Mùa Hè Nha Trang nóng thật đấy, nhứt là vào cái khoản thời gian từ 10 giờ sáng đến 3 giờ chiều, ôi thôi nóng ơi là nóng. Nhưng, từ ngàn dặm xa xôi đến Phố Biển, mà nằm trong phòng lạnh hoài thì quả thật là lãng phí thờ gian và tiền bạc. Tôi vọt ra khỏi phòng lạnh, đi một đường ra bờ biển, đi dạo đường Trần Phú, đi tìm một ghế đá ở một nơi yên tịnh, và một chút gió mát để phủi sạch cái tuyết lạnh của miền Tây Bắc Hoa Kỳ.
Phố biển hôm nay không nghe tiếng ì ầm, mà chỉ nghe tiếng sống rạt rào, nhè nhẹ như thể vổ vào vai em, mặc dù vậy, hôm nay người ta cũng ra đây đông nghẹt, từng cập, từng cập, chiếm hết ghế đá công viên, Khó mà tìm ra một nơi vắng vẽ. Tôi rảo bước thêm một vòng bờ biển, bắt gập một gánh bắp nướng bên vệ đường, đứng từ xa nhìn mấy trái bắp trên lò lửa, tôi thầm nghỉ, đã bao lâu rồi mình chưa hề có dịp ăn một trái bắp nướng, có lẻ đây là cái dịp cho mình ăn để nhớ lại hương vì quê hương.
Nhìn mấy trái bắp nướng, màu sắc cháy vàng thấy thật là ngon, nhớ lại bắp nướng ở Saigon, người ta phết lên một lớp mở hành, làm cho trái bắp bống bẩy, cạp trái bắp, cái lưởi tăng tăng mằng mặng, có thêm mùi hành thơm phứt, mấy trái bắp trước mặt tôi thì màu sắc rấp hấp dẩn, nhưng khô khang, tôi nghỉ khi nào mình mua, người ta mới phết nước mở hành, tôi đón mò như vậy vì lâu rồi chưa có dịp ăn bắp nướng ở Nha Trang.
Đứng từ xa tôi quan sát, bà chủ bán hàng mang cặp găng tay, trông có vẻ vệ sinh lắm, ít có khi nào mình thấy ở Việt Nam. Một tay bà cầm cái quạt, hắp tấp quạt lửa, một tay bà châm chỉ trở trái bắp để nướng cho đều. Mặt trời sáng quá không thấy ánh lửa, nhưng thấy bà lau mồ hôi, trông thật vất vả. Đường Trần Phú lúc này rất xinh đẹp, công viên cây cỏ tươm tất, đường xá sạch sẻ, theo đà văn minh, dộc hai bên đường có gắng thêm thùng đựng rác. Nhưng những chiếc xe motor hai bánh chạy ngan hàng bắp, khói xịt mịt mờ mà cũng chẳng thấy ai ghé lại mua giùm một trái.
Tôi bước lại gần hơn, và hỏi: Bao nhiêu tiền một trái?
Bà trả lời: Dạ Bảy ngàn.
Nghe nói bảy ngàn tôi lạnh tốc gáy. Tôi chần chờ, vì không hiểu bảy ngàn là bao nhiêu tiền Mỷ.
Thấy tôi chần chờ, bà nói tiếp: Bác mua giùm con vài trái đi. Bắp ngon và ngọt lắm. Không tin, bác ăn thử, nếu không ngọt, con trả tiền lại bác.
Nghe bà nói tôi hơi động lòng, nhưng tôi vẩn chần chờ là vì tôi vẩn chưa hiểu bày ngàn là bao nhiêu tiền đô. Dưới bầu trời ôi bức và lửa than hồng, bà lấy khăn lau mồ hôi trên trán. Vừa lau mặt vừa cười, bà ngước mặt nhìn tôi, bà nói tiếp: Người ta không cho bán ở đây. Con sợ Công An tới hốt. Con muốn bán cho mau hết, nhưng nảy giờ không thấy ai mua.
