Hôm nay,  

Vui Buồn Thẩm Mỹ: Quẳng Gánh Lo Đi...

10/11/201800:00:00(Xem: 1693)
Trương Ngọc Bảo Xuân

 
Bà Sáng hỏi mọi người năm nay có ai tính về quê ăn Tết không? Chị Diệu nói có chớ, mấy chị em chị tính rủ nhau đưa mẹ về thăm quê vì mẹ già rồi, không chừng sẽ khó đi lần nữa. Rồi chị kể:

- Chị em đông thì vui nhưng mỗi khi muốn làm chuyện gì cũng khó đồng nhứt. Nguyên cái đám "bông bụp" nhà chị, người một tiếng. Chị Hai thì năm nào cũng về thăm vườn chôm chôm.  Nhỏ Út Ròm thì ỏn ẻn xụi lơ -thôi, em phải coi chừng con hổng đi được. Nhỏ em thứ bảy tui tên Phượng nhưng có biệt hiệu là Bảy Ù vì nhỏ này từ hồi mới sanh cho tới nay lúc nào nó cũng "sổ sữa", nó nhăn nhó nói -aaa... nếu đi hết mấy chị em thì thì thì.... hay là mình chia ra hai nhóm đi hai chiếc máy bay khác nhau? Cô em kế biệt hiệu cô Tư Điệu thì đỏng đảnh dễ dàng "ai tới đâu tui tới đó". Nhỏ em thứ năm biệt hiệu là Năm Sira (hồi nhỏ có nước da ngâm ngâm, bị đám con nít hàng xóm chọc là xira đánh giày, thành chết tên luôn, bây giờ nó lại khoái cái tên hiệu thời thơ ấu đó chớ. Rồi thay chữ ích xờ thành ếch sờ nghe cho SHANG, Sira, làm người ta tưởng là tên Pháp!) nó cười khì hỏi Bảy ù rằng -ê, bộ mầy lo xa, nếu cả đám đi chung chuyến bay rủi có gì thì sợ hổng ai lo cho mấy đứa con hả. Còn tui thì dụ dự -aaa… có đi thì lựa hãng máy bay nào mới mới một chút chớ tui coi bộ mấy hãng máy bay chiếc nào chiếc nấy cũng cở tuổi của mẹ già ta, cứ phải kéo vô ụ mà sửa hoài, ớn quá.

Nhỏ thứ tám tên Thư nhưng biệt hiệu là Tám Cắc Kè (hổng rõ cắc kè hay cắc ké vì viết không thèm bỏ dấu) thì cười hì hì thì… tiếp lời -em hổng sợ chết đâuuuu rồi nó kể luôn một lèo, vì sao không sợ chết. Để tui lập lại y lời nó kể, như vầy:

"Nếu sợ thì chỗ nào mà không sợ, ngồi một chỗ cũng sợ. Đó, có khi ngồi trong nhà mà máy bay bay ngang chết máy rớt ngay nóc nhà, hay là đang nằm ngủ yên lành trên giường êm nệm ấm thì xe tông luôn vô phòng đó. Có một lần trong sở em, một ông hay bà nào đó bỏ quên cái vali dưới cột cờ, ngay cổng trước cửa sở. Lúc đó khoảng gần 7 giờ sáng. Có người đi ngang nhìn thấy, hết hồn, né, chạy bay vô sở gọi nhân viên an ninh liền. Nhân viên an ninh cũng quíu vì gọi trong máy phóng thanh kiếm cùng sở mà hổng có ai chịu ra nhận cái va li. Nhân viên an ninh bèn báo sở Cảnh sát. Nhóm “Bomb Swat” tới, trên lầu nhìn xuống thấy dễ sợ lắm. Họ chạy bằng mấy chiếc xe to kềnh hùng hổ vù vù, thắng cái rụp trước cổng, nhân viên tay bồng súng từ trong xe nhảy xuống ào ra, núp. Họ chận hết cả mấy khúc đường. Thoáng cái là vắng tanh. Nhân viên trong sở thì kẹt cứng trong sở. Loa báo động réo xối xả, tưởng là có “bom” của khủng bố. Ai nấy run bây bẩy, trái tim em đập loạn xạ, bụng thót lại, cổ nghẹn cứng, gọi cell phone về nhà, trăn trối đủ thứ!

