BA CÂU TRẢ LỜI (kỳ 2)
Sáng hôm sau, khi nhà Vua thức giấc, ngài thấy anh chàng bị thương hôm qua đang đứng bên cạnh nhìn ngài. “Xin nhà Vua thứ lỗi cho hạ thần”, anh chàng nói thầm bên tai Vua. “Tại sao lại tha lỗi cho ngươi?”, nhà Vua vừa hỏi vừa ngồi bật dậy, hoàn toàn tỉnh giấc. “Nhà ngươi đã làm gì mà phải xin lỗi ta?”
“Ngài không biết hạ thần là ai, nhưng hạ thần đã từng nghĩ ngài là kẻ thù của hạ thần. Trong trận chiến cuối cùng vừa qua, ngài đã giết anh của hạ thần và cướp lấy đất của hạ thần. Vì vậy, hạ thần thề với lòng bằng mọi giá sẽ giết ngài. Và hôm qua, hạ thần đã trốn trong bụi chờ ngài xuống núi trở lại, hạ thần sẽ hạ thủ ngài. Hạ thần chờ mãi, nhưng vì một lý do nào đó, không thấy ngài quay về. Rồi người của ngài tìm thấy hạ thần trốn trong bụi, nhận diện được hạ thần, họ liền tấn công và làm hạ thần bị thương nặng. Hạ thần bỏ chạy, và nếu không có ngài ra tay cứu, hạ thần đã bỏ mạng nơi đây. Hạ thần đã định giết ngài, thế mà ngài lại cứu sống hạ thần! Hạ thần thấy xấu hổ và rất biết ơn ngài. Xin ngài tha lỗi cho hạ thần.”
Nhà Vua lấy làm ngạc nhiên. Ngài nói: “Ta vui vì ngươi đã không còn hận thù ta nữa. Ta cũng hối hận sau khi nghe chuyện kể của ngươi về những nỗi đau ta đã gây cho ngươi. Chiến tranh thật là kinh khiếp. Ta tha thứ cho ngươi và sẽ trả lại ngươi vùng đất ta đã chiếm. Kể từ giờ phút này, chúng ta là bạn của nhau.” Sau khi ra lệnh cho bộ hạ hộ tống chàng trai kia an lành về nhà, nhà vua quay lại nói với vị lão tăng: “Ta phải rời nơi đây”, nhà vua nói. “Ta sẽ tiếp tục cuộc hành trình đi các nơi để tìm lời giải đáp cho ba câu hỏi của ta. Ta hy vọng một ngày nào đó, ta sẽ tìm được câu trả lời. Xin tạm biệt lão tăng.
Vị lão tăng cười và nói: “Những câu hỏi của bệ hạ đã được trả lời, thưa bệ hạ.”
“Ý lão tăng muốn nói gì?, nhà vua ngạc nhiên hỏi.
Vị lão tăng giải thích: “ Nếu bệ hạ không giúp tôi đào vườn hôm qua, bệ hạ quay về cung điện, ắt đã bị phục kích trên đường về. Do vậy, thời gian quan trọng nhất là thời gian bệ hạ đào đất trong vườn của lão tăng. Người quan trọng nhất khi ấy là chính lão tăng đây- người ngay cạnh bệ hạ. Việc quan trọng nhât chỉ đơn giản là việc bệ hạ giúp lão tăng.
Sau đó, khi người đàn ông bị thương đến, thời gian quan trọng nhất là thời gian bệ hạ chăm sóc vết thương cho anh ta.
Nếu không, anh ta đã mệnh chung và bệ hạ mất cơ hội tha thứ và kết thân với anh ấy. Trong thời gian đó, anh ta là nhân vật quan trọng nhât, và công việc quan trọng nhất là chăm sóc vết thương cho anh ấy.
“Khoảng khắc hiện tại là khoảng khắc quan trọng nhất”, vị lão tăng nói. “Nhân vật quan trọng nhất luôn luôn là người ngay kế bên. Và công việc quan trọng nhất là làm người kế bên được hạnh phúc. Còn gì đơn giản hơn và quan trọng hơn?
Nhà Vua cúi chào vị lão tăng với lòng biết ơn và trở về cung điện trong an lạc.
