Hôm nay,  

Chuyện Dài Dài Thẩm Mỹ: Lời Chào Cứu Mạng...

26/12/201500:00:00(Xem: 2490)
Vừa bước vô cửa chị Ngà than liền:

- Xời ơi sáng nay mưa mới lắc rắc thì có tai nạn liền kẹt xe muốn chết hà. Xe cà nhít cà nhít mệt muốn chết luôn!

Thanh nói liền, vừa nói vừa cười:

- Thôi mà, sáng sớm đã than, chị làm chủ tới trễ chút ai dám nói gì. Còn sống nhăn cứ than muốn chết muốn chết. Tụi em tới trễ thì bị chị "xì nẹt". Lâu lâu chị phải bị trễ cho biết với người ta ha ha ha...

Chị Ngà háy Thanh:

- Cô nầy! sáng sớm đã xỏ xiên. Nè, nhớ bữa nay là ngày phân công phải làm gì hôn? tui nói bây giờ để chút nữa quên. Tui quên thiệt tình còn mấy người làm bộ quên đặng trốn công việc!

Thu lên tiếng, vừa nói vừa cười cười:

- Thấy chưa… tui có nói oan có "xiên tạc" ai đâu. Xời. Sáng sớm đã xài xể! Dạ nhớ. Bữa nay phải kiểm soát tiệm, bữa nay phải kiểm vệ sinh sạch sẽ và bữa nay phải kiểm hàng họ để "ó đờ" thêm.

Tuấn nói:

- Chị Thu nầy, chị làm ơn tập nói tiếng Anh cho đúng đúng một chút, có được không, cho quen để khi nói chuyện với khách Mỹ thì nói đúng giọng, nó không xem thường "dân làm nails" chúng ta, có được không ?

Thu nạt đùa:

- Hứ. Thì chữ order mình phải bỏ dấu sắc ra dấu sắc dấu huyền ra dấu huyền lên giọng xuống giọng Mỹ mới hiểu, là ó đờ, chớ nói o đơ ngang tràng như kiểu học thức mấy người có khi nó hổng hiểu nó cứ hỏi tới hỏi lui làm tui quê!

Tuấn nói:

- Không phải, tôi nói đây là, chẳng phải ó đờ ó đờ, order, chữ r sau cùng chị phải nói cho ra chữ r trong họng chứ đừng nuốt mất đi. Thế thôi.

Thu không trả lời Tuấn mà xây qua chị Ngà, nói:

- Ờ, ngoài mấy thứ thường bán, muốn thêm món gì nữa hông đặng em ó đờ hàng bằng "xeo phôn", chị.

Chị Ngà nói:

- Thêm mấy gói bông khô. Bây giờ khách vô là đòi dán bông khô không hà, ai chế ra thứ nầy là trúng mối rồi. Sao trong nghề lâu mà mình hông nghĩ ra hén!

Khải nói:

- Tại người ta có năng khiếu nhìn thời cơ và thị trường thị hiếu của khách hàng.

Tuấn nói:

- Đúng. Đôi khi người không phải trong nghề ra sáng kiến là điều đáng phục vì họ vừa thông minh vừa có thì giờ tra cứu. Chúng ta đây suốt ngày múa may làm bạn với dao với kéo với cây cọ, thời gian đâu mà nghĩ suy, thua cũng phải thôi...

Rồi như muốn đổi không khí, Tuấn hỏi:

- Nầy nầy các anh các chị các em ơi, nhìn cái "di động" của chị Thu làm tôi nhớ, nghe tôi đọc thơ nầy:

Hôm qua tát nước đầu đình

Bỏ quên "di động" chỗ mình... mất ngay.

Trên “di động” cũng mới gởi tôi đọc câu chuyện nhỏ nầy, cũng hay lắm kể mấy chị nghe nè:

TIẾNG CHÀO...

Một nữ công-nhân làm việc tại một xí-nghiệp chế-biến thịt đông lạnh. Một buổi chiều, khi đã hoàn-thành công-việc, như thường-lệ cô đi vào kho đông lạnh để kiểm-tra một chút. Đột-nhiên, cửa phòng lại bị đóng và khóa lại! Cô bị nhốt ở bên trong mà không một ai biết!!!


Cô vừa hét khản cổ họng, vừa đập cửa với hy-vọng có người nghe được tiếng mình mà đến cứu! Nhưng vẫn không có ai nghe thấy!!! Lúc này, tất-cả công-nhân đã tan ca! Toàn bộ nhà máy đều yên-tĩnh!!!

Sau 6 giờ chiều hôm ấy, công-nhân lạnh cóng người, tuyệt-vọng và đau-khổ! Đang lúc cô tưởng như không chịu đựng được nữa!!! Thì bất-ngờ được người bảo-vệ đến mở cửa cứu ra ngoài!!!

Hôm sau, cô gái hỏi người bảo-vệ tại sao lại biết mình ở trong đó để đến mở cửa? Mặc dù, đây không phải khu-vực mà ông ấy quản-lý!!!

Người bảo-vệ trả lời:

- “Tôi làm việc ở nhà máy này đã 35 năm rồi. Mỗi ngày đều có mấy trăm công-nhân ra ra vào vào. Nhưng cô là người duy-nhất, mà ngày nào sáng sớm đi làm cũng chào hỏi tôi và buổi tối tan làm lại chào tạm-biệt tôi! Trong khi có rất nhiều người xem như không nhìn thấy tôi vậy!!! Hôm nay, tôi biết rõ ràng buổi sáng cô có đi làm, bởi vì sáng sớm cô còn nói “Cháu chào bác!” Nhưng sau khi tan làm buổi chiều, tôi lại không nghe thấy tiếng cô chào: “Tạm-biệt bác, hẹn ngày mai gặp lại!” Thế, là tôi quyết-định đi vào trong nhà xưởng tìm xem …xem thế nào??? Tôi đi đến những chỗ góc hẻo-lánh tìm cô! Cuối cùng, lại nghe thấy tiếng khóc! Và tìm thấy cô ở trong kho đông lạnh!!!”

