trên một cái giường ở một góc phòng, một người nằm chết mà thoạt trông tôi tưởng là một người da đen trần truồng.
Thu hết can đảm, tôi tiến tới sát xác chết để quan sát dù tôi ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc. Khi tôi nhìn kỹ vào xác chết một cách hãi hùng thì những tiếng vo ve lại nổi lên và tôi nhận thấy trên cái xác chết rữa nát là một bầy ruồi không biết bao nhiêu con mà kể.
Kinh hoàng, tôi la lên một tiếng rồi vội vã lui ra cửa. Đột nhiên chân tôi như vướng phải một cái gì khiến tôi ngã ngửa trúng cánh cửa khiến cánh cửa đóng sập lại, đồng thời cây đèn cầy trên tay tôi rớt xuống tắt ngấm.
Những tiếng vo ve nổi lên dữ dội và tôi thấy rõ cả đạo binh ruồi đang lăn xả vào tôi. Trong bóng tối, tôi cố gắng dùng tay chiến đấu với cuộc tấn công khủng khiếp. Cả căn phòng như sống động với những tiếng vo ve như vỡ chợ giữa lúc những con vật với những cái chân nhỏ đầy lông lá đang cố bám vào da tôi và những cái miệng nhỏ với những cái vòi nhọn hoắt đang ghim vào thịt tôi.

