Hôm nay,  

Chuyện Dài Dài Thẩm Mỹ: Thông Điệp Đến Từ Cuộc Sống

28/07/201200:00:00(Xem: 20434)
Trong tiệm.

Đang yên lặng, bỗng nghe một tiếng XOẢNG làm ai nấy giựt mình, ngó vô trong. Tiếng bể đồ. Lóng tai nghe. Im ru. Rồi nghe tiếng chổi quét lẹt xẹt.

Tuấn bật cười:

- Ha! Đúng là chị Ngà.

Thu hỏi:

- Uạ. Sao biết hay vậy? Sao biết chị Ngà làm bể đồ? Bà Thanh tánh xớn xác cũng hay làm rớt nầy rớt kia lắm mà.

Tuấn nói:

- Thế mới hay. Đố các anh các chị các em, tại sao tôi biết ai là thủ phạm của tiếng xoảng ấy?

Láng nói:

- Thì đoán mò. Dễ ợt mà cũng đố.

Tuấn nói:

- Không dễ đâu. Cũng chẳng đoán mò.

Kim nói:

- Vậy nói đi, bày đặt câu giờ. Chẳng lẽ tiếng xoảng đó có tên “chị Ngà?”

Tuấn cười khà:

- Kha kha kha. Nói đúng. Tiếng xoảng có tên. Nhưng tôi không “nghe tiếng” xoảng ấy để biết là chị Ngà đâu nhá, mà chính là tiếng tôi “không nghe” thế mới hay. Ai biết, tôi bao một chầu phở nửa giá không ngon không lấy tiền.

Láng nói:

- Xời. Tưởng gì. Trước khi trả lời, vảnh râu lên mà nghe tui kể chuyện này nè.

“Trong gia đình nọ, ăn cơm xong, mẹ và con gái rửa chén bát trong bếp, bố và con trai ngồi xem ti vi. Bỗng nhiên có tiếng đổ vỡ dưới bếp, sau đó im bặt. Con trai nói:

"Con biết chắc mẹ vừa làm bể chén bát", bố hỏi:

"Tại sao con chắc như thế?", con trai trả lời:

"Vì không nghe tiếng mẹ la".

Ha ha ha…

Kim gật đầu:

- Thì ra là vậy. Có lý. Đúng rồi. Nếu đứa nào trong bọn mình mà lỡ làm rớt bể món gì là bả la um sùm, món mắc tiền thì bị trừ vô tiền lương, bả làm bể thì bả làm thinh.

Khải nói lầm thầm:

- Cho nên, người ta thường nói:

“Chúng ta luôn đánh giá người khác và đánh giá bản thân qua những tiêu chuẩn nào đó, thường khó khăn với người khác nhưng lại rất dễ dãi đối với mình.”

Tuấn hỏi:

- Nầy cô Láng, có phải cô lấy chuyện ấy trong internet không?

Láng cười khúc khích nói:

- Hí hí hí, thì cùng một chỗ Tuấn hay sưu tầm rồi đem vô tiệm lấy le đó, hí hí hí.

Tuấn cũng cười:

- Ha ha, sớm biết trước ha ha ha sớm biết trước… thế, sẵn đây có muốn nghe chuyện thứ hai không?

Trong tiệm nhao nhao lên muốn nghe muốn nghe kể đi kể đi.

Muốn nghe thì Tuấn kể:

- “Một cậu học trò lớp ba viết trong bài tập làm văn của mình rằng cậu muốn trở thành một diễn viên hài. Thầy giáo Việt Nam phê: "Không có chí lớn", còn thầy giáo người nước ngoài nói: "Thầy chúc em mang tiếng cười cho toàn thế giới".

Cho ta thấy, “là người lớn, chúng ta nên khuyến khích, cổ vũ hơn là đặt ra những yêu cầu quá cao đối với trẻ con. Hơn thế, chúng ta hãy mở rộng khái niệm thành công để trẻ con thoải mái tung đôi cánh ước mơ của mình.”

Láng nói:

- Đúng. Nói tóm lại, “Đọc truyện cười, đôi khi không chỉ là để cười, để thư giãn. Mà có thể, đằng sau những mẩu chuyện ấy là một bài học, một thông điệp đến từ cuộc sống.”

