SAIGON -- Bắt đầu vào năm học, những lùm xùm quanh bộ đồng phục học sinh lại rộ lên. Trong đó, đáng nói nhất vẫn là tình trạng nhiều trường gần như độc quyền cung cấp đồng phục và tính giá bán cho học sinh quá cao, điển hình là vụ mẫu đồng phục có giá tới một tạ lúa ở Trường tiểu học Văn Bình, ngoại thành Hà Nội.
Theo tin báo Tuổi Trẻ, trước nhiều bất cập trong các quy định về đồng phục học sinh, sinh viên của các trường, Bộ Giáo dục và đào tạo (GD-ĐT) vừa có văn bản chỉ đạo các trường không được bắt buộc học sinh, sinh viên mặc đồng phục hằng ngày đến trường.
Có thể chỉ cần mặc đồng phục một buổi/tuần vào ngày phù hợp. Bộ GD-ĐT cũng đề nghị các trường chọn mẫu đồng phục đơn giản, phù hợp với lứa tuổi, dễ mua, dễ may, không tốn kém, hạn chế thay đổi mẫu đồng phục.
Tại văn bản này, Bộ GD-ĐT nhấn mạnh việc các trường tuyệt đối không được thay đổi mẫu đồng phục nếu cha mẹ học sinh không đồng ý. Đồng thời không được bắt buộc học sinh phải mua đồng phục mới vào đầu các năm học.
Cùng với chỉ đạo này, Bộ GD-ĐT yêu cầu các sở GD-ĐT rà soát, báo cáo gấp việc thực hiện các quy định về đồng phục của các trường và xử lý nghiêm khắc các cơ sở giáo dục vi phạm chỉ đạo của Bộ GD-ĐT.
Trên mục Câu chuyện giáo dục của Tuổi Trẻ, một phụ huynh học sinh đã nhận định:
“Chuyện đồng phục đã được nói nhiều những năm qua. Không chỉ về giá cao hay thấp, mức độ thẩm mỹ, phù hợp với không khí học đường, với khí hậu địa phương... mà còn về sự thay đổi liên tục có chủ ý trong kiểu dáng, về những logo bắt buộc, những phù hiệu, khăn quàng... được sản xuất độc quyền bởi nhà cung cấp được chọn.
Cái lý của hàng loạt sự vô lý chỉ có thể được giải thích bằng hai chữ: lợi ích. Lợi ích vật chất thật từ tiền hoa hồng trước đó đã bị hạch toán vào giá thành sản phẩm. Lợi ích tinh thần ảo từ bệnh thành tích, so kè về cái được cho là “đẳng cấp” giữa trường này với trường kia.
Tinh thần của đồng phục, trước tiên là tạo sự đồng nhất, bình đẳng. Mọi học sinh có hoàn cảnh gia đình giàu nghèo như thế nào đều được nhận diện như nhau khi bước vào cổng trường học. (…). Tinh thần ấy vẫn có thể thể hiện đầy đủ trong hình ảnh chiếc quần tây xanh, áo trắng hay những cách điệu đơn giản tùy điều kiện chung, thời tiết, địa hình... dễ dàng tự đi may mà các thế hệ người đi học có thể kế thừa nhau. Nhưng nó đang bị nhiều nơi lợi dụng.
Tôi nhớ mãi cuộc họp các bậc phụ huynh có con vào lớp 1 tại trường tiểu học VTT, quận 10, TP. Sài Gòn cách đây mấy năm. Khi phổ biến tới đồng phục, thầy hiệu trưởng nhắc đi nhắc lại: “Chỉ cần áo sơmi trắng, quần tây xanh cho các em nam và váy xanh cho các em nữ. Áo cũ cũng được, em mặc của anh cũng được, chỉ cần có phù hiệu của trường may trên ngực trái áo thôi. Trường có bán đồng phục như thế, nhưng phụ huynh cũng có thể tự may hoặc các em có thể mặc lại đồ cũ, chỉ cần áo trắng, quần xanh là được”.
