Hôm nay,  

Trang Thơ Thơ - Phần I

07/04/200100:00:00(Xem: 4131)
Tri Âm Thơ Quang Dũng

Kính gửi ông Hoàng Sơn!

Trong số báo tuần rồi, thấy ông muốn có nguyên văn bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng nên tôi xin gửi tới ông bài thơ đó.

Sông Mã xa rồi Tây tiến ơi!
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường lát hoa về trong đêm hơi

Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây, súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi

Anh bạn dãi dầu không bước nữa
Gục lên súng mũ bỏ quên đời!
Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người

Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em cơm nếp xôi

Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ

Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa

Tây tiến đoàn binh không mọc tóc
Quân xanh màu lá giữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng Kiều thơm

Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
Áo bào thay chiếu anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành

Tây tiến người đi không hẹn ước
Đường lên thăm thẳm một chia phôi
Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi

Phù Lưu Chanh 1948
Quang Dũng

Ngoài bài thơ trên ra, nếu ông muốn đọc thêm các bài thơ khác của Quang Dũng, xin ông vui lòng ghé địa chỉ www.vhvn.com trên Internet.

N.Nguyên - saigonyeudau@yahoo.com

*
Vài Suy Nghĩ Về Thi Ca

Mấy tuần trước, nhân đọc bài viết về thi sĩ Đan Phụng, tôi có một vài suy nghĩ về thi ca, xin được chia xẻ một chút gọi là nén nhang lòng dành cho thơ. Nói về thi ca, tôi được biết, đã từ lâu người Trung Quốc quan niệm thi ca là hình thức đầu tiên của văn học. Nó có trước cả âm nhạc và văn tự. Ông Thẩm Ước đời Lục Triều bên Trung Hoa đã nói rằng: "Ca vịnh nổi lên ngay từ khi bắt đầu có loài người." Vệ Hoành đời Hậu Hán cũng quan niệm: "Thơ do ở chí mà ra. Ở trong lòng là chí, phát ra lời là thơ." Ông Chu Hy cũng cho rằng: "Người ta sinh ra vốn tĩnh, đó là tính trời. Cảm sự vật rồi xúc động, đó là cái dục của tính. Đã có dục thì không thể không có tư tưởng. Đã có tư tưởng thì không thể không có ngôn ngữ. Đã có ngôn ngữ thì có điều không nói hết được, mà phát ra lời ngậm ngùi, thở than, tất có âm hưởng, tiết tấu tự nhiên mà không nguôi nổi, do đó thơ được làm ra."

Từ những nhận xét trên đây, và nhân cái duyên được đọc thơ của thi sĩ Đan Phụng, tôi mới thấy cái chí của một thi sĩ khác hẳn cái chí của một người làm chính trị. Cái chí của thi sĩ thì gần gũi với tự nhiên và có xúc cảm thuần khiết của tạo hóa. Còn cái chí của người làm chính trị thì xa cách tự nhiên, gần gũi cái dục, cái tham của con người.

Vũ Lương Từ - Brisbane QLD


Sang thăm

Tôi người quê mẹ đất Dương Quan,
Ghé xã Tân Dương thấy ngỡ ngàng.
San sát nhà xây tường ngói đỏ,
Ồ nhà anh Ước cũng khang trang
Tôi ghé nhà thăm bạn tôi xưa,
Mười mấy năm xa có ai ngờ.
Giật mình tỉnh giấc nhìn bạn cũ,
Bằng thịt bằng xương anh tưởng mơ.
Tôi sát lại bên nắm tay nhau.
Anh đã nhận ra ở trong đầu.
Tưởng chẳng khi nào còn gặp lại
Rõ ràng xương thịt có mơ đâu!
Anh vội kéo tôi ngồi xuống ghế
Trút cái xuyên tâm luyện trà tầu.
Đôi bạn uống trà đang tâm sự
Có người trong hội tới cửa sau.
Trao anh số báo xuân của hội
Vội uống chén trà vội đi mau.
Còn lại tôi anh đàm đạo tiếp,
Bóng chiếu chênh chếch ngả hàng cau
Anh đọc tôi nghe những vần thơ,
Thơ tôi sáng tác những ngày xưa
Thơ anh sáng tác cùng ngày ấy,
Anh nhớ như in chẳng phai mờ.
Anh lại tặng tôi một bài dài
Anh viết từ ngày đến thăm tôi
Tôi đã đi rồi sương gió tiễn
Để ngỡ ngàng anh giữa đất trời
Nâng vần thơ tặng giơ lên đọc
Giấy ố vàng hoe với tháng ngày
Trời đất ngả nghiêng khi có rượu
Những vần thơ cũ vẫn tung bay
Nếp mới anh chuyên vào đôi tống.
Hai người nâng chén đế đưa cay.
Rồi lại luận đàm thơ với thẩn,
Chuyện đời thế sự có ai hay
Anh tiễn chân tôi ra tận ngõ
Lưu luyến cầm tay lúc chia tay.
Nắm chặt tay anh, ôi gió lạnh,
Mười mấy năm qua đến thế này.
Chẳng biết khi nao về gặp lại
Còn không hay đã dạo trời tây"
Cầu chúc xuân anh, xuân đất nước.
Khi về nghe đọc những thơ hay.

