Phong bao lì xì.
Hàng năm, các em học sinh của tôi rất vui mừng đón Tết. Các em mong từng ngày... Tuần cuối của năm, hầu như các em chỉ nói đến Tết. Các em háo hức chờ Tết đến để... đếm tiền mừng tuổi. Và buổi học đầu năm, các em ồn ào, vui vẻ khoe “thành tích”. Các em kể chuyện đi chơi, khoe tiền mừng tuổi, có nhiều áo đẹp, được khen v.v...
Cũng có vài em buồn hiu vì ít tiền mừng tuổi. Các em cư ngụ xa khu cộng đồng người Việt, nhà ít khách, chỉ có cha mẹ, ông bà mừng tuổi mà thôi.
Năm nào tôi cũng chuẩn bị tiền mới để mừng tuổi các em trong buổi học đầu năm. Tuy mỗi bao chỉ có một đồng, nhưng các em vẫn mừng rỡ. Em nào bị sót là vội “khiếu nại” ngay.
Các em hớn hở khoe với phụ huynh và bạn bè: Cô “lì xì” nè.
Khi nghe các em khoe, lòng tôi trĩu nặng. Đã bao năm nay, năm nào cũng vậy, cứ mỗi dịp Xuân về, tôi lại ra rả trong lớp điệp khúc “các em phải gọi là tiền mừng tuổi, phong bao mừng tuổi, đừng nói lì xì vì lì xì không phải là tiếng Việt. Chúng ta đang học tiếng Việt mà!”.
Nhưng năm nào cũng vậy, tôi vẫn bị nghe những câu: “Cô lì xì em nhe, hoặc em năm nay có nhiều tiền lì xì...”. Thật tội nghiệp tôi quá, nhưng tôi hiểu, đây là những chữ các em và gia đình quen dùng, sửa đổi thói quen này cần phải có thời gian. Tôi hy vọng quý phụ huynh và gia đình giúp đỡ tôi.
Năm nay, tôi có một quy ước mới với các em. Mỗi bao đỏ tôi để 2 đồng. Và em nào nói tiếng “lì xì” tôi sẽ không cho nhận được bao đỏ, hoặc đã nhận rồi, tôi sẽ “đòi lại” (chỉ dọa các em thôi, chứ tôi đâu nỡ làm thế). Các em vui vẻ hứa sẽ dùng chữ “tiền mừng tuổi”, nhưng có vài em xịu mặt vì sợ sẽ quên.
Nhưng năm nay tôi tràn đầy hy vọng: Sẽ không phải nghe hai tiếng “Lì Xì” từ các em xinh đẹp, dễ thương của tôi.
Trúc Xanh- Giải Khuyến Học
Gửi ý kiến của bạn