Hôm nay,  

Chuyện Dài Dài Thẩm Mỹ: Lời Chào Cứu Mạng...

26/12/201500:00:00(Xem: 2483)
Vừa bước vô cửa chị Ngà than liền:

- Xời ơi sáng nay mưa mới lắc rắc thì có tai nạn liền kẹt xe muốn chết hà. Xe cà nhít cà nhít mệt muốn chết luôn!

Thanh nói liền, vừa nói vừa cười:

- Thôi mà, sáng sớm đã than, chị làm chủ tới trễ chút ai dám nói gì. Còn sống nhăn cứ than muốn chết muốn chết. Tụi em tới trễ thì bị chị "xì nẹt". Lâu lâu chị phải bị trễ cho biết với người ta ha ha ha...

Chị Ngà háy Thanh:

- Cô nầy! sáng sớm đã xỏ xiên. Nè, nhớ bữa nay là ngày phân công phải làm gì hôn? tui nói bây giờ để chút nữa quên. Tui quên thiệt tình còn mấy người làm bộ quên đặng trốn công việc!

Thu lên tiếng, vừa nói vừa cười cười:

- Thấy chưa… tui có nói oan có "xiên tạc" ai đâu. Xời. Sáng sớm đã xài xể! Dạ nhớ. Bữa nay phải kiểm soát tiệm, bữa nay phải kiểm vệ sinh sạch sẽ và bữa nay phải kiểm hàng họ để "ó đờ" thêm.

Tuấn nói:

- Chị Thu nầy, chị làm ơn tập nói tiếng Anh cho đúng đúng một chút, có được không, cho quen để khi nói chuyện với khách Mỹ thì nói đúng giọng, nó không xem thường "dân làm nails" chúng ta, có được không ?

Thu nạt đùa:

- Hứ. Thì chữ order mình phải bỏ dấu sắc ra dấu sắc dấu huyền ra dấu huyền lên giọng xuống giọng Mỹ mới hiểu, là ó đờ, chớ nói o đơ ngang tràng như kiểu học thức mấy người có khi nó hổng hiểu nó cứ hỏi tới hỏi lui làm tui quê!

Tuấn nói:

- Không phải, tôi nói đây là, chẳng phải ó đờ ó đờ, order, chữ r sau cùng chị phải nói cho ra chữ r trong họng chứ đừng nuốt mất đi. Thế thôi.

Thu không trả lời Tuấn mà xây qua chị Ngà, nói:

- Ờ, ngoài mấy thứ thường bán, muốn thêm món gì nữa hông đặng em ó đờ hàng bằng "xeo phôn", chị.

Chị Ngà nói:

- Thêm mấy gói bông khô. Bây giờ khách vô là đòi dán bông khô không hà, ai chế ra thứ nầy là trúng mối rồi. Sao trong nghề lâu mà mình hông nghĩ ra hén!

Khải nói:

- Tại người ta có năng khiếu nhìn thời cơ và thị trường thị hiếu của khách hàng.

Tuấn nói:

- Đúng. Đôi khi người không phải trong nghề ra sáng kiến là điều đáng phục vì họ vừa thông minh vừa có thì giờ tra cứu. Chúng ta đây suốt ngày múa may làm bạn với dao với kéo với cây cọ, thời gian đâu mà nghĩ suy, thua cũng phải thôi...

Rồi như muốn đổi không khí, Tuấn hỏi:

- Nầy nầy các anh các chị các em ơi, nhìn cái "di động" của chị Thu làm tôi nhớ, nghe tôi đọc thơ nầy:

Hôm qua tát nước đầu đình

Bỏ quên "di động" chỗ mình... mất ngay.

Trên “di động” cũng mới gởi tôi đọc câu chuyện nhỏ nầy, cũng hay lắm kể mấy chị nghe nè:

TIẾNG CHÀO...

Một nữ công-nhân làm việc tại một xí-nghiệp chế-biến thịt đông lạnh. Một buổi chiều, khi đã hoàn-thành công-việc, như thường-lệ cô đi vào kho đông lạnh để kiểm-tra một chút. Đột-nhiên, cửa phòng lại bị đóng và khóa lại! Cô bị nhốt ở bên trong mà không một ai biết!!!


