KỂ CHUYỆN GIA ĐÌNH/CHUYỆN TÌNH
Mời Tham Dự Kể Chuyện Tình hay Chuyện Gia Đình
Kể Chuyện tình hay Chuyện Gia Đình là mảnh sân chung dành cho tất cả quí vị độc giả. Các bạn có thể kể chuyện tình, đời sống hôn nhân, hay chuyện gia đình, chuyện nuôi dạy con… của bạn cho tất cả bạn đọc Việt Báo và Việt Báo Online cùng thưởng thức hay học hỏi từ chuyện tình/chuyện gia đình của bạn.
Có biết bao nhiêu chuyện để kể, tâm sự, chuyện vui, truyện ngắn, truyện dài … Mời bạn viết và gửi cho Việt Báo, hoặc eMail cho: giadinh@vietbao.com hay minanguyenha@yahoo.com
Trang Gia Đình/ Chàng&Nàng chờ chuyện tình hay chuyện gia đình của bạn.
Tuần này là bài viết của tác giả Út Long, cư ngụ tại San Diego, về kỷ niệm thời niên thiếu. Cám ơn chú Út Long đã chia xẻ kỷ niệm đẹp thời niên thiếu với độc giả trang Gia Đình Việt Báo. Bài đăng 2 kỳ.
CÂY ĐÀN ĐẦU TIÊN CỦA TÔI
Út Long
Bạn Lê Hùng Minh thân mến,
Những lúc gặp nhau, bạn thường khuyến khích tôi hãy viết văn lại để nhớ lại tuổi học trò. Đã từ lâu rồi, từ khi từ giã mái trường thân yêu, khoác áo lính sống đời gian truân, rồi bị lao vào chốn tù đày khắc nghiệt, sống dưới chế độ kềm kẹp, tuổi đời càng dồn dập, trí óc không còn minh mẫn, tôi không còn viết lách gì cả. Không như lúc trước với lòng đam mê văn nghệ, đàn ca, làm thơ, viết văn, những thích thú không thể nào thiếu được, nhất là trong dịp Xuân về Tết đến.
Nay tôi xin kể một ký ức thời thơ ấu, hơn nữa thế kỷ qua, nhưng tôi vẫn còn nhớ mãi. Năm ấy, sau khi thi tuyển với gần 4 ngàn thí sinh, tôi may mắn được đậu thủ khoa vào lớp đệ thất trường trung học Petrus Ký Sài Gòn. Nhìn kết quả, tôi ngỡ ngàng, hết sức vui mừng, một điều may mắn mà tôi không bao giờ nghĩ đến. Cái may mắn thứ hai cùng năm ấy làm khơi động máu văn nghệ bắt đầu của một anh chàng hỷ mũi chưa sạch mà tôi kể ở đây.
Nhà cùng xóm có hai vợ chồng trong lúc cãi vã, gây gỗ, đánh nhau, vũ khí họ chiến đấu là một cây đàn mandoline, cuối cùng bị gãy bể, quăng vào thùng rác. Tình cờ tôi đi ngang liền lượm mang về nhà. Dù đàn hư gãy nhưng tôi rất quý, cất giữ nó rất cẩn thận, sợ đám em hay quậy đập phá thêm nó tội nghiệp.
Tháng ngày qua, nó nằm yên một chỗ, tôi không biết tính cách nào để chữa “vết thương trầm trọng” của nó. Nhà nghèo lắm, cơm ăn không đủ no, áo không đủ mặc, lấy tiền đâu để nhờ thợ sữa chữa đàn. Thế hệ chúng tôi thuở ấy, không phải riêng tôi mà hầu hết đều nghèo khổ, nhưng rất hiếu học.
Sau tháng Tư đen, gia đình anh em tôi cũng rất nghèo như mọi người khác. Sáng nào đi học được húp một chén cháo là mừng, còn không thì nhịn đói. Giờ ra chơi thấy ai được ăn một dĩa hủ tiếu xào, miệng thèm chảy nước miếng. Đôi khi ba anh em chúng tôi có tiền mua được một dĩa hủ tiếu, phải nhường nhau mỗi người luân phiên gắp một miếng. Quần áo chỉ 2 bộ vải thô thay đổi. Bữa nào trời mưa kéo dài vài ngày quần áo phơi không kịp khô, phải dùng bàn ủi than “con gà” ủi tới ủi lui suốt giờ để có đồ mặc hôm sau. Đi học đi chân không, chẳng có giày dép gì cả. Bắt đầu lên trung học, được mặc đồng phục, giày vớ đàng hoàng xem ra vẻ người lớn. Nhưng cũng có nhiều người khốn khổ, không đưọc đi học, vì sinh kế phải lo từ miếng ăn giúp đỡ gia đình, đến khi lớn lên đành dốt chữ.