Anh Mười

*
Lạc đường thơ...

Vì ham viết một bài thơ
Quên không đổi bến, tàu đưa lạc đường
Qua mười tám bến tha hương
Chậm luôn mấy tiếng, lỡ đường vì thơ
Trên tàu toa vắng bơ vơ
Rõ hồn lãng mạn nên giờ lẻ loi
Cười mà nước mắt tuôn rơi
Ai người thấu cảm cuộc đời ly hương"
Trái tim giá lạnh cô đơn
Đong đưa, an ủi qua vần thơ đây.
Hồn như chìm đắm gió mây,
Mông lung chẳng biết giờ đây nghĩ gì"
Tại sao ta lại biệt ly"
Vì đâu nên cảnh chia lìa tình duyên"
Thôi đành gói ghém lãng quên


Chôn vùi một thuở đường tình kém may!
Hồng trần tiếp bước ngày mai
Cõi đời đơn chiếc hỏi ai chung đường"

Tâm Nguyên

*
Ánh mắt Ngài

Thiết tha trong ánh mắt Ngài,
Nhìn con đắm đuối, u hoài thương yêu.
Dù con lỗi phạm đã nhiều,
Nhưng Ngài vẫn mãi một điều yêu thương!

Joseph Duy Tâm

*
Giọng buồn dĩ vãng

Bể dâu sóng dập, gió dồn.
Tiếc thương tống biệt linh hồn Ngọc Lan

Nghe em hát lòng ta buồn chi lạ!
Em đi rồi! Vội vã quá em ơi!
Vĩnh biệt sao" Không nghe nói một lời"
Chỉ lưu lại cho đời dư âm cũ!

Nghe em hát, cỏ cây buồn ủ rũ!
Trời cũng buồn, vần vũ chuyển thành mưa.
Cơn mưa nào xóa khúc nhạc tình xưa"
Cung-La-thứ dật dờ từ cõi chết!

Nghe em hát bài "Blues" chưa đoạn kết,
Đã ra đi biền biệt tận trời xa!
Hồn phiêu du nơi bóng ác chiều tà
Theo hoàng hạc về Ta Bà thế giới.

Nghe em hát, nước non buồn rười rượi,
Còn đò chiều, bến cũ đợi chờ ai"
Biết bao giờ em hóa kiếp đầu thai"
Về dương thế miệt mài cùng trăng gió.

Lời em hát ẩn tàng trên cây cỏ.
Giọng u hoài trước nấm mộ còn sương,
Vẫn trăng xưa, vẫn khúc hát Nghê Thường
Phút trầm tưởng, tiếc thương người vắn số...

Việt Nhi

*
Buổi cô về TAS

(Thân tặng hai cháu Minh, Trai, bún bò Bến Ngự Bankstown)

Buổi cô đi, vắng xuân buồn héo hắt
Lòng thênh thang, mây nổi khói chiều hoang!
Cô đi rồi, hoàng hôn bưng mặt khóc.
"Ly năm canh" gợi nhớ lạnh cung đàn.

Con đường lên Bankstown.. cô cháu chung lối
Những chiều ghé cháu, đãi cô bún cay!
Con đường ấy, cô nhớ buồn nhức nhối
Cô mơ màng...ngái ngủ tô bún cay!

Con đường ấy... dật dờ cô vắng mặt,
Cháu gọi tên cô... những tiếng bao ngày.
Cô vẫn buồn, sóng hờn cơn nước giẫy
Cháu nhớ cô, trong cảnh cháu buồn lây

Cô đi rồi, gió lay tàu lá cựa
Tuổi già cô không hẹn bóng chim ơi!
Cháu nhớ cô, han hỏi bao ân cần"
Cô cám ơn, nhắn hỏi...bước cô đi!

