Hôm nay,  

Csvn Lớn Tiếng Chỉ Thị: Nhan Sắc Phải Quốc Doanh

25/05/200500:00:00(Xem: 5214)
BANGKOK -- Nhan sắc cũng cần phải quốc doanh... Đó là chỉ thị của chế độ độc đảng toàn trị CSVN.
Chính phủ Hà Nội nói rằng phụ nữ đang đại diện VN trong cuộc tranh Giải Miss Universe (Hoa Hậu Hoàn Vũ) không phải là Miss Vietnam (Hoa Hậu Việt Nam). Tuy nhiên, ban tổ chức cuộc thi nói cô có thể dự thi.
Một tuần trước khi Hoa Hậu VN lên sàn diễn với bộ áo tắm và áo dạ hội trong kỳ thi Hoa Hậu Hoàn Vũ, các cán bộ ở quê nhà cô hôm Thứ Ba nói rằng cô không có tư cách đó.
Ban tôå chức nói cô Phạm Thu Hằng, 22 tuổi, có thể thi cuộc thi ngày 31-5 ở Bangkok, Thái Lan, nhưng cán bộ CSVN nói rằng Hoa Hậu VN đang học ở Anh Quốc và rằng cô Hằng chỉ thắng kỳ thi địa phương thôi.
Lê Ngọc Cường, giám đốc Sở Nghệ Thuật Trình Diễn của Bộ Văn Hóa, nói, “Cô thắng 1 giải hoa hậu Hà Nội, không đủ tư cách đại diện VN.”
Ban tổ chức Giải Miss Universe biết chuyện từ vài tuần trước và đồng ý cho cô đại diện VN vì cho là các cáo buộc đều sai cả, theo lời Mary Hillirad Harrington, phát ngôn nhân cuộc thi. “Chúng tôi tự tin rằng đây [cô Hằng] là Hoa Hậu VN và là Hoa Hậu Việt Nam Hoàn Vũ.”

Danh xưng Hoa Hậu Việt Nam được thắng bởi cô Nguyễn Thị Huyền, 19 tuổi, hồi tháng 10-2004. Một tháng sau, cô Huyền được chọn làm 1 trong 15 thí sinh chung kết Giải Miss World ở Hoa Lục và sau đó ra ngoại quốc du học.
Cán bộ làm chuyện này hết sức tức cười. Tất cả các giải thi Hoa Hậu tại Hoa Kỳ đều là của các hội đoàn tư nhân, để thầu làm các giải Hoa Hậu quốc tế như Miss Earth, Miss World, Miss Universe... không cần chính phủ nào có ý kiến cả. Thậm chí như Hoa Hậu Hoa Kỳ cũng nhiều giải khác nhau, như Miss USA, Miss America, Miss United States… tất cả cùng dịch ra Việt ngữ là Hoa Hậu Hoa Kỳ, nhưng lại là tòan của các hội tư nhân cả. Tổng Thống mà có ý kiến là bị dân kiện liền. Chỉ có ở VN, tới nhan sắc mà cũng đòi quốc doanh toàn trị thì là hết ý kiến. Chỗ riêng của các cô mà đảng cũng đòi chui vào thì kỳ quá...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Anh chỉ có một điều bận tâm hiện nay thôi. Đó là làm sao cho em và những người đi sau không bao giờ biết tới bệnh là gì.” Tôi thò tay qua bàn, xếp tờ báo kia lại và ném qua bàn bên cạnh. “Cuộc đời lạ lắm. Chúng ta không bao giờ hiểu được. Để anh bổ túc một ý kiến hôm trước, chúng ta không những chỉ
Buổi chiều, khi ông Tâm trở về, trời chưa tối hẳn. Hôm nay là ngày cuối ông ở Albany , cái thị trấn nhỏ bé miền cực Bắc New York . Hơn mười bảy năm ông đã ở đây, làm việc, chơi đùa, đi lang thang cà khịa với những người bạn Mỹ, uống những lon bia trước TV, dò dẫm từng bước chân trên những đụn tuyết,
Trời chiều, đèn đường vừa lên, anh ngẩng nhìn qua khung kính. Những dòng người xuôi ngược về trạm xe điện. Ly cà phê khen khét còn vương ở cổ. Cuốn sách dày cộm, nhìn muốn nản. Anh gấp lại, những dòng chữ không muốn đọc của ngày níu lại. Bước xuống phố, gió phất lạnh giữa mặt. Ngày đã đi và đêm tới.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.