Nhóm “Bomb Swat” mặc toàn đồ đen, mang áo giáp, không biết là bao nhiêu xe cảnh sát, xe cứu thương bao vây cả tòa nhà công sở. Bàn làm việc của em ngồi trên lầu 10, ngay đỉnh cột cờ, bom nổ là em banh thây trước. Phía dưới làm gì em thấy hết. Trước hết gởi “Robot” tới khám cái va li. Người máy làm xong bổn phận rồi thì tới người thiệt, tụi “Bomb Swat” tới chất bao cát chung quanh cái va li khả nghi vô thừa nhận. Xong, tụi nó dùng súng nhắm bắn cái va li banh xác. Giấy tờ trong va li bay phất phơ đầy sân. Có bom gì đâu.

Một phen hết hồn mất vía. Tưởng là chết luôn cả đống hôm đó rồi.

Mọi chuyện xong cũng mất mấy tiếng đồng hồ. Mấy tiếng đồng hồ dài khủng khiếp, quíu! Sau đó nhân viên về nhà nghỉ mệt, không còn sức mà làm việc nữa. Sau vụ nầy em hết sợ chết, vì không có gì sợ hơn hôm đó, cái sợ trong lúc chờ đợi. Ối! nếu có chết chùm xuống âm phủ thì khỏi bị quỷ sứ dạ xoa hù, khỏi sợ Diêm Vương ăn hiếp. Hì hì hì...”

Cô Hoa nói:

-Ủa, ghê quá hén. Thiệt tình, đi làm việc nhiều khi cũng xảy ra chuyện nguy hiểm khó tránh khỏi. Sáng xách giỏ đi chiều không thấy về. Chỗ em làm bữa hổm cũng có một chuyện khá lưu tâm. Sự việc xảy ra khoảng 11giờ 45 phút trưa, một người đàn ông khá đứng tuổi, đáng lẽ buổi sáng phải vô làm phần A thì buổi chiều mới được làm phần B nhưng ông ta đã bỏ phần A. Trưa trưa ông ta mới lò dò vô tới. Khi nghe cô thư ký cho biết ông cần phải làm hồ sơ lại, rồi sẽ được báo cho một ngày khác trở lại thì ông ta đã nổi nóng liền. Ông đứng bên ngoài cửa sổ, lớn tiếng hỏi:

-Nếu phải làm cả hai phần, tại sao không cho tôi biết trước ?

Khi cô thư ký chỉ cho ông ta đọc những hàng chữ ghi rõ ràng trên thơ báo đã gởi tận nhà cho ông, ông ta bảo cô thư ký đưa cho ông một bản sao. Lúc cô thư ký xây lưng lại để làm bản sao thì ông ta đã lầm bầm trong miệng, chửi thề và nói: "Nếu mầy không đứng sau tấm kiếng chắn thì tao đã có lý do vô ngồi tù hôm nay rồi."

Câu nầy có hai nhân viên trực ngồi bên ngoài văn phòng nghe rõ ràng.

Vì có sự hăm dọa, dù gián tiếp, nhân viên cũng đã báo cho cô thư ký hay liền. Hôm nay cô Hoa là ngừơi thay mặt cho ông giám đốc nên phận sự cô là phải gọi báo cho Tổng nha hay sự việc. Người xếp ở Tổng Nha bảo cô hãy báo cảnh sát ngay lập tức. Thế là khoảng 15 phút sau hai viên cảnh sát đồng phục tới. Khi hai anh tới thì người đàn ông kia đã rời khỏi hiện trường rồi. Hai anh cảnh sát lấy lời khai của hai nhân viên trực và cô thư ký xong đành phải đi chứ chẳng làm gì được nhưng họ dặn lần sau nếu người đàn ông ấy tới và gây khó dễ thì lập tức gọi cho họ hay liền. Đó, hàng ngày đi làm, ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra mà tránh" Cho nên hãy sống vui, làm những gì mình muốn làm và "quẳng gánh lo đi" mấy chị à.

Bà Sáng cười khà:

-Thế, tôi hỏi lại, trong nhóm này ai sẽ về quê ăn Tết? Nói trước để tui chuẩn bị thầy thợ, còn vài tháng nữa thôi đó nghen, qua Giáng Sinh là thấy tới Tết tây Tết ta. Hàng quán đã chưng bày cây thông với ông già No-en đèn nến sáng trưng rồi.

Chẳng nghe ai lên tiếng.

Trương Ngọc Bảo Xuân

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.