Hôm nay,  

Kể Chuyện Tình: Dây Đèn Giáng Sinh...

21/12/201300:00:00(Xem: 3356)
Kể chuyện tình -Chuyện Chàng và Nàng, viết gọn: C&N- là mảnh sân chung dành cho tất cả chúng ta, quí vị độc giả, các chàng và các nàng. Các bạn có thể kể về chuyện tình hay đời sống hôn nhân, có thể kể về những ngày thơ mộng, những kỷ niệm quí, những điều hay, vẻ đẹp đặc biệt mà bạn nhận được từ người người tình hay người phối ngẫu của mình.

Có biết bao nhiêu chuyện để kể. Mời bạn viết ngắn gọn chừng 1 trang đánh máy và gửi cho Việt Báo, hoặc eMail cho: giadinh@vietbao.com.

Hay: Minhnga75@yahoo.com

Gia Đình Chàng&Nàng chờ chuyện tình của bạn.

* * *

Dây Đèn Giáng Sinh Cho Bà Lan

Như thông lệ hằng năm của gia đình tôi, tuần lễ trước ngày Chúa Giáng sinh, cả gia đình chúng tôi sẽ chồng chất lên xe, cùng nhau đi coi những dây đèn trang hoàng Giáng Sinh trong khu vực nhà hàng xóm nơi chúng tôi đang sống.

Bầu trời đêm đó thật tuyệt vời, trời trong đen thăm thẳm làm nền cho những dãy đèn lấp lánh xanh đỏ tím vàng sáng rở.

Chúng tôi, vợ chồng con cái 5 người, thúng thính trong bộ đồ ngủ, khoác thêm bên ngoài chiếc áo dầy và ấm cùng hò hét leo lên xe. Vợ tôi đã dự bị sẵn sàng từ sớm một bình thủy to, đựng chocola nóng, vài cái ly giấy, vài gói bánh khoai tây chiên.

Chúng tôi chạy dọc theo từng dãy nhà.

Nhiều nhà vẫn trang hoàng giống nhau mỗi năm, vài nhà có thay đổi cách trang trí mới, nhưng tựu trung những ánh đèn lấp lánh luôn luôn làm cho lũ trẻ phấn khích, không phân biệt cũ hay mới. Nhiều nhà có cả một mảnh sân đầy tuyết, với nhũng con thú của thế giới trẻ nít trong Disney, hay những ông già Noel khổng lồ, vai vác cái bị to, chiếc bụng phệ cố hữu, kèm theo cặp kiếng ông ngoại, những con hưu kết đèn trắng đứng gật gù. Có nhà trưng bày cả một hoạt cảnh ba vua đi tìm hướng về Chúa hài đồng nơi hang Bê lem, những cây thông cao ngất kết từng chùm đèn sao khổng lồ, ánh đèn lấp lánh chiếu trong những đôi mắt trong veo sáng rở mê say của mấy đứa nhỏ. Văng vẵng trong không gian tiếng nhạc Giáng sinh ấm áp.

Mấy đứa trẻ luôn ngưỡng mộ ông già Noel nên la hét ầm ỉ mỗi khi thấy nhà nào chưng bày ông già với gói quà độc đáo trên chiếc xe nai. Chúng cũng la hét khi gặp những người tuyết với chiếc mũi làm bằng củ cà rốt dài thòng.

Tuyết bổng nhiên rơi nhẹ, bao phủ bầu trời lấp lánh đèn một lớp mỏng manh. Lũ trẻ bắt đầu nhấm nháp khoai tây và đòi cốc chocola nóng thơm.


Xe chạy từ từ, chậm chạp qua nhiều dãy nhà. Ngó qua kiếng chiếu hậu, tôi thấy mấy đứa con tôi mắt sáng ngời chiêm ngưỡng đèn. Tới gần một góc quanh, bất chợt con trai út tôi nói:

- Nhà nầy chắc người ta không thích Giáng sinh hở mẹ.

Tôi và nhà tôi đồng lúc ngước nhìn ngôi nhà theo hướng chỉ của thằng bé. Thì ra đó là nhà của ông bà Lan. Đúng như con tôi lưu ý, ngôi nhà không giăng đèn như tăm tối thêm, giữa những ngôi nhà rực rở đèn hoa chung quanh.