Nói về hiếu học, tuổi trẻ Việt Nam thời trước 75, nhờ trí thông minh, siêng năng nhất là hấp thụ một nền văn hóa, giáo dục, đạo đức tốt thời bấy giờ, lại được tình cảm thân yêu cha mẹ, thầy cô giáo, bạn bè tương thân tương ái giúp đỡ thương yêu nhau, nên học sinh luôn cố gắng tranh đua nhau học và học. Học để giúp bản thân, học để giúp gia đình, học để giúp xã hội sau này. “Nhỏ mà không học lớn mò sau ra,” nhờ thế đất nước phát sinh nhiều nhân tài không thua kém một quốc gia nào, hãnh diện mình là người Việt Nam.
Trở lại câu chuyện cậy đàn. Được nghe có một bác cách nhà tôi khoảng nữa cây số chuyên đóng các loại đàn guitar, mandoline cho các tiệm bán đàn. Tôi tìm gặp bác vào những buổi chiều rỗi rãnh, làm quen và tận tình giúp đỡ bác những việc lặt vặt, làm “thợ vịn” để dọ hỏi xem giá cả sửa chữa cây đàn mandoline hư gãy của tôi, mặc dù tôi chưa có tiền. Đợi lúc bác vui vẻ, tôi liền ngỏ ý trên. Nghe tôi nói, bác sốt sắng bảo tôi hãy đem cây đàn đến, bác sửa chữa giùm mà không phải trả một đồng nào cả. Tôi mừng rỡ chạy về nhà đem đàn cho bác xem ngay. Sau đó bác thay mới lưng đàn, sửa càng đàn, đánh vẹc-ni giống như mới, và không quên lên dây, ghi tên từng nốt nhạc trên càng đàn giúp tôi lần đầu tiên trong đời biết xử dụng một loại đàn. Từ đó cây đàn mandoline là người bạn tri kỷ, luôn luôn gắn bó với tôi.
Út Long
(tiếp theo vào tuần sau)
Mời Tham Dự Kể Chuyện Tình hay Chuyện Gia Đình
Kể Chuyện tình hay Chuyện Gia Đình là mảnh sân chung dành cho tất cả quí vị độc giả. Các bạn có thể kể chuyện tình, đời sống hôn nhân, hay chuyện gia đình, chuyện nuôi dạy con… của bạn cho tất cả bạn đọc Việt Báo và Việt Báo Online cùng thưởng thức hay học hỏi từ chuyện tình/chuyện gia đình của bạn.
Có biết bao nhiêu chuyện để kể, tâm sự, chuyện vui, truyện ngắn, truyện dài … Mời bạn viết và gửi cho Việt Báo, hoặc eMail cho: giadinh@vietbao.com hay minanguyenha@yahoo.com
Trang Gia Đình/ Chàng&Nàng chờ chuyện tình hay chuyện gia đình của bạn.
Tuần này là bài viết của tác giả Út Long, cư ngụ tại San Diego, về kỷ niệm thời niên thiếu. Cám ơn chú Út Long đã chia xẻ kỷ niệm đẹp thời niên thiếu với độc giả trang Gia Đình Việt Báo. Bài đăng 2 kỳ.
CÂY ĐÀN ĐẦU TIÊN CỦA TÔI
Út Long
Bạn Lê Hùng Minh thân mến,
Những lúc gặp nhau, bạn thường khuyến khích tôi hãy viết văn lại để nhớ lại tuổi học trò. Đã từ lâu rồi, từ khi từ giã mái trường thân yêu, khoác áo lính sống đời gian truân, rồi bị lao vào chốn tù đày khắc nghiệt, sống dưới chế độ kềm kẹp, tuổi đời càng dồn dập, trí óc không còn minh mẫn, tôi không còn viết lách gì cả. Không như lúc trước với lòng đam mê văn nghệ, đàn ca, làm thơ, viết văn, những thích thú không thể nào thiếu được, nhất là trong dịp Xuân về Tết đến.
