Hôm nay,  

Mỗi Tuần Một Chuyện Ma: Ngôi Nhà Ma Trên Vùng Biển Vắng

13/09/200400:00:00(Xem: 4983)
Một buổi tối tháng Chín, sau một ngày lang thang, tôi rời bờ biển đi vào đất liền. Xa xa, tôi thấy một ngôi nhà nhỏ nằm sau một cánh đồng hoang vu dưới ánh trăng non. Từ trong ngôi nhà, một ánh đèn hiu hắt tỏa ra và tôi hướng về ngôi nhà rảo bước. Như con thiêu thân bị hút bởi ánh đèn. Tuy nhiên, là nơi lý tưởng cho bất cứ ai vừa đói, vừa mệt lại vừa lạc đường như tôi lúc đó.
Trông thì gần, nhưng thực ra tôi phải đi bộ tới gần mười lăm phút mới đến nơi. Quanh nhà là những bụi cây rậm rạp và cho tới bây giờ tôi cũng không biết làm sao tôi có thể nhìn thấy được ánh đèn. Nhưng lúc đó vừa đói vừa mệt, mệt nhiều hơn đói, tôi không suy nghĩ gì hết mà chỉ đưa tay gõ cửa. Sau khi gõ mấy lần mà không ai ra mở cửa hoặc trả lời, tôi đánh liều xô nhẹ cánh cửa. Cánh cửa cũ kỹ với cái bản lề sét rỉ kêu lên ken két như muốn kháng cự nhưng vẫn từ từ mở ra.
Tôi bước vào một căn phòng thật rộng, dường như chạy dài suốt cả ngôi nhà. Một cây đèn dầu lớn cháy sáng trên một mặt bàn lớn. Trên tường là một cái đồng hồ quả lắc cũ kỹ. Quanh phòng là mấy cái cửa sổ long lanh ánh cỏ. Tôi vừa toan lên tiếng hỏi xem có ai trong nhà hay không thì từ phía cuối phòng, một người đàn bà xuất hiện tiến về phía tôi. Đó là một người đàn bà mập mạp nhưng di chuyển thật lẹ làng và nhất là không gây một tiếng động nào. Trong sự im lặng đó, tôi chỉ nghe những tiếng tích tắc của cái đồng hồ trên tường.
Tôi lên tiếng:
- Chào bà. Tôi là một du khách bị lạc đường. Thấy ánh đèn nhà bà nên tôi tới đây xin bà vui lòng cho ở tạm một đêm. Thưa bà, có phiền gì không ạ"
Người đàn bà không đáp mà chỉ mỉm cười lắc đầu. Tôi hơi rùng mình khi thấy nụ cười của bà ta khiến đôi môi nhỏ xíu như bị chôn vùi trong cái lỗ miệng đen ngòm. Tuy nhiên, điều khiến tôi kinh hoàng hơn là hình như tóc tai bà ta dính đầy đất cát.
Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn bà phốp pháp như thế. Bà ta thở phì phò những hơi ngắn và chính tiếng thở của bà khiến tôi cảm thấy an tâm hơn khi biết rằng bà ta là một người bằng xương bằng thịt, nếu không, có lẽ tôi đã bỏ chạy ra ngoài rồi. Lý do đơn giản là căn nhà nhìn từ xa đã có vẻ ma quái, bây giờ ở bên trong, bầu không khí lại lạnh lẽo như một nhà mồ.
Vẫn không nói một lời, người đàn bà to béo mở một cái tủ nhỏ ở góc nhà, lấy ra một khúc bánh mì, một miếng phó mát và một chai nước táo. Đặt tất cả những đồ ăn thức uống đó lên bàn, bà ngồi xuống cái ghế đối diện quan sát trong khi tôi làm công việc phục vụ bao tử.
Tuy ruột gan cồn cào, tôi cảm thấy khúc bánh mì cứng như khúc gỗ, miếng phó mát lụn vụn hình như hơi mốc và hơi chua. Tôi cố nhai trệu trạo rồi đưa chúng xuống bao tử bằng những ngụm nước táo hình như đã lên men từ lâu rồi. Trong lúc ăn uống, thỉnh thoảng tôi lại liếc nhìn người đối diện, và lần nào cũng thấy bà ta cũng nhìn tôi chăm chăm với ánh mắt thích thú và nụ cười ma quái.