Tôi lắc đầu, trả lời:

- Không phải đâu con, nhà nầy mấy năm trước đó, con còn nhỏ nên không nhớ, đã từng là một trong những ngôi nhà trang hoàng đẹp nhất khu phố đó. Bác Lan còn làm bánh bích qui dòn mời hàng xóm khi đi ngang qua nhà bà nữa đó con. Mẹ nhớ bánh bà làm ngon lắm.

Thằng bé thắc mắc thêm:

- Sao bây giờ họ không giăng đèn Giáng sinh nữa vậy mẹ?

Chồng tôi nhìn tôi vài giây, rồi trả lời thay:

- Ba nghĩ chắc từ ngày chồng bà mất, bà không có người giúp bà làm nữa.

- Bà không có con sao mẹ.

- Có, mẹ nghe nói bà có một người con trai, đi lính, thường xa nhà.

Nín thinh giây lát, con trai tôi lại lên tiếng:

- Hay mình giúp bà giăng đèn Noel đi mẹ.

Hơi bất ngờ với ý kiến nầy của thằng bé tôi nhìn chồng tôi. Anh gật gù:

- Vậy mình ghé thăm bà Lan coi sao.

Nói là làm, chồng tôi ngừng xe lại, vợ chồng con cái chúng tôi thúng thính trong bộ đồ ngủ tới đúng trước nhà, gỏ cửa. bà Lan thò đầu ra, ngạc nhiên cùng mừng rở lộ rõ trên nét mặt nhăn nhúm già nua, run rẩy, bà mời chúng tôi vào.

Khi bà biết mục đính của chúng tôi, bà vui mừng dẫn chúng tôi xuống tầng hầm, nơi chứa rất nhiều những vật dụng trang trí cho Giáng sinh.

Vài giờ sau đó, những khách đi đường ngạc nhiên, và rồi bấm còi thúc dục khi thấy chúng tôi hì hục giăng đèn cho Giáng sinh muộn nhà bà Lan. Nhiều đứa trẻ hàng xóm vẫy tay chào đòi phụ giúp.

Bà Lan lụi cụi vào nhà bếp, để rồi khi những dây đèn Giáng sinh nhà bà sáng lên, lấp lánh chung vui cùng những ngôi nhà chung quanh, bà rưng rưng nước mắt, bưng khay bánh bích qui nóng hổi dòm rụm ra mời chúng tôi ăn cùng với những tách nước táo nóng thơm mùi quế.

Đây là món quà Giáng sinh đẹp nhất, phát xuất từ tấm lòng của các con tôi, dành cho bà Lan trong đêm Giáng sinh đó, và nhiều năm sau.

Minh Nga (Chicken soups)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.

LTS: Mời quý vị nghe bài phát biểu của Dân Biểu Liên Bang Derek Trần tại Hạ Viện Hoa Kỳ sáng thứ Ba 29 tháng Tư, 2025 về Dấu Mốc 50 Năm Tháng Tư Đen.



***
Kính thưa Ngài Chủ Tịch Hạ Viện, 

Hôm nay tôi xin được phép phát biểu trong vài phút để chia sẻ một điều rất quan trọng đối với cộng đồng người Việt hải ngoại.

Tháng Tư Đen – không chỉ là một ngày buồn trong lịch sử, mà còn là dấu mốc nhắc nhở chúng ta về một ngày tang thương, khi chúng ta mất tất cả – mái ấm, quê hương, cuộc sống, và cả tương lai ở mảnh đất mà ta từng gọi là tổ quốc.

Cách đây 50 năm, vào ngày 30 tháng 4 năm 1975, miền Nam Việt Nam rơi vào tay chế độ cộng sản. Khi đó, Mỹ đã di tản khoảng 6.000 người, bao gồm cả người Mỹ và người Việt, đến nơi an toàn. Rồi hàng trăm ngàn người Việt khác cũng lần lượt vượt biển ra đi, không biết phía trước là gì, chỉ biết phải rời đi để tìm sự sống.

