BÀI HÁT CỦA TÔI LÀ GÌ? (Kỳ 4)
Tôi tới căn lều của Matani, nói với thằng bé: " Tôi thật ân hận. Nếu mắt của em không khá hơn, tôi sẽ làm mắt của em và dẫn em đi quanh làng cũng như băng qua rừng. Tôi sẽ câu cá cho em. Tôi sẽ trông lừa cho em. Tôi sẽ che chở em thoát khỏi hiểm nguy."
Tôi cất tiếng hát bài ca của Matani cho Matani nghe. Từ từ, mắt Matani nhìn rõ hơn, rồi trở lại bình thường như xưa. Và tôi cũng thế. Tôi có thể tự thấy mình. Tôi nhớ lại tôi thật sự là ai. Và tôi nghe lại được bài hát của chính tôi. Tôi là người bảo vệ dân làng.
Điều quan trọng nhất là bài ca của tôi không bao giờ rời tôi, kể cả khi tôi chợt quên nó trong giây lát.
Vào một buổi trưa, khi tôi chèo thuyền đi câu cá một mình, bầu trời chợt tối xầm lại và giông bão bắt đầu nổi lên, gió thổi bạt tôi ra xa, mỗi lúc mỗi xa bờ.
Sóng xô mạnh khiến tôi không thể điều chỉnh được con thuyền trên những đợt sóng cao. Tôi hoảng sợ, không biết đối phó ra sao. Đám con nít đứng trên bờ nhìn theo tôi. Chúng bắt đầu hát mỗi lúc một lớn bài ca của tôi. Tôi cảm thấy sung sức trở lại, điều khiển được con thuyền, chống lại sức gió và quay vào bờ, nơi lũ trẻ đang đứng. Tôi thoát nạn! (còn nữa).
Tôi tới căn lều của Matani, nói với thằng bé: " Tôi thật ân hận. Nếu mắt của em không khá hơn, tôi sẽ làm mắt của em và dẫn em đi quanh làng cũng như băng qua rừng. Tôi sẽ câu cá cho em. Tôi sẽ trông lừa cho em. Tôi sẽ che chở em thoát khỏi hiểm nguy."
Tôi cất tiếng hát bài ca của Matani cho Matani nghe. Từ từ, mắt Matani nhìn rõ hơn, rồi trở lại bình thường như xưa. Và tôi cũng thế. Tôi có thể tự thấy mình. Tôi nhớ lại tôi thật sự là ai. Và tôi nghe lại được bài hát của chính tôi. Tôi là người bảo vệ dân làng.
Điều quan trọng nhất là bài ca của tôi không bao giờ rời tôi, kể cả khi tôi chợt quên nó trong giây lát.
Vào một buổi trưa, khi tôi chèo thuyền đi câu cá một mình, bầu trời chợt tối xầm lại và giông bão bắt đầu nổi lên, gió thổi bạt tôi ra xa, mỗi lúc mỗi xa bờ.
Sóng xô mạnh khiến tôi không thể điều chỉnh được con thuyền trên những đợt sóng cao. Tôi hoảng sợ, không biết đối phó ra sao. Đám con nít đứng trên bờ nhìn theo tôi. Chúng bắt đầu hát mỗi lúc một lớn bài ca của tôi. Tôi cảm thấy sung sức trở lại, điều khiển được con thuyền, chống lại sức gió và quay vào bờ, nơi lũ trẻ đang đứng. Tôi thoát nạn! (còn nữa).
Gửi ý kiến của bạn