Rồi bà ta đứng lên đi quanh phòng, kéo những tấm màn cửa sổ ra kêu xoèn xoẹt. Xong đâu đấy bà biến mất.
Vừa ăn nốt những miếng cuối cùng tôi vừa nghĩ rằng có lẽ bà ta đi chuẩn bị phòng ngủ cho tôi, một người khách bất ngờ và bất đắc dĩ. Tôi không nhớ khi đó tôi có ý nghĩ là bà ta sẽ đòi tiền phòng hay không. Tôi chỉ nhớ là sự tiếp đãi nồng hậu trong im lìm của chủ nhân khiến tôi hơi thắc mắc, có lẽ phải nói là hơi chột dạ mới đúng. Tại sao, tôi không biết. Tôi chỉ nhớ là mình tự hỏi Có nên chạy ra khỏi ngôi nhà này hay không khi còn có thì giờ"”.
Nói ra thì có vẻ hơi kỳ cục, nhưng thực ra đó là ý nghĩ của tôi lúc đó, có lẽ bị thúc đẩy một phần sau khi có cảm tưởng là bà ta vừa cho tôi ăn mấy cục đất khô.
Nhưng rồi tôi quyết định ở lại. Trong khi chờ đợi, tôi quan sát căn phòng. Đó đây những cây xà ngang xệ xuống thật thấp khiến những ai vô ý có thể bị đụng đầu. Mạng nhện giăng hầu như khắp nơi khiến tôi ngạc nhiên không hiểu tại sao chủ nhân lại có thể để như vậy được.
Rồi tôi nhìn cái đồng hồ quả lắc trên tường. Đó là loại đồng hồ mà trước đó tôi chưa hề nhìn thấy bao giờ vì là loại đồng hồ rất cổ. Tôi biết nó sẽ đổ chuông bất cứ lúc nào vì lúc đó đã gần mười giờ.
Tuy nhiên tôi không được nghe tiếng chuông đồng hồ vì bà ta đã trở lại không lâu sau đó và ra hiệu cho tôi đi theo. Tôi nghe những tiếng tích tắc cuối cùng khi đi qua một khung cửa cuối phòng trước khi theo người đàn bà mập mạp đi quanh co qua không biết bao nhiêu hành lang nhỏ trong căn nhà lạ lùng này. Nhìn bà ta đi phía trước, tôi có cảm tưởng như đó là một khối sương mù dầy đặc tròn trịa đang lăn.
Cuối cùng bà ta đưa tôi vào một căn phòng rộng, bên trong đã có sẵn sáu bảy cây nến cháy sáng. Ba cây nến lớn được gắn trên một cái bàn rộng rãi nằm ở giữa phòng. Hai cây nến nhỏ hơn gắn trên một cái tủ nhiều ngăn và một cây nữa được đặt trên một cái ghế ở một góc phòng gần một cái giường đôi bằng gỗ có lẽ còn lớn hơn cả loại giường king size.
Đặc điểm của căn phòng này là tất cả đồ đạc đều lớn một cách bất thường, có lẽ cũng bất thường như người đàn bà to béo. Một điểm lạ lùng khác nữa là cả tường phòng, đồ đạc, chăn mền và màn cửa đều có chung một màu cỏ úa khiến căn phòng coi có vẻ trống trải và đặc biệt là khiến tôi cảm thấy buồn ngủ.
Sau khi người đàn bà bước ra, tôi ngồi trên một cạnh giường, cố làm quen với căn phòng lạ và tự nhiên tôi có cảm tưởng rằng đó là một căn phòng dành cho trẻ con.
Không hiểu tại sao tôi biết chắc rằng căn phòng này là nơi từng có rất nhiều trẻ con. Có thể là một trung tâm giữ trẻ. Cũng có thể chúng chỉ là những đứa con của bà ta. Và một cảm giác kinh hoàng đột nhiên kéo đến khiến tôi rùng mình khi nghĩ rằng tất cả những đứa trẻ từng ở đây đã chết từ lâu, lâu lắm. Tại sao tôi có cảm giác đó, tôi không biết.
