Thiếu nhi lãnh bằng khen.
Các bạn thân mến,
Hôm nay thầy giáo dạy tiếng Việt của lớp em ra một đề bài mới “Tả thầy giáo của em”. Cả lớp bàn tán, có vẻ không biết làm sao để tả thầy giáo. Thầy liền cầm cuốn “Tâm Hồn Cao Thượng” của dịch giả Hà Mai Anh, đọc cho chúng em nghe một đoạn trong sách: “Lời Của Thầy Giáo Mới”.
“ Khi viết xong, thầy yên lặng nhìn chúng tôi một lúc rồi ôn tồn nói:
“Các con ơi! Hãy nghe ta! Chúng ta cùng nhau phải qua một năm học. Chúng ta nên hết sức làm việc để qua năm ấy cho được tốt đẹp. Phải chăm chỉ. Phải ngoan ngoãn. Ta không có gia đình. Các con là gia đình của ta. Năm ngoái mẹ ta còn, bây giờ người đã khuất. Ta chỉ còn có một mình ta. Ngoài các con ra ở trên đời này, ta không còn ai nữa. Các con ví như con ta. Ta sẽ yêu dấu các con. Đáp lại các con phải yêu dấu ta. Ta không muốn phạt một người nào cả. Các con phải tỏ ra là những trẻ có tâm hồn. Trường ta sẽ là một gia đình, các con sẽ là mối an ủi và mối tự hào của ta. Ta không cần phải hỏi các con vì ta tin rằng trong lòng các con, ai ai như cũng “vâng lời”, nên ta có lời cám ơn các con.
Thầy nói dứt lời thì người coi trường vào báo hết giờ học. Chúng tôi yên lặng xuống sân. Anh học trò vô lễ ban nãy rón rén lại gần thầy giáo, run run nói: “Thưa thầy, xin thầy tha lỗi cho con”.
Thầy gật đầu, hôn trán anh và bảo: “Tốt lắm! Cho con về”. “.
Nghe thầy đọc xong, em rất xúc động, em sẽ không bao giờ dám vô lễ với thầy. Và tự nhiên trong lòng em như sáng ra, em đã có nhiều ý hay để làm bài luận văn.
Gửi ý kiến của bạn