Sáng hôm sau, khi nhà Vua thức giấc, ngài thấy anh chàng bị thương hôm qua đang đứng bên cạnh nhìn ngài. “Xin nhà Vua thứ lỗi cho hạ thần”, anh chàng nói thầm bên tai Vua. “Tại sao lại tha lỗi cho ngươi?”, nhà Vua vừa hỏi vừa ngồi bật dậy, hoàn toàn tỉnh giấc. “Nhà ngươi đã làm gì mà phải xin lỗi ta?”
“Ngài không biết hạ thần là ai, nhưng hạ thần đã từng nghĩ ngài là kẻ thù của hạ thần. Trong trận chiến cuối cùng vừa qua, ngài đã giết anh của hạ thần và cướp lấy đất của hạ thần. Vì vậy, hạ thần thề với lòng bằng mọi giá sẽ giết ngài. Và hôm qua, hạ thần đã trốn trong bụi chờ ngài xuống núi trở lại, hạ thần sẽ hạ thủ ngài. Hạ thần chờ mãi, nhưng vì một lý do nào đó, không thấy ngài quay về. Rồi người của ngài tìm thấy hạ thần trốn trong bụi, nhận diện được hạ thần, họ liền tấn công và làm hạ thần bị thương nặng. Hạ thần bỏ chạy, và nếu không có ngài ra tay cứu, hạ thần đã bỏ mạng nơi đây. Hạ thần đã định giết ngài, thế mà ngài lại cứu sống hạ thần! Hạ thần thấy xấu hổ và rất biết ơn ngài. Xin ngài tha lỗi cho hạ thần.”
Nhà Vua lấy làm ngạc nhiên. Ngài nói: “Ta vui vì ngươi đã không còn hận thù ta nữa. Ta cũng hối hận sau khi nghe chuyện kể của ngươi về những nỗi đau ta đã gây cho ngươi. Chiến tranh thật là kinh khiếp. Ta tha thứ cho ngươi và sẽ trả lại ngươi vùng đất ta đã chiếm. Kể từ giờ phút này, chúng ta là bạn của nhau.” Sau khi ra lệnh cho bộ hạ hộ tống chàng trai kia an lành về nhà, nhà vua quay lại nói với vị lão tăng: “Ta phải rời nơi đây”, nhà vua nói. “Ta sẽ tiếp tục cuộc hành trình đi các nơi để tìm lời giải đáp cho ba câu hỏi của ta. Ta hy vọng một ngày nào đó, ta sẽ tìm được câu trả lời. Xin tạm biệt lão tăng.
Vị lão tăng cười và nói: “Những câu hỏi của bệ hạ đã được trả lời, thưa bệ hạ.”
“Ý lão tăng muốn nói gì?, nhà vua ngạc nhiên hỏi.
Vị lão tăng giải thích: “ Nếu bệ hạ không giúp tôi đào vườn hôm qua, bệ hạ quay về cung điện, ắt đã bị phục kích trên đường về. Do vậy, thời gian quan trọng nhất là thời gian bệ hạ đào đất trong vườn của lão tăng. Người quan trọng nhất khi ấy là chính lão tăng đây- người ngay cạnh bệ hạ. Việc quan trọng nhât chỉ đơn giản là việc bệ hạ giúp lão tăng.
Sau đó, khi người đàn ông bị thương đến, thời gian quan trọng nhất là thời gian bệ hạ chăm sóc vết thương cho anh ta.
Nếu không, anh ta đã mệnh chung và bệ hạ mất cơ hội tha thứ và kết thân với anh ấy. Trong thời gian đó, anh ta là nhân vật quan trọng nhât, và công việc quan trọng nhất là chăm sóc vết thương cho anh ấy.
“Khoảng khắc hiện tại là khoảng khắc quan trọng nhất”, vị lão tăng nói. “Nhân vật quan trọng nhất luôn luôn là người ngay kế bên. Và công việc quan trọng nhất là làm người kế bên được hạnh phúc. Còn gì đơn giản hơn và quan trọng hơn?
Nhà Vua cúi chào vị lão tăng với lòng biết ơn và trở về cung điện trong an lạc.
Gửi ý kiến của bạn