Rồi tôi cởi đôi giầy nặng nề ra và nằm xuống. Suốt từ sáng đến giờ mới được ngả lưng lần đầu tiên, tôi cảm thấy vô cùng khoan khoái. Một luồng hơi lạnh ở đâu chợt đến khiến tôi vội vàng kéo cái mền dầy lên tận cổ.
Tôi không tắt nến vì không hiểu sao tôi không dám nhắm mắt, sợ mình ngủ thiếp đi. Tôi nhìn chòng chọc lên trần nhà, tưởng tượng đó là một bức tranh đồng quê. Không hiểu tại sao tôi có cảm tưởng là tất cả đồ đạc trong căn phòng này đều có những đôi mắt bí mật đang theo dõi nhất cử nhất động của tôi. Ý nghĩ này khiến tôi nổi gai ốc.
Tôi cố lắng tai nghe tiếng sóng biển rì rào từ một nơi thật xa vọng lại, như từ một thế giới khác. Rồi trong sự yên lặng nặng nề đó, tôi chợt nghe những tiếng chuông leng teng nho nhỏ, tiếng kêu của loại chuông được treo trên những cây Giáng Sinh. Tiếng chuông nghe thật rõ, ngay trong phòng. Tôi tung mền ngồi bật dậy, nhảy xuống giường đi quanh phòng lắng nghe xem tiếng chuông phát xuất từ đâu.
Cuối cùng, tôi đứng lại trước một tủ chén cao không khóa, không ngăn và trống rỗng. Dưới đáy tủ, qua ánh nến bập bùng, tôi nhìn thấy một cái chuông nhỏ lấp lánh. Cái chuông nằm yên và những tiếng leng keng không còn nữa. Nhưng rõ rệt trước đó nó đã kêu. Tôi mở tủ lượm cái chuông nhỏ lên, cầm trong tay lắc nhẹ “leng teng leng teng”. Đây đúng là một món đồ chơi của trẻ con và căn phòng này đúng là căn phòng của trẻ con như tôi nghĩ.
Tôi cầm cái chuông tới ngồi trên một cái bàn nhỏ, cái bàn của trẻ con, đối diện tủ chén và nhìn vào tủ suy nghĩ. Đột nhiên tôi thấy có hai ánh mắt long lanh của một con chuột lắt xuất hiện từ một cái lỗ nhỏ sau lưng tủ. Tôi thở dài nhẹ nhõm, không ngờ mình có thể tìm ra nguyên nhân của tiếng chuông rung một cách lẹ làng như thế.
Trong khi tôi ngồi yên theo dõi, con chuột nhỏ từ từ bò ra cửa tủ, chạy ra ngoài. Tôi la lên: “Ê, ông bạn, đi đâu vậy"” trước khi đứng lên rượt theo nó. Khi tới một góc phòng, con chuột nhỏ biến mất và tôi thấy mình đang đứng trước một cái cửa mà từ xa tôi không thấy. Hơi ngạc nhiên, tôi đưa tay lên gõ. Từ phiá sau cánh cửa, một giọng nói thật cao, thật mỏng như tiếng gió vang lên “cứ vào tự nhiên”.

Tôi đẩy cửa bước vào và dưới ánh trăng lọt qua khung cửa sổ, tôi thấy một người đàn ông đang đứng sững nhìn thẳng vào mặt tôi. Tôi giật mình lui lại. Người đàn ông cũng lui lại cùng một lúc. Tới lúc đó tôi mới biết mình đang nhìn vào một tấm gương lớn. Sau cơn hoảng hốt, tôi quay nhìn cái mà tôi muốn thấy. Đó là người đàn bà to béo. Bà ta đang nằm trên một cái giường rộng, hai bàn tay chuối mắn đang mân mê cái mền. Đôi mắt bà ta nhìn tôi trừng trừng khiến tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát. Tôi liếc nhìn sang bên cạnh và thấy một thanh gỗ lớn, dài khoảng hơn một thước, có lẽ là cây chặn cửa. Không hiểu sao, tôi cầm thanh gỗ lên và cảm thấy tự tin hơn. Ít nhất tôi cũng có vũ khí trong tay.