Theo tin báo Tuổi Trẻ, trước nhiều bất cập trong các quy định về đồng phục học sinh, sinh viên của các trường, Bộ Giáo dục và đào tạo (GD-ĐT) vừa có văn bản chỉ đạo các trường không được bắt buộc học sinh, sinh viên mặc đồng phục hằng ngày đến trường.
Có thể chỉ cần mặc đồng phục một buổi/tuần vào ngày phù hợp. Bộ GD-ĐT cũng đề nghị các trường chọn mẫu đồng phục đơn giản, phù hợp với lứa tuổi, dễ mua, dễ may, không tốn kém, hạn chế thay đổi mẫu đồng phục.
Tại văn bản này, Bộ GD-ĐT nhấn mạnh việc các trường tuyệt đối không được thay đổi mẫu đồng phục nếu cha mẹ học sinh không đồng ý. Đồng thời không được bắt buộc học sinh phải mua đồng phục mới vào đầu các năm học.
Cùng với chỉ đạo này, Bộ GD-ĐT yêu cầu các sở GD-ĐT rà soát, báo cáo gấp việc thực hiện các quy định về đồng phục của các trường và xử lý nghiêm khắc các cơ sở giáo dục vi phạm chỉ đạo của Bộ GD-ĐT.
Đồng phục học sinh đúng mẫu và đơn giản do các công ty may mặc sản xuất hàng loạt, giá hạ thì nhiều ban giám hiệu không chấp nhận vì không đem lại hoa hồng cao cho họ.
Trên mục Câu chuyện giáo dục của Tuổi Trẻ, một phụ huynh học sinh đã nhận định:
“Chuyện đồng phục đã được nói nhiều những năm qua. Không chỉ về giá cao hay thấp, mức độ thẩm mỹ, phù hợp với không khí học đường, với khí hậu địa phương... mà còn về sự thay đổi liên tục có chủ ý trong kiểu dáng, về những logo bắt buộc, những phù hiệu, khăn quàng... được sản xuất độc quyền bởi nhà cung cấp được chọn.
Cái lý của hàng loạt sự vô lý chỉ có thể được giải thích bằng hai chữ: lợi ích. Lợi ích vật chất thật từ tiền hoa hồng trước đó đã bị hạch toán vào giá thành sản phẩm. Lợi ích tinh thần ảo từ bệnh thành tích, so kè về cái được cho là “đẳng cấp” giữa trường này với trường kia.
Tinh thần của đồng phục, trước tiên là tạo sự đồng nhất, bình đẳng. Mọi học sinh có hoàn cảnh gia đình giàu nghèo như thế nào đều được nhận diện như nhau khi bước vào cổng trường học. (…). Tinh thần ấy vẫn có thể thể hiện đầy đủ trong hình ảnh chiếc quần tây xanh, áo trắng hay những cách điệu đơn giản tùy điều kiện chung, thời tiết, địa hình... dễ dàng tự đi may mà các thế hệ người đi học có thể kế thừa nhau. Nhưng nó đang bị nhiều nơi lợi dụng.
Tôi nhớ mãi cuộc họp các bậc phụ huynh có con vào lớp 1 tại trường tiểu học VTT, quận 10, TP. Sài Gòn cách đây mấy năm. Khi phổ biến tới đồng phục, thầy hiệu trưởng nhắc đi nhắc lại: “Chỉ cần áo sơmi trắng, quần tây xanh cho các em nam và váy xanh cho các em nữ. Áo cũ cũng được, em mặc của anh cũng được, chỉ cần có phù hiệu của trường may trên ngực trái áo thôi. Trường có bán đồng phục như thế, nhưng phụ huynh cũng có thể tự may hoặc các em có thể mặc lại đồ cũ, chỉ cần áo trắng, quần xanh là được”.
Gửi ý kiến của bạn