Hôm nay,  

Di Dân Việt Nam: Một Đời Sống Tốt Đẹp Hơn Ở Hoa Kỳ (Phần 4): Cần Thông Cảm Lẫn Nhau

24/10/201400:00:00(Xem: 3215)

blank
Lê Minh Hải

Mục di trú và bảo lãnh do Văn Phòng tham vấn di trú Robert Mullins International đảm trách hằng tuần, nhằm mục đích thông báo các tin tức thời sự liên quan đến vấn đề đoàn tụ gia đình, rất hữu ích cho quý vị nào quan tâm đến việc bảo lãnh thân nhân. Đề tài trên đây cũng được thảo luận trực tiếp trên trang nhà của văn phòng, www.rmiodp.com, tiết mục Radio, vào mỗi tối thứ Tư, từ 7:00-8:00 giờ.

Mới đây, chúng ta đã nói về những sự khác biệt văn hóa giữa người di dân trẻ và người bảo lãnh, và lý do nào đôi lúc đã gây nên sự thiếu cảm thông lẫn nhau.

Dựa trên nhiều dữ kiện cho thấy có ba vấn đề văn hóa khác biệt cần quan tâm:

- Các suy nghĩ của những di dân trẻ được sinh ra và trưởng thành sau chiến tranh.

- Cách suy nghĩ của người bảo lãnh lớn tuổi sau khi trải nghiệm qua cuộc chiến tranh.

- Và cách suy nghĩ của người dân Mỹ, so sánh với cách suy nghĩ của cải hai thế hệ già - trẻ người Việt Nam.

Khi những thanh nhiên Mỹ lên 18 hoặc 20, họ muốn được độc lập và cha mẹ họ khuyến khích điều này. Khi tuổi trẻ Việt Nam đến tuổi này và sau khi tốt nghiệp đại học, họ muốn trở về nhà để giúp đỡ cha mẹ.

- Một thanh niên Mỹ không cảm nhận sự biết ơn đối với cha mẹ, người này có thể nói rằng: "Con không được chọn để sinh ra đời".

- Hầu hết giới trẻ được nuôi dưỡng với những giá trị truyền thống Việt Nam sẽ nói rằng: "Tôi biết ơn cha mẹ tôi đã nuôi dưỡng tôi và tôi muốn trả ơn tất cả những gì mà cha mẹ đã làm cho tôi".

- Nhiều thanh niên Việt sùng đạo Phật sẽ nói thêm rằng: "Tôi cũng đã nợ cha mẹ quá nhiều khi sinh ra tôi, vì thế, trong cuộc đời này tôi mong có thể đạt được sự giác ngộ và chấm dứt vòng luân hồi".

Những điều gì có thể ràng buộc một gia đình Việt Nam với nhau? Đó là Tình Thương Yêu và niềm tin được chia xẻ với nhau, có lúc nào đó, trong sự nghèo khó. Nếu bạn là người Việt Nam, bạn không rời gia đình lúc 18 tuổi, chỉ vì bạn chưa đến 18 tuổi. Bạn sống với gia đình cho đến khi lập gia đình và kể cả đến lúc đó bạn có thể vẫn ở chung với gia đình vì chưa đủ tiền để mua một căn nhà cho bạn và người hôn phối. Vì thế, qúy vị tạo nên một gia đình ba thế hệ và muốn thực hiện điều này qúy vị phải từ bỏ chủ nghĩa cá nhân của mình. Qúy vị không thể có mọi thứ mong muốn vì phải chia xẻ những gì mình có để cùng sống còn. Qúy vị học cách sống hòa thuận và học cách từ bỏ tham vọng cá nhân. Quý vị học cách hy sinh thật nhiều để hòa đồng trong một đại gia đình. Nhưng ngược lại, bạn sẽ được một niềm an ủi mà nhiều người dân Mỹ không có được. Qúy vị biết là sẽ không bao giờ cô đơn. Qúy vị biết rằng sẽ được chăm sóc dù bất cứ hoàn cảnh nào. Qúy vị cùng hứa với nhau điều này. Qúy vị cùng hứa như vậy với hương linh tổ tiên ông bà. Khi qúy vị làm tan vỡ những điều kể trên sẽ bị xem là ích kỷ hoặc bất hiếu.

Những người Việt lớn tuổi có khuynh hướng bảo thủ sự suy nghĩ và ký ức của mình vì một số ký ức này có thể rất đau khổ. Nhưng đây là trách nhiệm mà thế hệ lớn tuổi muốn những người được bảo lãnh biết về đời sống trong những trại tù "cải tạo", kinh nghiệm đau thương của các thuyền nhân và sự điều chỉnh để hội nhập và đời sống Hoa Kỳ trong những thập niên 80 và 90. Nếu được như vậy, đời sống của người lớn tuổi và sự đấu tranh của họ có thể gần gủi với những thế hệ mới, và thế hệ mới này có thể hiểu rõ tại sao và cách nào người Việt Nam đã đến Hoa Kỳ.

Dân Mỹ ít khi dạy con cái giá trị của sự thành công vì những thế hệ mai sau, trong khi người Việt Nam nghĩ đến tổ tiên ông bà và làm sao con cháu có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Vì thế, điều này có thể rất khó khăn, thường sẽ gây căng thẳng cho những di dân trẻ mới đến Mỹ phải cố gắng ứng xử đúng đắn theo truyền thống Việt Nam, nhưng cùng lúc phải hòa nhập tốt đẹp vào văn hóa Hoa Kỳ. Đây có thể là điều mà thế hệ lớn tuổi quên lãng, nhưng đôi khi đây là điều rất thực tế, là thách thức hàng ngày đối với nhiều di dân mới đến Mỹ.