Rồi tôi liếc nhìn lại phía người đàn bà. Bà ta đang chờn vờn ngồi dậy với một khuôn mặt hoàn toàn thay đổi. Mái tóc dính đầy đất cát của bà ta rũ rượi một cách ghê rợn, đôi mắt bà đỏ rực như mắt chó rừng trong đêm tối, đôi môi nhỏ của bà hoàn toàn biến mất trong cái lỗ miệng đen ngòm, thay thế bằng một cái lưỡi đỏ lòm giữa những cái răng nanh nhọn hoắt. Từ cái lỗ miệng khủng khiếp đó, những tiếng cười ằng ặc như người bị bóp cổ vọng ra.
Bây giờ người đàn bà đã ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu của bà ta nhìn tôi nửa như chế diễu nửa như thèm thuồng. Rồi cái khối thịt khổng lồ và tròn trịa đó bước xuống đất và lần đầu tiên tôi nhận thấy đôi chân bà ta không chạm đất, rồi như một trái banh bằng hơi sương, người đàn bà với khuôn mặt ma quái từ từ lăn tới chỗ tôi đứng trong khi cái lưỡi đỏ hỏn dài chừng hai tấc của bà ta thè ra thụt vào.
Phản ứng của tôi là giơ thanh gỗ lên đập xuống khối sương ma quái đó. Tôi đập liên hồi tới khi người đàn bà gục xuống không cựa quậy. Khi những tiếng động tắt hẳn, dù tôi còn cảm thấy nhịp cổ tay bà ta đập nhẹ khi cúi xuống kiểm soát, tôi bước thẳng tới cánh cửa thứ nhì trong phòng, đối diện với cánh cửa mà tôi bước vào. Một tấm bảng nhỏ “cửa vườn” viết bằng nét chữ trẻ con nguệch ngoạc được dán ở phía trên. Tôi đẩy bung cánh cửa vườn này ra và nhìn vào một khu vườn như bị bỏ hoang từ hàng chục năm qua với những đám cỏ hoang cao bằng đầu người nằm sau một khoảng sân trống chừng mười, mười lăm thước.
Suy nghĩ trong giây lát, tôi quay trở vào nhắc người đàn bà to béo lên, và điều khiến tôi ngạc nhiên là bà ta không nặng hơn một đứa bé. Tuy nhiên vì cái khối lượng thân hình khổng lồ của bà, phải vất vả lắm tôi mới lôi được bà ta qua khỏi những đám cỏ hoang rậm rạp nằm giữa những hàng cây khô tới tận cuối vườn.
Trong khoảng hai tiếng đồng hồ sau đó, tôi liên tục ghim mũi cuốc xuống đất để tạo cho bà ta một nấm mồ rộng rãi, ít nhất cũng bằng cái giường của bà ta. Cuối cùng, tôi xoa hai bàn tay một cách thỏa mãn. Dưới ánh trăng, một cái hố rộng bằng cái giường, sâu khoảng một thước rưỡi đã hoàn tất. Ném cái cuốc và cái xẻng lên mặt đất, tôi leo lên miệng hố, nhưng hai chân tôi như bị gắn chặt xuống nấm mộ mà tôi mới đào. Trong cơn hoảng hốt, tôi liếc nhìn xác người đàn bà to béo và có cảm tưởng như bà ta đang cựa quậy. Nhưng không, đó chỉ là một cơn gió khiến tà áo của bà bay lên nhè nhẹ. Cuối cùng, với một nỗ lực phi thường, có lẽ vì quá mệt mỏi, tôi cũng leo lên được mặt đất và ngồi thở dốc.
Rồi tôi lăn xác người đàn bà to béo đó xuống ngôi mộ mới và lấy xẻng lấp đất lên. Khi công việc kết thúc, dưới ánh trăng vằng vặc, tôi liếc nhìn đồng hồ và thấy mới gần ba giờ sáng.
Đứng nhìn ngôi mộ mới giữa lớp cỏ cao, tôi xoa tay một cách hài lòng trước khi lững thững bước vào nhà.
Chui qua cánh cửa với hai chữ “cửa vườn”, tôi vô cùng kinh ngạc khi thấy mình đang đứng giữa một căn phòng với sáu ngọn nến còn cháy sáng. Phòng ngủ của tôi chứ không phải căn phòng của người đàn bà to béo!