Nói xong, nàng bước ra phía sau. Cả bọn cùng nối đuôi bước ra phía sau, chùm nhum ngay cửa ngó chị Ngà còn đang lum khum hốt một đống vỏ bình, đem đổ vô thùng rác lớn sau hè. Nàng kéo vòi nước, rửa rửa thuốc còn tràn lan trên sân gạch. Hỏi:

- Sao vậy chị?

Chị Ngà nhăn nhăn, cằn nhằn:

- Đứa nào để cái bình bự mé mé phía ngoài, tay chị trơn tuột, thiệt tình, đi nguyên cả bình. Thiệt tình! Kỳ sau nhớ sang qua bình nhựa nghe, mấy đứa. Dặn hoài hổng chịu làm theo. Thiệt tình!

Mấy đứa cùng dạ, nghe. Nhưng trong bụng mấy đứa cùng nghĩ, bả có dặn hồi nào đâu ta? lóng rày khách hơi thưa sợ thuốc mau hư, mới lần đầu bả bày đặt mua loại chứa trong keo, nói là giữ được lâu, nghe có lý, nhưng rớt cái là tan tành. Rẽ thành mắc.

Chuyện gì cũng có hại đi liền cái lợi. Như may với rủi hên và xui.

Tự mình mua tự mình làm bể rồi tự mình tưởng là đã dặn thợ hoài mà không ai nghe. Thủ phạm tại trận mà bả còn ráng kiếm cho được một cớ mơ hồ để đổ thừa.

Thiệt tình!

Trương Ngọc Bảo Xuân

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Viện Kiểm Soát Nhân Dân Tối Cao tại Việt Nam đã đề nghị ngưng thi hành án lệnh hành quyết với tử từ Hồ Duy Hải để điều tra lại vụ án này, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do cho biết hôm 2 tháng 12.
Tuần báo OC Weekly đã viết twitter cho biết đóng cửa sau khi chủ nhân là công ty Duncan McIntosh Company đóng cửa tuần báo giấy một ngày trước Lễ Tạ Ơn.
Cha mất rồi. Em buồn lắm, vì không về thọ tang Cha được. Em đang xin thẻ xanh. Sắp được phỏng vấn. Vợ chồng em định năm sau, khi em đã thành thường trú nhân, sẽ về thăm Cha Mẹ. Ngày tạm biệt Cha lên đường đi Mỹ du học bốn năm trước, đã thành vĩnh biệt.
Tôi khẳng định những việc tôi làm là đúng đắn và cần thiết để kiến tạo một xã hội tốt đẹp hơn. Những gì tôi làm không liên can đến vợ con và gia đình tôi. Vì thế, tôi yêu cầu công an Hồ Chí Minh chấm dứt ngay việc sách nhiễu, khủng bố gia đình tôi.
Brilliant Nguyễn là một thanh niên theo trường phái cấp tiến và chủ thuyết Vô Thần (*). Chàng ta không tin ma quỷ đã đành mà cũng chẳng tin rằng có thần linh, thượng đế. Để giảm bớt căng thẳng của cuộc sống, theo lời khuyên của các nhà tâm lý và bạn bè, chàng ta đến Thiền Đường Vipassana ở Thành Phố Berkeley, California để thực hành “buông bỏ” trong đó có rất nhiều cô và các bà Mỹ trắng, nhưng không một ý thức về Phật Giáo
Có những câu chuyện ngày xửa ngày xưa mà chẳng xưa chút nào. Có những chuyện hôm nay mà sao nó xa xưa vời vợi. Chuyện ngày xưa... Có một ngôi chùa ở vùng quê thanh bình, trước mặt là đồng lúarì rào, cánh cò chao trắng đồng xanh. Trong chuà có vị hoà thượng già hiền như ông Phật, lông mày dài bạc trắng rớt che cả mắt...
Ông Gavin Newsom, Thống đốc tiểu bang California, đã tuyên bố ân xá cho hai người đàn ông từng dính vào hai vụ hình sự khác nhau khi họ mới 19 tuổi và đang mong muốn không bị trục xuất về Việt Nam.
Hoang Nguyen, 43 tuổi, bị bắt và bị truy tố về tội trộm sau khi bị cho là đổi nhãn giá trên hơn ba mươi chai rượu vang tuần trước, theo hồ sơ tòa.
Bé ngọc ngà của Mẹ cố thở chút không khí ít oi còn trong buồng phổi. Giây phút cuối. Để ngàn sau dân Hong Kong sống xứng đáng Con Người.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.