Thế hệ lớn tuổi nên ghi nhớ điều này và không nên để nó gây mối bất đồng giữa hai thế hệ.


Người Việt cao niên kỳ vọng người trẻ làm những điều họ nói, không hỏi lý do tại sao, nhưng văn hóa Mỹ nói rằng mọi điều có thể thảo luận và đôi điều nào đó có thể chấp thuận.

Gìn giữ truyền thống việt Nam là mối quan tâm chính trong hầu hết những cộng đồng Mỹ gốc Việt và người Việt lớn tuổi thường lo lắng con cái họ có thể làm mất đi những đặc điểm văn hóa Việt Nam. Đau lòng thay, điều này có thể là sự thật, ít ra cũng là sự thật một phần nào đó. Một số điều nào đó sẽ mất nhưng với sự thông cảm lẫn nhau và đồng tâm hợp trí sẽ là cơ hội tốt để nền văn hóa Việt Nam tồn tại.

Nhiều người Việt lớn tuổi chịu đựng những căng thẳng của cuộc chiến tranh và cảnh sống xứ lạ quê người. Thế hệ trẻ Việt Nam đôi lúc tự tìm cách đáp ứng hai nền văn hóa, vì thế họ có thể hoang mang về những kỳ vọng của cha mẹ họ với những kỳ vọng của xã hội Hoa Kỳ.

Khi những di dân trẻ hoặc thanh niên Việt Nam sinh đẻ ở Mỹ tiếp nhận phong cách riêng và những nét văn hóa của giới trẻ Mỹ, điều này có thể dẫn tới sự xung đột giữa hai thế hệ, và đưa đến sự phàn nàn của người lớn tuổi rằng tuổi trẻ ngày nay "thiếu sự kính trọng".

Sự liên hệ giữa Hoa Kỳ và Việt Nam là vấn đề chính trị trọng yếu đối với hầu hết người Việt Nam tại Hoa Kỳ và dễ gây ra sự bất đồng nhất. Một số người Việt muốn có những liên hệ gần gũi hơn với Việt Nam, vì họ cảm nhận rằng điều này sẽ mang lại sự thịnh vượng cho quê cha đất tổ và góp phần mang lại tự do cho quê hương. Đa số người Việt khác phản đối bất cứ sự liên hệ nào giữa Hoa Kỳ và Việt Nam, vì tin rằng những quan hệ giữa hai nước chỉ giúp cho chế độ xã hội chủ nghĩa hiện nay tồn tại mà thôi.

Điều thực tế là những di dân sinh trưởng ở Việt Nam sau năm 1975 chỉ có thể nhìn thấy một lá cờ Việt Nam với một ngôi sao vàng giữa nền đỏ. Họ cần ở Mỹ một lúc nào đó trước khi có thể hiểu rằng tại sao lá cờ vàng ba sọc đỏ luôn được thế hệ lớn tuổi trân qúy.

Hỏi Đáp Di Trú

- Hỏi: Có một số tin đồn trong cộng đồng Việt Nam rằng người bảo lãnh đã từng được nhận tiền hoàn lại từ chính phủ Hoa Kỳ vì đã bảo lãnh thân nhân từ Việt Nam. Điều này có đúng không?

- Đáp: Điều này hoàn toàn sai lạc. Trước đây khá lâu, khi nhiều người tỵ nạn Việt Nam đến Hoa Kỳ, chính phủ giúp đỡ tài chánh trực tiếp cho người tỵ nạn để họ ổn định cuộc sống mới. Người bảo lãnh chưa bao giờ nhận bất cứ khoản tài chánh nào của chính phủ cho người tỵ nạn hoặc cho người di dân đến Hoa Kỳ.

- Hỏi: Những di dân mới đến Mỹ có nên ở riêng trong một căn nhà thuê, hay họ nên sống với người bảo lãnh để có cơ hội để dành tiền trước khi ra sống riêng bên ngoài?

- Đáp: Ngay cả những vấn đề đơn giản trong đời sống ở Hoa kỳ đều có thể gây bối rối cho người mới nhập cư. Họ nên sống với người bảo lãnh cho đến khi có cơ hội thông hiểu những vấn đề cần được thực hiện trong đời sống thường nhật tại Hoa Kỳ.

- Hỏi: Làm sao có thể chuyển ngân từ Việt Nam sang Hoa Kỳ theo luật di trú của Việt Nam? Và làm sao có thể hợp pháp hóa việc chuyển ngân đối với chính phủ Hoa Kỳ?

- Đáp: Đây là câu hỏi được đưa ra khá thường xuyên và câu trả lời là tùy theo ngân hàng sẽ có thể chuyển ngân được. Không có thủ tục nào có chuẩn mực ở Việt Nam. Điểm chính là phải có nguồn gốc giấy tờ rõ ràng cho thấy số tiền được sở hữu hợp pháp từ kinh doanh hoặc bán bất động sản, và số tiền phải được chuyển từ một cơ sở tài chánh có uy tín.

Quý độc giả muốn có thêm tin tức cập nhật, xin theo dõi qua báo chí hay đón nghe chương trình phát thanh và phát hình trực tiếp của chúng tôi vào mỗi tối thứ Tư từ 7-8PM, trên các làn sóng 1430AM, 1500AM, và 106.3FM và trên trang nhà của văn phòng: www.rmiodp.com, mục Radio. Hoặc liên lạc với một văn phòng Robert Mullins International gần nhất: Westminster: Văn Phòng mới trong khu Hanoi Plaza, trên đường Bolsa (714) 890-9933, San Jose (408) 294-3888 (779 Story Road, phía trước Wal Mart), Sacramento (916) 393-3388 hay Email: info@rmiodp.com.

Lê Minh Hải

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.