Hôm nay,  

Nói Để Đi Lên

28/10/199900:00:00(Xem: 4492)
Los Angeles – Khám phá ra mình đã bị nhiễm HIV, siêu vi khuẩn gây ra bệnh AIDS, cõ lẽ không vui gì. Nhưng ngày nay, say 18 năm bênh lan tràn, thực ra có nhiều lý do để đi thử HIV.

Trước hết, vì HIV cần một thời gian dài để làm yếu hệ thống kháng độc của một người, bạn sẽ đương nhiên có càng nhiều hy vọng sống còn nếu khởi sự điều trị càng sớm. Ngày nay, tuy nhiên bạn không những chỉ nghĩ đến vấn đề sống còn mà còn có thể sống một cuộc đời rất bình thường, nhờ có rất nhiều loại thuốc kháng HIV có sẵn bây giờ. Chiến lược hiện thời là tấn công HIV cùng một lúc với một hỗn hợp gồm nhiều thuốc khác nhau – chính thức được gọi là “ phối hộp điêu trị “ – và chính sách này đã có hiệu lực mạnh đến nỗi nhiều AIDS bệnh nhân đã trở lại làm việc sau khi đã nghỉ đi làm nhiều năm

Hơn nữa, với thuốc điêu trị mới ra gần như đều, ngày nay những người mới bị nhiễm HIV có thể sống đủ lâu để được chữa khỏi thực sự – dĩ nhiên với điều kiện là họ dùng thuốc men để kiểm soát HIV trong lúc đó.

Những lý do kể trên , dẫn tới sự kiện hiển nhiên là cần đi thử HIV . Bạn chỉ bắt đầu điêu trị khi bạn biết mình đã bị nhiễm HIV, và cách duy nhất để biết điều đó là cho thử HIV.
Biết rằng nhiều người không thích đi thử – chưa kể tới lúc biết kết quả bị nhiễm HIV – thủ tục thử nghiệm HIV đã được tổ chúc một cách dễ dàng và thoải mái. Bạn có thể di thử tại một trung tâm vô danh hoặc kín dạo. Tại trung tâm vô danh, người ta sẽ cho bạn một mật mã và đó lá cách duy nhất để nhận định bạn . Tại trung tâm kín đáo, bạn sẻ phải ký một mẫu cho phép thử nghiệm.

Tên bạn sẽ được dính vào kết quả, tuy nhiên hồ sơ y khoa chỉ được phóng thích nếy bạn cho phép . Nội dung của sự thử nghiệm gồm ø tìm xem cơ thể bạn có tiết ra kháng tố HIV néu bạn bị nhiễm và thử máu căn bẳn, hoặc có thể dùng nước miếng để thử mà tuyệt đối không hề đau đớn. Bạn sẽ được hưỡng dẫn trong lúc đó mặc dầu kết quả thử nghiệm

Về phần tôi , kết quả thử nghiệm khác nhau nhiều, nhưng đó là vào ngày 15, tháng 3 , 1986 – cách đây 13 năm – và từ lúc đó đã có nhiều thay đổi.
Để khởi đầu , người mà đã nói với tôi rằng tôi đã bị nhiễm HIV qủa thật không được huấn luyện đủ để làm việc đó. Ngoài ra, thuốc điều trị cũng chẳng có và tôi cũng không được chỉ dẫn tới Bác sỹ hoặc tổ chức AIDS nào. May thay, tôi đã có Bác Sỹ cá nhân và tôi đã biết về cơ quan AIDS ở vùng tôi – nhưng tôi đã tự kiếm lấy những điều đó.

Do đó, về phần tôi, từ lúc tôi biết tôi bị nhiễm HIV , và sau đó gần một năm trời , chẳng khác nào tôi đã sống dưới nước . Giống như một người bị nước trong tai sau khi bơi, tôi nghe thấy tiếng tim tôi đập rõ hơn lá tiếng động bên ngoài, và hơn nũa, như một người di chuyển trong nước, dù làm bất cứ việc gì tôi cần phải dùng hết sức mà lúc đó tôi không hề biết tới.

Thực ra, tôi đã hành động khác hẳn điều tôi đã tưởng tượng. Trong năm đầu đó, tôi đụng đầu khắp nơi : nào là đi làm, chỉ huy một tổ chức riêng, đi ăn tối với bạn bè, đi ngủ, rồi cứ thế tiếp tục, Nhìn ngược trở lại, tôi không hiểu sao tôi chưa rụng thành từng mảnh. Dĩ nhiên, khi bạn ở trong nước, chính nước giữ bạn khỏi rụng thành từng mảnh – nhưng thật ra rất khó tiến chân trong nước.

