Như thường lệ, người Việt theo truyền thống đấu tranh chống CS suốt 40 năm ở hải ngoại, ở Úc, ở Mỹ, ở Âu, ở đâu hễ CS ló mặt ra là người Việt biểu tình chống phải vào cửa hông ra của hậu. Cộng đồng sở tại đã phối hợp kế hoạch biểu tình tự phát không cần xin giấy phép với nhiều nhóm dưới 25 người cũng từ 5 giờ chiều trong các ngày 9, 10 và 11 Tháng Tám tại nơi CS dự trù biểu diễn. Và đã chuẩn bị sẵn sàng phương tiện cho lực lượng tăng phái từ các cộng đồng các tiểu bang khác về, Canada qua, “thông cáo cho biết, xe bus của ban tổ chức sẽ đón đồng hương lúc 4 giờ 30 chiều ngày 8 Tháng Tám tại trung tâm Eden, Falls Church, Virginia, để đưa đến địa điểm biểu tình. Liên lạc ông Nguyễn Văn Tánh (347) 481-8283 và ông Đoàn Hữu Định (703) 475-6186.
Đây là một chuyện phải làm, cần làm, làm tư lâu, còn làm dài dài trên phương diện đấu tranh chánh trị chống Cộng ở hải ngoại. Chống CS xâm nhập cộng đồng người Việt Quốc Gia hải ngoại mà để trống mặt trận văn hoá vận của Cộng Sản, là một khiếm khuyết lớn về chiến thuật cũng như chiến lược.. Một thất bại rất khó sửa chữa vì chữ nghĩa, ngôn ngữ, văn hoá là phạm trù tối quan trọng đối với cá nhân, gia đình, cộng đồng và xã hội.
Nếu cứ lơ là để cho CS xuất cảng chữ nghĩa CS vào các cộng đồng người Việt của Việt Nam hải ngoại như bây giờ, nếu cứ coi thường ảnh hưởng của việc coi phim ảnh chuyện ca ngợi CS, thời trang thiếu vải của nghệ sĩ trong nước, đọc báo một chiều của CS trên Internet, nghe “phát biểu” của cán bộ, đảng viên CS người trong nước nói nhanh như nuốt chữ, cướp lời người khác, rồi quen miệng, quen tai dùng “từ CS” như “bứt xúc, nhất trí, đồng tình, vô tư vượt đèn đỏ, tiệc tùng hoàng tráng”...; thì CS không cần tuyên vận, CS không cần tuyên truyền quốc ngoại, người Việt hải ngoại sẽ bị nhuộm đỏ, bị Nghị Quyết 36 chi phối hồi nào không hay.
Ai cũng biết chỉ có Loài Người là linh vật tự làm ra văn hoá cho mình để xã hội mình cùng sống chung theo chuẩn mực đó. Loài thú như con ong, kiến, mối hạ đẳng nhưng cũng có lối sống có tổ chức: mối chúa chỉ đẻ, kiến thợ chỉ xây, ong lính chỉ tác chiến. Nhưng lối tổ chức đó biến thành phản xạ muôn đời, đó không phải là văn hoá, mà là phản xạ lưu truyền riết thành bản năng. Trái lại văn hoá của Con Người không phải là phản xạ, bản năng, không do di truyền, mà do bắt chước và học hỏi nên có nhiều thay đổi.
Ngay trong lịch sử văn hoá ngắn ngủi có mấy trăm năm của Mỹ, tiến trình cũng thay đổi nhiếu lần. Từ thuở khởi thủy di dân từ Âu châu qua, mủi lỏ, mắt xanh, tóc vàng râu bắp là thành phần trội yếu với sự tiếp sức của Thực dân Anh, buộc các sắc tộc khác phải “đồng hoá” với họ. Tiếng Anh thành chuyển ngữ. Nhưng qua thời kỳ độc lập quan niệm đồng hoá theo kiều nấu chảy thành khuông văn hoá Mỹ (melting pot) chẳng ai theo. Các sắc tộc chỉ “hoà nhập” biến văn hoá Mỹ như là một tô salad (salad bowl) trong đó rau quả, đường, muối giữ bản chất của mình để xã hội Mỹ gốc đa nguyên thành một, out of many, one.