Hãy luôn khiêm-tốn, nhã-nhặn, yêu thương, và tôn-trọng những người xung-quanh mình! Bởi vì bạn không thể biết được sự-tình gì sẽ xuất-hiện vào ngày mai!!!

(Sưu tầm trên Net)

...rồi Tuấn cười dòn, hỏi chung chung:

- Đấy, “di động” có hay vui không nào ?

Sương trả lời liền:

- Hay, hay thiệt. Mà câu chuyện có thiệt hong đó ?. Bài học nầy nhớ đời nghen, từ giờ trở đi gặp ai tui cũng chào, biết đâu...

Tuấn nói:

- Cái dở là không có tên tác giả nên tôi không biết ai, còn nhiều lắm nếu các anh chị em thích thì tôi sẽ đem vào cho mọi người cùng khóc cười cho vui nhé.

Chị Ngà nói:

- Cười thì khỏi uống thuốc bổ còn khóc thì hai con mắt sáng trưng đẹp ra. Ờ, tui cũng đọc trong báo có bài nầy cũng hay quá xá nhưng nói ra thì sợ thân chủ nghe được thì bị trái cái lỗ tai.

Kim nói:

- Vậy thì đừng nói là hay nhứt. Má em dặn khi nào tự mình nghe không thủng thì đừng bắt người khác phải nghe.

Tuấn nói:

- Úi giời! bài trong báo chí chứ có phải của mình viết ra đâu, sao khó khăn thế cô Kim, mai chị Ngà đem bài báo vào đây cho Tuấn đọc nhé. Tuấn kiểm duyệt xong rồi, thấy điều có ích lợi cho nghề nghiệp của chúng ta thì Tuấn sẽ thông qua cho quí vị, được chưa nào ?

Chị Ngà gật đầu:

- Ừ. Vậy đi. Rồi. Bây giờ, ai lo chuyện nấy nghe. Chiều nay có mưa, nếu ai xong khách được quyền về sớm sửa soạn để đón mừng Tết tây.

Ai nấy cùng cười xòa, đồng ý. Chị chủ hôm nay bảnh quá ta.

Trương Ngọc Bảo Xuân

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Viện Kiểm Soát Nhân Dân Tối Cao tại Việt Nam đã đề nghị ngưng thi hành án lệnh hành quyết với tử từ Hồ Duy Hải để điều tra lại vụ án này, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do cho biết hôm 2 tháng 12.
Tuần báo OC Weekly đã viết twitter cho biết đóng cửa sau khi chủ nhân là công ty Duncan McIntosh Company đóng cửa tuần báo giấy một ngày trước Lễ Tạ Ơn.
Cha mất rồi. Em buồn lắm, vì không về thọ tang Cha được. Em đang xin thẻ xanh. Sắp được phỏng vấn. Vợ chồng em định năm sau, khi em đã thành thường trú nhân, sẽ về thăm Cha Mẹ. Ngày tạm biệt Cha lên đường đi Mỹ du học bốn năm trước, đã thành vĩnh biệt.
Tôi khẳng định những việc tôi làm là đúng đắn và cần thiết để kiến tạo một xã hội tốt đẹp hơn. Những gì tôi làm không liên can đến vợ con và gia đình tôi. Vì thế, tôi yêu cầu công an Hồ Chí Minh chấm dứt ngay việc sách nhiễu, khủng bố gia đình tôi.
Brilliant Nguyễn là một thanh niên theo trường phái cấp tiến và chủ thuyết Vô Thần (*). Chàng ta không tin ma quỷ đã đành mà cũng chẳng tin rằng có thần linh, thượng đế. Để giảm bớt căng thẳng của cuộc sống, theo lời khuyên của các nhà tâm lý và bạn bè, chàng ta đến Thiền Đường Vipassana ở Thành Phố Berkeley, California để thực hành “buông bỏ” trong đó có rất nhiều cô và các bà Mỹ trắng, nhưng không một ý thức về Phật Giáo
Có những câu chuyện ngày xửa ngày xưa mà chẳng xưa chút nào. Có những chuyện hôm nay mà sao nó xa xưa vời vợi. Chuyện ngày xưa... Có một ngôi chùa ở vùng quê thanh bình, trước mặt là đồng lúarì rào, cánh cò chao trắng đồng xanh. Trong chuà có vị hoà thượng già hiền như ông Phật, lông mày dài bạc trắng rớt che cả mắt...
Ông Gavin Newsom, Thống đốc tiểu bang California, đã tuyên bố ân xá cho hai người đàn ông từng dính vào hai vụ hình sự khác nhau khi họ mới 19 tuổi và đang mong muốn không bị trục xuất về Việt Nam.
Hoang Nguyen, 43 tuổi, bị bắt và bị truy tố về tội trộm sau khi bị cho là đổi nhãn giá trên hơn ba mươi chai rượu vang tuần trước, theo hồ sơ tòa.
Bé ngọc ngà của Mẹ cố thở chút không khí ít oi còn trong buồng phổi. Giây phút cuối. Để ngàn sau dân Hong Kong sống xứng đáng Con Người.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.