Những người còn ở lại đã phải chịu cảnh sống ngày càng khắc nghiệt dưới chế độ cộng sản. Nhiều người bị đưa vào trại cải tạo – không chỉ mất nhà cửa, mà mất cả tự do, nhân phẩm, và không ít người mất luôn cả mạng sống.

Đây là một ngày đau buồn. Một ngày để chúng ta tưởng niệm, suy ngẫm, và để nhìn lại tất cả những gì đã mất.

Có hơn 58.000 lính Mỹ và hơn 250.000 binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh. Những người này đã chiến đấu và ngã xuống vì tự do. Họ xứng đáng được chúng ta biết ơn mãi mãi. Chúng ta tưởng niệm không chỉ những người lính, mà còn hàng triệu người dân vô tội đã chết trong chiến tranh, những người bị đàn áp sau ngày 30 tháng 4, và những người bỏ mạng trên biển trong hành trình vượt thoát.

Chúng ta có trách nhiệm sống xứng đáng với sự hy sinh của họ — bằng cách sống trọn vẹn và sống có ý nghĩa trong cuộc đời mới này.

Tôi là một trong hàng trăm ngàn người Mỹ gốc Việt được sinh ra trong những gia đình tị nạn – những người cha, người mẹ ra đi tay trắng, chỉ mang theo niềm hy vọng. Nhưng họ không để hành trình khổ cực ấy định nghĩa cuộc đời mình ở Mỹ. Họ xây dựng cộng đồng mạnh mẽ, thành công, và luôn giữ gìn bản sắc, lịch sử dân tộc.



Và hôm nay, sau 50 năm, chúng ta không chỉ tưởng niệm mà còn tự hào về những gì cộng đồng người Việt đã làm được. Từ tro tàn chiến tranh, chúng ta đã đứng dậy và vươn lên.

Chúng ta có những người gốc Việt làm tướng, đô đốc trong quân đội Mỹ, có nhà khoa học đoạt giải thưởng lớn, doanh nhân thành công, giáo sư, bác sĩ, nghệ sĩ – ở mọi lĩnh vực. Từ người tị nạn, chúng ta đã viết nên câu chuyện thành công chỉ trong vòng năm mươi năm.

Nhiều người trong số họ là con em của thuyền nhân – hoặc chính là những người vượt biển. Họ là minh chứng sống động cho tinh thần không chịu khuất phục, không ngừng vươn lên của người Việt.

Riêng tôi, là người Mỹ gốc Việt đầu tiên đại diện cho cộng đồng Little Saigon ở Quận Cam trong Quốc Hội. Tôi rất vinh dự và cảm thấy trách nhiệm nặng nề khi mang theo câu chuyện lịch sử của chúng ta. Little Saigon – nơi có cộng đồng người Việt lớn nhất thế giới – là biểu tượng sống động cho nghị lực, cho hy vọng, và cho tinh thần vượt khó.

Tôi nối bước những người đi trước – những lãnh đạo người Việt ở California và khắp nước Mỹ – những người đã mở đường để thế hệ chúng tôi có thể tiếp bước. Tôi là người thứ ba gốc Việt được bầu vào Quốc hội, sau Dân biểu Joseph Cao ở Louisiana và Nữ dân biểu Stephanie Murphy ở Florida. Tôi không quên rằng mình đang tiếp nối di sản mà bao người đã hy sinh để giữ gìn.

Mỗi ngày, tôi đều nhắc mình rằng: Chúng ta phải giữ gìn câu chuyện này, phải kể lại trung thực, để không ai – kể cả chế độ cộng sản – có thể viết lại lịch sử của chúng ta.

Tôi mong các đồng nghiệp trong Quốc Hội hãy cùng tôi không chỉ tưởng nhớ những nỗi đau mà chúng tôi đã trải qua, mà còn tôn vinh tinh thần bất khuất của người Việt Nam. Hãy vinh danh các cựu chiến binh – cả Mỹ và Việt Nam Cộng Hòa – những người đã hy sinh cho tự do.

Và trong ngày kỷ niệm đau thương này, hãy cùng nhau nhắc lại cam kết: giữ vững các giá trị quan trọng nhất – dân chủ, nhân quyền, và khát vọng sống tự do.

Xin cảm ơn quý vị, tôi xin kết thúc phần phát biểu.

Derek Trần

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.