Cô vừa hét khản cổ họng, vừa đập cửa với hy-vọng có người nghe được tiếng mình mà đến cứu! Nhưng vẫn không có ai nghe thấy!!! Lúc này, tất-cả công-nhân đã tan ca! Toàn bộ nhà máy đều yên-tĩnh!!!

Sau 6 giờ chiều hôm ấy, công-nhân lạnh cóng người, tuyệt-vọng và đau-khổ! Đang lúc cô tưởng như không chịu đựng được nữa!!! Thì bất-ngờ được người bảo-vệ đến mở cửa cứu ra ngoài!!!

Hôm sau, cô gái hỏi người bảo-vệ tại sao lại biết mình ở trong đó để đến mở cửa? Mặc dù, đây không phải khu-vực mà ông ấy quản-lý!!!

Người bảo-vệ trả lời:

- “Tôi làm việc ở nhà máy này đã 35 năm rồi. Mỗi ngày đều có mấy trăm công-nhân ra ra vào vào. Nhưng cô là người duy-nhất, mà ngày nào sáng sớm đi làm cũng chào hỏi tôi và buổi tối tan làm lại chào tạm-biệt tôi! Trong khi có rất nhiều người xem như không nhìn thấy tôi vậy!!! Hôm nay, tôi biết rõ ràng buổi sáng cô có đi làm, bởi vì sáng sớm cô còn nói “Cháu chào bác!” Nhưng sau khi tan làm buổi chiều, tôi lại không nghe thấy tiếng cô chào: “Tạm-biệt bác, hẹn ngày mai gặp lại!” Thế, là tôi quyết-định đi vào trong nhà xưởng tìm xem …xem thế nào??? Tôi đi đến những chỗ góc hẻo-lánh tìm cô! Cuối cùng, lại nghe thấy tiếng khóc! Và tìm thấy cô ở trong kho đông lạnh!!!”

Hãy luôn khiêm-tốn, nhã-nhặn, yêu thương, và tôn-trọng những người xung-quanh mình! Bởi vì bạn không thể biết được sự-tình gì sẽ xuất-hiện vào ngày mai!!!

(Sưu tầm trên Net)

...rồi Tuấn cười dòn, hỏi chung chung:

- Đấy, “di động” có hay vui không nào ?

Sương trả lời liền:

- Hay, hay thiệt. Mà câu chuyện có thiệt hong đó ?. Bài học nầy nhớ đời nghen, từ giờ trở đi gặp ai tui cũng chào, biết đâu...

Tuấn nói:

- Cái dở là không có tên tác giả nên tôi không biết ai, còn nhiều lắm nếu các anh chị em thích thì tôi sẽ đem vào cho mọi người cùng khóc cười cho vui nhé.

Chị Ngà nói:

- Cười thì khỏi uống thuốc bổ còn khóc thì hai con mắt sáng trưng đẹp ra. Ờ, tui cũng đọc trong báo có bài nầy cũng hay quá xá nhưng nói ra thì sợ thân chủ nghe được thì bị trái cái lỗ tai.

Kim nói:

- Vậy thì đừng nói là hay nhứt. Má em dặn khi nào tự mình nghe không thủng thì đừng bắt người khác phải nghe.

Tuấn nói:

- Úi giời! bài trong báo chí chứ có phải của mình viết ra đâu, sao khó khăn thế cô Kim, mai chị Ngà đem bài báo vào đây cho Tuấn đọc nhé. Tuấn kiểm duyệt xong rồi, thấy điều có ích lợi cho nghề nghiệp của chúng ta thì Tuấn sẽ thông qua cho quí vị, được chưa nào ?

Chị Ngà gật đầu:

- Ừ. Vậy đi. Rồi. Bây giờ, ai lo chuyện nấy nghe. Chiều nay có mưa, nếu ai xong khách được quyền về sớm sửa soạn để đón mừng Tết tây.

Ai nấy cùng cười xòa, đồng ý. Chị chủ hôm nay bảnh quá ta.

Trương Ngọc Bảo Xuân

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.