Chẳng khác nào, tôi nhắm mắt lại rồi sau đó một lúc mở măt ra, thì tôi nhận thấy mọi vật trong vũ trụ đã lệch sáu đốt qua bên phải. Mọi vật vẫn như cũ, ấy thế mà tôi thấy khác nhau. Tuy nhiên, tôi là người duy nhất trên trái đất này mà đã nhận định sự “ lệch “ đó, vá tôi cũng không thể kể cho ai nghe. Ai cũng cho rằng tôi hoàn toàn khùng.

Trong vòng vài năm, tư tưởng cuối cùng trước khi tôi lim dim đi ngủ, là tôi bị nhiễm HIV và cũng là điều tôi nghĩ tới sáng sớm hôm sau. Giống như giọt nước rơi từ vòi sẽ được nghe rõ hơn khi về đêm, tư tưởng bị nhiễm HIV chỉ xuất hiện khi ngày đã yên lặng và mọi gia dình sửa soạn đi ngủ. Ngay sau khi tôi hay tin HIV, tôi đã đi chôn một người bạn chết vì bệnh AIDS mà không để lại tờ di chúc.


Bạn bè anh ta và tôi cảm thấy chúng tôi đã thi hành những điều cuối cùng theo ý anh ta đã muốn, nhưng vì không có tờ di chúc, chúng tôi không dám chắc. Sau khi biết kết quả thử nghiệm, một trong những ý tưởng đầu tiên của tôi là, với tuổi 31,tôi cần tạo một tờ di chúc ngay giờ. Yù tưởng thứ nhì của tôi là tôi sẽ không nói cho ba mẹ tôi hay; đây là năm 1986, không có thuốc điều trị, và họ chỉ có thể, và có lẽ sẽ lo lắng. Nếu họ hỏi hoặc nếu tôi bị bệnh, tôi sẽ nói – nếu không tôi sẽ kín miệng. Nói để làm gì "

Trong khoảng thời gian lâu, tôi không giám kể cho gia đình. Vào năm 1986, dân chúng tiểu bang California bầu dự luật, ngoài những mục khác, cho phép kiểm dịch bệnh nhân AIDS. Ngay từ năm 1986, chúng ta đã biết rằng bệnh AIDS không thể truyền bằng “ tiếp xúc bình thường “được . Tôi phản đối dự luật và diễn thuyết tại nhiều buổi quyên tiền cho “ No on 64”. Để sửa soạn tinh thần cha mẹ ngày tôi kể về tình trạng của tôi, tôi tập rượt đoc diễn văn gồm nhiều chi tiết liên quan tới AIDS trước mặt họ khi tôi lại dùng cơm tối với gia đình. Tôi lẳng lặng cầu nguyện sự “sửa soạn “ đó sẽ có hiệu lực.

Ba tôi có đọc một bài viết về cách tránh bị nhiễm HIV. Một ngày nào đó, trong lúc tôi thăm gia đình ,khi không Ba tôi đề cập tới bài báo đó và hỏi tôi một cách trắng trợn tôi có HIV không " Giây phút mà tôi kinh sợ đã điểm. Ngay lúc tôi nói “ Mẹ,nên lại gần đây”, ba me tôi đã hiểu . Cho nên , tôi chưa kiệp trả lới thì cả hai người đã bắt đầu khóc. Đầu tôi choáng váng ví phản ứng mãnh liệt đó, và tôi thề rằng sẽ cố gắng tránh mang vấn đề này ra, điều mà tôi đã giữ trong vài năm. Tuy nhiên, mấy năm gần đây,tôi đã có thể nói chuyện tự nhiên hơn về AIDS mà không làm buồn họ. Họ hiểu rằng bị nhiễm HIV không nhất định là án tử hình.

Tôi bắt đầu tìm xem có dấu hiệu nào của bệnh, và không thấy gì. Có một hôm, tôi tự hỏi tôi cảm thấy ra sao – và tôi tự trả lời “ Khá, rất khá “. Kế đó, tôi tự hỏi ngày trước đó, tôi cảm thấy thế nào, với cùng câu trả lời. Và ngày trước nữa, cứ thế. Khi tôi đi ngược lại giòng thời gian, cho tới ngày trước năm 1986, ngày mà tôi biết bị nhiễm HIV ,tôi bỗng nhiên nhận định rằng sự kiện tôi đã sống khá lâu có nghĩa là tôi sẽ sống khoẽ lâu hơn nữa. Khà ! Khà ! tôi sẽ tiếp tục sống, có lẽ không lâu bằng nếu tôi không có HIV, nhưng chắc chắn không còn nguy hiểm chết một ngày gần đây. Chính điều đó làm tôi hết chán đời , bi quan, và khi tôi chán nản, tôi cảm thấy như hơi khùng.

Một trong những “ bí quyết “ của tôi là tôi đã hết sức sống một cuộc đời bình thường , và không bao giờ – hoặc ít nhất cố không bao giờ -- tự cho mình là một “bệnh nhân AIDS”. Nói như vậy ,không có nghĩa là tôi chẳng có nhiều đêm mất ngủ, nhưng nói chung, tôi luôn luôn nghĩ đi lên, tới sự sống thay vì sự chết.