Thanh Tương

*
Cùng mặt trời ngủ thiếp

Đã vào xuân
Mà mặt trời còn ngủ thiếp
Ta nhớ em
Thương tiếc nẻo đi về
Lấy thước đời
Đo chiều sâu của bể
Mưa vẫn dài
Những giọt nước ngô nghê
Em sương sớm
Chuỗi kim cương của lá
Nụ cười duyên
Là phép lạ thiên thần
Đường lối cũ
Ta hẹn kết giao thân
Những phiến đá
Mỗi lần chân qu@ ngã
Em bây giờ cao sang
Em bây giờ rạng rỡ
Đêm quỳnh hương
Đêm chợt nở mây mù
Chắp cánh dài
Chim rộn tiếng xa mơ
Quay lưng, hững hờ
Ta ở lại,
Trời mưa,
Cùng mặt trời ngủ thiếp...

Thy2000

*
Qua bến tình mơ

(Thân tặng Thu Nga và Tâm Nguyên)

Hoàng hôn cảnh đẹp nên thơ
Mùa xuân én lượn nhởn nhơ yêu kiều
Em tôi duyên dáng mỹ miều
Thướt tha tà áo nắng chiều dễ thương
Nhìn em muốn gửi yêu đương
Mong duyên đôi lứa chung đường ái ân!
Chiều thu gió dạo qua sân
Tình thơ một chữ ân cần nên duyên
Ân tình gửi mối hàn huyên
Bên nhau mắt liếc thấy duyên thắm nồng!
Vì yêu nên giữ một lòng
Vì yêu nên mãi nhớ mong dạt dào
Ước mơ tựa núi non cao
Duyên mình nồng thắm đi vào bến mơ.

Trần Hoàng Mai

*
Ngày về

(Thương tặng các phu nhân HO)

Mai về nắng cũng lung linh,
Dấu chân sỏi đá mối tình ngày thơ.
Xa em thương tiếng đợi chờ
Cho đong đưa quá đến trơ dáng người
Mai về thiếu một nụ cười
Phấn son ngày cũ cũng lười biếng soi
Đan tay tình khúc lạc loài
Cho mòn ngày tháng, cho dài thương đau
Mai về gió xót xa đưa
Em so tóc cũ cũng vừa ngày đi
Mai em dù lỡ xuân thì
Tiếc thầm một chút tình si thuở nào
Mai về gối mộng gục đầu,
Lệ hoen mắt ướt đêm sầu ngày trông
Mai em dù lắm ngại ngùng
Se ngày tháng cũ, giữa vòng thương đau.
Mai về dù có là mau,
Cũng qua son trẻ đêm thâu đợi chờ
Tình mình rồi cũng thành thơ,
Em người chinh phụ đá mờ dấu phai
Mai về dù lắm xa khơi,
Cô đơn em giữ trọn đời tình anh.
Dù cho lá có lìa cành,
Vẫn mong vẫn đợi ngày anh trở về.

Lê Văn Bá

*
Kiếp nhân sinh

Tuổi già nhẹ bước, đuổi theo ta,
Vó ngựa phớt qua, bóng xế tà
Vạn nẻo đường đời, chung điểm hẹn.
Sang hèn nhất điểm: cũng ra ma.

Đắm chìm ngụp lặn cõi huyền mê
Nặng trĩu hành trang, những ước thề,
Một én đơn côi đành ra cánh,
Sơn khê tạm lánh, phút u mê.

Hỏi sương mù mịt đã bao niên"
Vần vũ thinh không chốn cõi tiên,
Mờ ảo lưng trời, tỏa khí lạnh,
Trần gian đầy rẫy lắm oan khiên.

Nhân sinh tự cổ nhiều tai ương
Phước hưởng niềm vui, họa đoạn trường.
Quán triệt vô thường, tâm giác ngộ
Nơi lòng Phật tánh, nở hoa thương.

Chiều rơi, sương lạnh, gió đùa mây,
Nhắp chén rượu nồng, tỉnh tỉnh say
Đất khách thả hồn, tìm kỷ niệm.
Triền miên tâm sự, dạ u hoài.

Nực cười thiên hạ diễn nhiều trò,
Danh lợi tranh đua, nói líu lo.
Lòng dạ thế nhân, toàn bí ẩn!
Châm ngôn, thùng rỗng lại kêu to.

Ngán ngẩm nhân tình, khắc ghi tâm,
Đa mang thế sự, nhận khổ thầm,
Thành bại hư hư, cơn gió lốc,
Càn khôn vũ trụ, mãi xoay vần.

Chào đời đã khóc tiếng tu-oa,
Ba vạn, sáu ngàn, thấm thoát qua.
Nháy mắt, răng long, đầu bạc trắng.
Nội tâm vang dội, chuông ngân nga.

Từ Nguyên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.