Do vậy rất họp tình, họp lý khi thấy văn hoá hay lối sống chung của người Việt Quốc Gia gốc tỵ nạn CS trên đất Mỹ có những sắc thái khác văn hoá VNCS trong nước. Người Việt Quốc gia có biểu tình chống Cộng sản bán đất dâng biển, quốc tế vận ủng hộ các tôn giáo và đồng bào đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền VN. Có vận động hạ lá cờ máu của CS xuống và giương cao quốc kỳ VNCH nền vàng ba sọc đỏ lên để chánh quyền các nước có người Việt định cư thừa nhận, v.v và v.v. Ngần ấy việc biểu tình, đấu tranh, vận động rất qui mô, rầm rộ, bền bĩ suốt thời gian tỵ nạn CS mấy chục năm qua; đó là lối sống, là văn hoá đấu tranh, chớ không gì khác hơn.
Người Việt tỵ nạn CS không sống được với CS ở nước nhà VN, di tản ra khỏi nước bị CS tạm chiếm, đã mang hồn thiêng sông núi VN theo mình. Đã thuyết phục nhân dân và chánh quyền Mỹ của hàng chục tiểu bang hàng trăm quận hạt, thành phố công nhận quốc kỳ VN là biểu tượng văn hoá, niềm tin thiêng liêng của ngươi Mỹ gốc Việt. Quốc kỳ ấy được người Việt đấu tranh cho tự do, dân chủ nhân quyền VN, kính trọng thiêng liêng gần như biểu tượng tôn giáo; đó là biểu tượng văn hoá của người Việt Quốc gia chống CS.
Còn cây cờ máu của CSVN dù có bang giao với Mỹ nhưng chỉ ru rú như con gián ngày trong khuôn viên 1 toà đại sứ và hai toàn tổng lãnh sự và ăn theo ở trụ sở Liên Hiệp Quốc thôi.
Sở dĩ như thế là vì một biểu tương chỉ được xem là văn hoá khi được nhiều người chấp nhận là “của mình” và đồng ý sống theo chuẩn mực ấy. Cây cờ của CS Hà Nội người Mỹ gốc Việt đa số gọi là cờ máu, là “phản văn hoá”, không ai treo trừ CS treo vá bắt buộc người dân mà họ thống trị trong nước phải treo.
Bên cạnh những hoạt động qui mô và rầm rộ để bảo tồn và phát huy văn hoá Việt ấy của tập thể người Việt Hải Ngoại, còn nhiều cố gắng âm thầm, kiên nhẫn và can đảm, đòi hỏi nhiều chuyên môn. Mục đích tối hậu cuả những chiến sĩ văn hoá âm thầm này là, một mặt để bảo tồn bản chất và bản sắc văn hóa Việt Nam trong môi trường mới lạ cách nước nhà nửa vòng Trái Đất. Và mặt khác là để phát huy văn hóa cho lớp trẻ hậu duệ sanh ra, lớn lên, ăn học nơi quê hương mới. Làm việc ấy là những thầy cô giáo tình nguyện dạy tiếng Việt ở tại các trung tâm Việt ngữ, chùa, nhà thờ, trụ sở hội đoàn và trên báo chí nữa. Tiếng Việt là con thuyền chánh chuyên chở văn hóa VN. Không có tiếng Việt thì hồn Việt, tâm Việt, đạo Việt, sử Việt, cộng đồng Việt, xã hội Việt, người Việt, dân Việt, nước Việt khó còn.
Và CS Hà Nội muồn nhuộm đỏ các cộng đồng người Việt Quốc Gia ở hải ngoại cũng dùng văn hoá vận để tấn công bằng quyền lực mềm và cứng. Mềm qua lời ca tiếng hát, đưa sách báo, phim ảnh qua Mỹ, khai thác tình tự quê hương. Cứng như âm mưu dùng tiền lũng đoạn cộng đồng, hề hóa các cuộc đấu tranh. Mà Nghị quyết 36 của CS Hà Nội là sách lược./.(Vi Anh)
Gửi ý kiến của bạn