Nhờ ơn Thượng Đế, ngày nay, mọi việc õ khác hẳn. Không những chúng ta có một hệ thống thử nghiệm, mà còn có nhiều thuốc và cơ quan về AIDS để lựa chọn. Bởi vì tôi bị nhiễm HIV cách đây quá lâu, tôi rất được may mắn sống còn tới ngày nay. Nhưng hiện nay, bạn không cần may mắn để tiếp tục sống với HIV, bạn chỉ cần có can đảm đi thử nghiệm.

Muốn biết mọi chi tiết về ngăn ngừa và thử nghiệm HIV/AIDS, xin gọi số đặc biệt California AIDS (800) 346-AIDS (2437) hoặc APAIT số (213) 553-1830


(GHI CHÚ: Trên là bài thứ nhì trong loạt bài chống bệnh AIDS, viết bởi Rob Lai từ Los Angeles, một hội viên hoạt động thuộc ban Giám đốc của Asian Pacific AIDS Intervention Team (APAIT) và một trong những thuyết trình viên cho Văn Phòng AIDS sống cò. Oâng ta cũng tham dự vào chương trình thông báo và thử nghiệm HIV thuộc Bộ Y-Tế tiểu bang California)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bốn người được báo cáo đã bị giết chết hôm Thứ Năm sau một vụ cảnh sát rượt đuổi qua nhiều quận đã kết thúc trong trận đấu súng trên đường Miramar Parkway theo sau một tên cướp có vũ khí tại Coral Gables, tiểu bang Florida.
Mỗi năm lên tuổi già đi, tưởng đâu đã được an nhàn, nào ngờ đảng Cộng sản Việt Nam vẫn phải tối mắt đấu tranh để tồn tại vì các chứng nan y: Suy thoái tư tưởng; Đạo đức xuống cấp; Tham nhũng; và, Lợi ích nhóm trong trong cán bộ,đảng viên.
Bản thông báo của cảnh sát đưa ra hôm Thứ Năm ngày 5 tháng 12/2019, cho biết cô bé mất tích tên Lara Nguyen, 12 tuổi, cư dân thị trấn Menda. Lần cuối cô bé được nhìn thấy là tại nhà cô bé này ở đường Coppice Street, khoảng 8 giờ sáng hôm Thứ Tư ngày 4 tháng 12/2019.
Sài Gòn: Trong 11 tháng kiều hối đạt 4,3 tỷ USD, dự kiến cả năm 2019 dự kiến 5,3 tỷ USD, tăng trên 9% so với năm 2018. Kiều hối về đã giúp sản xuất kinh doanh, giải quyết khó khăn đời sống người thân, giải quyết việc làm, tạo điều kiện cho kinh tế Tp SG phát triển.
Do dự đoán thời tiết sẽ có 40-50% cơ hội mưa rào vào Thứ Bảy tới, 7 tháng 12 - ngày sự kiện ‘Winter in the Grove’, Thành phố sẽ dời sự kiện này đến ngày thứ Năm tuần sau, vào ngày 12 tháng 12, và chương trình sẽ bắt đầu lúc 5:00 giờ chiều đến 8:00 giờ tối
Tại nhà hàng Diamond 3, Westminster, Nam California, Tối thứ Sáu, ngày 29 tháng 11 năm 2019, Hội Đồng Hương Quảng Nam – Đà Nẵng (QNĐN) đã tổ chức buổi tiệc tri ân các mạnh thường quân và các ân nhân đã ïđóng góp cho chương trình cứu trợ Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa Quảng Nam Đà Nẵng.
Hôm biểu tình 17/11, lãnh tụ trẻ Joshua Wong hô lớn khẩu hiệu "Hồng-kông là Bá-linh mới !" trước đông đảo dân Hồng-kông tụ tập tại Công trường Edimbourg trong khu phố doanh thương.
Chính phủ Trump đang thắt chặt các đòi hỏi làm việc đối với một số người nhận phiếu thực phẩm, một sự thay đổi dự kiến sẽ loại bỏ các lợi ích của Chương Trình Hỗ Trợ Dinh Dưỡng Bổ Sung (SNAP) cho 688.000 người lớn.
Tổng Thống Donald Trump hôm Thứ Tư đã đột ngột bãi bỏ cuộc họp báo đã được lên lịch trình để kết thúc chuyến đi đầy tranh cãi tới Anh cho cuộc họp năm thứ 70 của Tổ Chức Hiệp Ước Bắc Đại Tây Dương gọi tắt là NATO.
Có 422.9 triệu khẩu súng đang lưu hành, khoảng 1.2 khẩu cho một người Mỹ, và 8.1 tỉ dây đạn được bán vào năm ngoái, chứng tỏ súng là phổ biến tại Mỹ, theo National Shooting Sports Foundation cho biết.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.