Một con lớn hơn tất cả - tôi cảm thấy sức nặng của nó trong bóng tối - đậu ngay lên môi tôi và tìm cách chui vào miệng tôi. Ý nghĩ để con ruồi ăn thịt người chui vào miệng khiến tôi lợm giọng. Tôi vội giơ tay lên đập mạnh. Mình con ruồi béo ngậy dập nát trên miệng tôi. Tôi cảm thấy mằn mặn và tanh tưởi dường như một vài tia máu và một vài mảnh thịt nát vụn lọt vào miệng tôi khiến tôi suýt mửa.
Rồi tôi tìm được nắm cửa, mở cánh cửa phòng đầy khủng khiếp và chạy vọt ra ngoài, sập mạnh cánh cửa lại phía sau để nhốt đạo binh ruồi. Tới cánh cửa ngăn đôi hành lang, tôi nắm tay vặn mở ra nhưng không được. Cánh cửa đã bị khóa ở phía ngoài khiến tôi bị kẹt bên trong với một xác chết rữa nát và một đạo binh ruồi no nê thịt người.
Không chịu thua, tôi lao mình vào cánh cửa dầy mấy lần nhưng vô hiệu. Nhưng rồi tôi nhớ tới nhà bếp. Chắc chắn nhà bếp phải có cửa sổ và tôi sẽ mở cửa sổ leo ra. Chợt cảm thấy như chết đi sống lại, tôi lần mò trở lại nhà bếp. Đột nhiên tôi cất tiếng cười như điên dại khi đi ngang cửa phòng người chết. Tôi nắm tay lên dứ dứ đe dọa lũ ruồi ở bên trong. Bọn chúng muốn hút máu tôi, muốn rỉa thịt tôi đến chết, nhưng tôi đã chiến đấu và chiến thắng.
Bước vào nhà bếp, tôi nhận thấy ngay ánh trăng vằng vặc rọi vào qua một khung cửa sổ rộng cách mặt đất khoảng một thước rưỡi. Tôi bước tới mở chốt cửa, đẩy mạnh. Cánh cửa không nhúc nhích. Đẩy mạnh một lần nữa không được, tôi chợt hiểu rằng cánh cửa sổ đã bị đóng đinh chặn bên ngoài! Tại sao"
Giữa lúc đang phân vân, tôi chợt nghe tiếng chuông văng vẳng ngoài đường. Nhìn qua khung cửa kiếng, tôi thấy Luân Đôn hoàn toàn khác lạ dưới ánh trăng đêm, một Luân Đôn tôi chưa bao giờ thấy! Những căn nhà đối diện thật sát căn nhà tôi đang đứng khiến tôi tự hỏi tại sao con đường này về đêm lại hẹp lại đến thế khi nhớ lại rằng hồi chiều tôi đã phải bò lết khá lâu mới băng qua được.
Rồi tiếng chuông nghe rõ hơn pha lẫn với tiếng người réo gọi mà tôi nghe không rõ. Tôi tự hỏi không hiểu ai đi rao bán cái gì vào giờ này. Tuy nhiên người bán hàng sẽ có thể giúp tôi thoát ra khỏi căn nhà này nếu ông ta trông thấy tôi.
Nghĩ thế, tôi leo lên cái bàn sát cửa sổ nhìn ra. Con đường phía dưới cửa sổ thấp hơn con đường phía trước khiến tôi nghĩ rằng nếu có mở được cửa sổ, chưa chắc tôi đã dám nhẩy xuống từ chiều cao khoảng năm sáu thước. Rồi tôi nghe tiếng bánh xe. Một chiếc xe bò do một con ngựa đen kéo xuất hiện. Một người dắt ngựa, vừa rung chuông vừa la lớn những gì tôi vẫn chưa nghe rõ. Một người đàn ông khác ngồi lặng thinh trên xe.
Nhận thấy một cái đèn bão nằm trên tủ chén, tôi mò túi lấy ra bao diêm, châm đèn, rồi cầm đèn đưa qua đưa lại trước cửa sổ. Rồi họ sẽ thấy tôi, sẽ ngưng xe ngay dưới cửa sổ cho tôi nhẩy xuống. Tôi sẽ trở về với lòng phố quen thuộc thay vì phải ở trong căn nhà với một xác chết rữa nát và một bầy ruồi ăn thịt người.
À, ông ta đã nhìn lên và thấy tôi. Ông ta nói cái gì thế nhỉ" Tôi mỉm cuời ra hiệu cho ông ta tới gần hơn. Bây giờ tôi nghe rõ ông ta nói gì rồi. Tại sao ông ta biết trong nhà này có người chết khi bảo tôi đem xác ra" Rồi ông ta chỉ vào phía sau xe. Đầy xác chết! Thực ra dưới ánh trăng vằng vặc, tôi nhận thấy một số người chưa chết!
Tôi nhìn sang những căn nhà đối diện và như ngộp thở khi thấy căn nhà nào trước cửa cũng đánh dấu chữ thập - dấu hiệu của bệnh dịch! Chiếc xe bò tiến tới và tôi để nó đi qua. Không lẽ tôi đã đi ngược giòng thời gian tới ba trăm năm khi leo vào căn nhà này" Hay tôi đã chết đói khi nằm trước cửa căn nhà và linh hồn tôi đang bị hành hạ trong địa ngục"
Rồi tôi lại nghe thấy những tiếng vo ve quái gở! Tôi ngại ngùng rón rén bước ra cửa bếp giơ cao ngọn đèn lên. Bầu không khí ngoài hành lang như ngưng đọng một cách nặng nề khiến tôi cảm thấy cần một ly nước.
Trở lại bàn, nhìn vào những dĩa cơm trắng mà tôi mới ăn, tôi chợt cảm thấy lợm giọng. Phải chăng trong khi gần chết đói tôi đã nuốt chửng những con dòi mà một số còn đang cựa quậy trong dĩa" Hoặc chỉ vài phút sau khi tôi ăn, những dĩa cơm trắng ngần đã biến thành dòi"
Xung quanh tôi những tiếng vo ve lại nổi lên. Tôi nhìn quanh và thấy trên miếng thịt rữa nát trên bàn là một con lằn xanh khổng lồ đang giương mắt nhìn tôi. Rồi một con thứ nhì, một con thứ ba...
Tôi quay lại nhìn sang cửa phòng người chết và la lên một tiếng hãi hùng khi thấy rõ những con lằn mập mạp đang cố chui ra khỏi khe cửa, rồi từng con một vỗ cánh bay lên bàn trong nhà bếp, xếp hàng thật trật tự sau lưng ba lãnh tụ, giương mắt nhìn tôi. Rõ rệt là chúng đang chuẩn bị tung ra một đợt tấn công cuối cùng.
Bây giờ, những tiếng vo ve như tràn ngập nhà bếp như những tiếng reo mừng chiến thắng khi chúng đang chuẩn bị thế trận để tấn công tôi. Đột nhiên tất cả im lặng khi con cuối cùng nhập bọn. Rồi chúng đứng thẳng người lên một lượt, và những tiếng vỗ cánh nghe rõ mồn một.
La lên một tiếng hãi hùng, tôi buông rơi cái đèn bão đúng lúc đạo binh ruồi bay lên bám đầy chân tay mặt mũi tôi. Tôi vung hai tay chống cự một cách tuyệt vọng trước khi nhảy lên mặt bàn kế bên cửa sổ. Khoảng cách năm thước không khiến tôi sợ hãi. Trong nhà này có người chết vì bệnh dịch. Những con lằn, con ruồi mang theo vi trùng bệnh dịch đang truyền bệnh cho tôi! Tôi đã ăn những đĩa ròi béo ngậy mà tưởng là cơm!
Tôi cảm thấy chân tay tôi như bắt đầu nổi cục và cảm thấy chỉ buồn mửa một cách khủng khiếp. Trong khi hai tay tôi đập bể cửa kiếng, đạo binh ruồi vẫn tiếp tục mở cuộc tổng tấn công vào mặt, vào mũi, vào cổ, vào mình, vào chân tay tôi. Tôi tung mình bay ra ngoài cửa sổ mang theo những con còn bám chặt lấy tôi. Và đầu tôi chạm vào mặt đất...

* * *

Vị bác sĩ nói:
- Xe cứu thương lượm được ông ta trên con đường kế bên đường Holborn, bị xe vận tải cán gẫy cả hai chân, gần chết đói và đang hôn mê. Có lẽ vì thế mà ông ta bị khủng hoảng. Ông không nên tin những chuyện bậy bạ ông ta kể lại. Đêm hôm đó, tôi phân vân không biết có nên tin những chuyện “bậy bạ” đó hay không. Tuy không có dấu hiệu nào của một căn nhà như vậy tại góc đường Holborn như kẻ vô gia cư nhắc tới, một nhân viên cao cấp toà đô sảnh cho tôi hay rằng chính ở góc đường đó là nơi ba thế kỷ trước, người ta đã chôn hàng ngàn người chết vì bi5nh dịch.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.