Không còn chần chờ, tôi mốc túi lấy ra tờ bạc hai chục ngàn đưa cho bà, và nói: Cho tôi một trái. Bà lấy 3 trái, vội vàng bỏ vào túi nylong đưa cho tôi. Bà hối hả nói: Bác cầm cái này giùm con. Bà vừa nói vừa thu gọn đồ nghề, rồi quảy gánh... chạy.
Tôi và anh Công An nhìn nhau...Cười.
Đường Bình
Phố biển hôm nay không nghe tiếng ì ầm, mà chỉ nghe tiếng sống rạt rào, nhè nhẹ như thể vổ vào vai em, mặc dù vậy, hôm nay người ta cũng ra đây đông nghẹt, từng cập, từng cập, chiếm hết ghế đá công viên, Khó mà tìm ra một nơi vắng vẽ. Tôi rảo bước thêm một vòng bờ biển, bắt gập một gánh bắp nướng bên vệ đường, đứng từ xa nhìn mấy trái bắp trên lò lửa, tôi thầm nghỉ, đã bao lâu rồi mình chưa hề có dịp ăn một trái bắp nướng, có lẻ đây là cái dịp cho mình ăn để nhớ lại hương vì quê hương.
Nhìn mấy trái bắp nướng, màu sắc cháy vàng thấy thật là ngon, nhớ lại bắp nướng ở Saigon, người ta phết lên một lớp mở hành, làm cho trái bắp bống bẩy, cạp trái bắp, cái lưởi tăng tăng mằng mặng, có thêm mùi hành thơm phứt, mấy trái bắp trước mặt tôi thì màu sắc rấp hấp dẩn, nhưng khô khang, tôi nghỉ khi nào mình mua, người ta mới phết nước mở hành, tôi đón mò như vậy vì lâu rồi chưa có dịp ăn bắp nướng ở Nha Trang.
Đứng từ xa tôi quan sát, bà chủ bán hàng mang cặp găng tay, trông có vẻ vệ sinh lắm, ít có khi nào mình thấy ở Việt Nam. Một tay bà cầm cái quạt, hắp tấp quạt lửa, một tay bà châm chỉ trở trái bắp để nướng cho đều. Mặt trời sáng quá không thấy ánh lửa, nhưng thấy bà lau mồ hôi, trông thật vất vả. Đường Trần Phú lúc này rất xinh đẹp, công viên cây cỏ tươm tất, đường xá sạch sẻ, theo đà văn minh, dộc hai bên đường có gắng thêm thùng đựng rác. Nhưng những chiếc xe motor hai bánh chạy ngan hàng bắp, khói xịt mịt mờ mà cũng chẳng thấy ai ghé lại mua giùm một trái.
Tôi bước lại gần hơn, và hỏi: Bao nhiêu tiền một trái?
Bà trả lời: Dạ Bảy ngàn.
Nghe nói bảy ngàn tôi lạnh tốc gáy. Tôi chần chờ, vì không hiểu bảy ngàn là bao nhiêu tiền Mỷ.
Thấy tôi chần chờ, bà nói tiếp: Bác mua giùm con vài trái đi. Bắp ngon và ngọt lắm. Không tin, bác ăn thử, nếu không ngọt, con trả tiền lại bác.
Nghe bà nói tôi hơi động lòng, nhưng tôi vẩn chần chờ là vì tôi vẩn chưa hiểu bày ngàn là bao nhiêu tiền đô. Dưới bầu trời ôi bức và lửa than hồng, bà lấy khăn lau mồ hôi trên trán. Vừa lau mặt vừa cười, bà ngước mặt nhìn tôi, bà nói tiếp: Người ta không cho bán ở đây. Con sợ Công An tới hốt. Con muốn bán cho mau hết, nhưng nảy giờ không thấy ai mua.
Không còn chần chờ, tôi mốc túi lấy ra tờ bạc hai chục ngàn đưa cho bà, và nói: Cho tôi một trái. Bà lấy 3 trái, vội vàng bỏ vào túi nylong đưa cho tôi. Bà hối hả nói: Bác cầm cái này giùm con. Bà vừa nói vừa thu gọn đồ nghề, rồi quảy gánh... chạy.
Tôi và anh Công An nhìn nhau...Cười.
Đường Bình
Gửi ý kiến của bạn