Nay tôi xin kể một ký ức thời thơ ấu, hơn nữa thế kỷ qua, nhưng tôi vẫn còn nhớ mãi. Năm ấy, sau khi thi tuyển với gần 4 ngàn thí sinh, tôi may mắn được đậu thủ khoa vào lớp đệ thất trường trung học Petrus Ký Sài Gòn. Nhìn kết quả, tôi ngỡ ngàng, hết sức vui mừng, một điều may mắn mà tôi không bao giờ nghĩ đến. Cái may mắn thứ hai cùng năm ấy làm khơi động máu văn nghệ bắt đầu của một anh chàng hỷ mũi chưa sạch mà tôi kể ở đây.
Nhà cùng xóm có hai vợ chồng trong lúc cãi vã, gây gỗ, đánh nhau, vũ khí họ chiến đấu là một cây đàn mandoline, cuối cùng bị gãy bể, quăng vào thùng rác. Tình cờ tôi đi ngang liền lượm mang về nhà. Dù đàn hư gãy nhưng tôi rất quý, cất giữ nó rất cẩn thận, sợ đám em hay quậy đập phá thêm nó tội nghiệp.
Tháng ngày qua, nó nằm yên một chỗ, tôi không biết tính cách nào để chữa “vết thương trầm trọng” của nó. Nhà nghèo lắm, cơm ăn không đủ no, áo không đủ mặc, lấy tiền đâu để nhờ thợ sữa chữa đàn. Thế hệ chúng tôi thuở ấy, không phải riêng tôi mà hầu hết đều nghèo khổ, nhưng rất hiếu học.
Sau tháng Tư đen, gia đình anh em tôi cũng rất nghèo như mọi người khác. Sáng nào đi học được húp một chén cháo là mừng, còn không thì nhịn đói. Giờ ra chơi thấy ai được ăn một dĩa hủ tiếu xào, miệng thèm chảy nước miếng. Đôi khi ba anh em chúng tôi có tiền mua được một dĩa hủ tiếu, phải nhường nhau mỗi người luân phiên gắp một miếng. Quần áo chỉ 2 bộ vải thô thay đổi. Bữa nào trời mưa kéo dài vài ngày quần áo phơi không kịp khô, phải dùng bàn ủi than “con gà” ủi tới ủi lui suốt giờ để có đồ mặc hôm sau. Đi học đi chân không, chẳng có giày dép gì cả. Bắt đầu lên trung học, được mặc đồng phục, giày vớ đàng hoàng xem ra vẻ người lớn. Nhưng cũng có nhiều người khốn khổ, không đưọc đi học, vì sinh kế phải lo từ miếng ăn giúp đỡ gia đình, đến khi lớn lên đành dốt chữ.
Nói về hiếu học, tuổi trẻ Việt Nam thời trước 75, nhờ trí thông minh, siêng năng nhất là hấp thụ một nền văn hóa, giáo dục, đạo đức tốt thời bấy giờ, lại được tình cảm thân yêu cha mẹ, thầy cô giáo, bạn bè tương thân tương ái giúp đỡ thương yêu nhau, nên học sinh luôn cố gắng tranh đua nhau học và học. Học để giúp bản thân, học để giúp gia đình, học để giúp xã hội sau này. “Nhỏ mà không học lớn mò sau ra,” nhờ thế đất nước phát sinh nhiều nhân tài không thua kém một quốc gia nào, hãnh diện mình là người Việt Nam.
Trở lại câu chuyện cậy đàn. Được nghe có một bác cách nhà tôi khoảng nữa cây số chuyên đóng các loại đàn guitar, mandoline cho các tiệm bán đàn. Tôi tìm gặp bác vào những buổi chiều rỗi rãnh, làm quen và tận tình giúp đỡ bác những việc lặt vặt, làm “thợ vịn” để dọ hỏi xem giá cả sửa chữa cây đàn mandoline hư gãy của tôi, mặc dù tôi chưa có tiền. Đợi lúc bác vui vẻ, tôi liền ngỏ ý trên. Nghe tôi nói, bác sốt sắng bảo tôi hãy đem cây đàn đến, bác sửa chữa giùm mà không phải trả một đồng nào cả. Tôi mừng rỡ chạy về nhà đem đàn cho bác xem ngay. Sau đó bác thay mới lưng đàn, sửa càng đàn, đánh vẹc-ni giống như mới, và không quên lên dây, ghi tên từng nốt nhạc trên càng đàn giúp tôi lần đầu tiên trong đời biết xử dụng một loại đàn. Từ đó cây đàn mandoline là người bạn tri kỷ, luôn luôn gắn bó với tôi.
Út Long
(tiếp theo vào tuần sau)
Gửi ý kiến của bạn