Tôi lắc đầu mấy cái xem mình mơ hay tỉnh. Không, tôi hoàn toàn tỉnh táo! Tôi bước trở lại trước cánh “cửa vườn” thì không còn thấy tấm bảng “cửa vườn” đâu nữa! Tôi chăm chú nhìn cánh cửa và nhận thấy đó chính là cánh cửa mở vào phòng người đàn bà. Có thể nào sau khi làm việc mệt mỏi, tôi đã mở cánh “cửa vườn” vào phòng bà ta rồi mở cánh cửa thông sang phòng của tôi mà không nhớ" Thật là vô lý vì tôi hoàn toàn tỉnh táo.
Không biết vì lý do nào thúc đẩy, tôi đưa tay lên gõ cửa mấy cái và giật bắn mình khi từ phía sau cánh cửa im lìm, một giọng nói thật cao, thật mỏng như tiếng gió vang lên “cứ vào tự nhiên”.
Không tin ở tai mình, tôi xô cửa nhìn vào - lần này tôi không bước vào. Căn phòng và cái giường hoàn toàn trống rỗng.
Nhiều khi quá mỏi mệt bạn có thể không kiểm soát được cả thính giác của chính bạn nữa!
Tôi trở lại ngồi trên cái bàn nhỏ đối diện với tủ chén. Tôi không nhớ là đã bỏ cái chuông nhỏ mà tôi lấy ra từ tủ chén ở đâu.
Đột nhiên tôi lại nghe những tiếng leng keng nho nhỏ khiến tôi nổi gai ốc. Nhìn kỹ vào cái tủ chén trống rỗng với hai cánh cửa mở toang, tôi thấy con chuột lắt đang đùa giỡn với cái chuông nhỏ.
Không hiểu sao một cơn giận bất thần chợt đến với tôi. Tôi rút một chiếc giầy liệng vào con chuột nhưng chiếc giầy bị cửa tủ chăn lại, rơi xuống. Tuy nhiên con chuột nhỏ cũng giật mình bỏ cái chuông, chạy tụt vào một cái lỗ sau lưng tủ. Tôi bước tới cửa tủ, cúi xuống lượm cái chuông nhỏ lên bỏ vào túi. Tôi quyết định phải rời khỏi căn nhà ma quái này ngay dù không biết đường và dù trời còn tối.
Sau khi cột giày, tôi cầm theo một cây nến, mở cửa bước ra. Cố nhớ lại những hành lang nhỏ mà người đàn bà to béo đưa tôi đi qua trên đường tới phòng ngủ, tôi đi quanh quất một hồi trong căn nhà lạ và thấy mình trở lại trước căn phòng ngủ với năm ngọn đèn cầy cháy sáng! Một ý nghĩ chợt đến với tôi “hay là mình mở cánh cửa ăn thông sang phòng ngủ của người đàn bà rồi đi ra vườn. Từ ngoài vườn, mình chỉ việc đi quanh nhà là ra tới phía trước. Từ đó mình có thể bước ra đường một cách dễ dàng”.
Nghĩ như vậy, tôi bước tới đẩy cánh cửa ăn thông sang căn phòng người đàn bà. Trước sự ngạc nhiên của tôi, trước mắt tôi là cánh vườn hoang mà tôi đã lôi xác người đàn bà ra trước đó. Căn phòng ngủ của bà ta hoàn toàn biến mất như chưa bao giờ hiện diện trên trái đất!
Trong khi tôi còn đang ngỡ ngàng chưa biết có nên bước ra hay không thì từ phía cuối vườn, nơi tôi mới chôn người đàn bà to béo, tôi thấy như có một cái gì lay động giữa đám cỏ cao. Định thần nhìn kỹ, tôi thấy những đầu ngọn cỏ khởi sự chuyển động và tiến lần về phía ngôi nhà như bị một cơn gió thổi thật chậm.
Khi những đầu ngọn cỏ ngưng chuyển động, từ trong đám cỏ cao vút, người đàn bà to béo xuất hiện, bước vào khoảng sân trống. Đôi mắt bà ta vẫn đỏ ngầu và bây giờ đầy vẻ giận dữ. Cái miệng bà ta chỉ còn là một hàm răng nhọn hoắt trắng nhởn đang nhe ra. Bà ta lướt về phía tôi như lăn trên bánh xe. Tôi hoảng hốt đóng sập cánh cửa lại, lao mình chạy quanh những hành lang tăm tối, đầu bị những kèo nhà đập trúng bôm bốp. Có lúc tôi ngã xuống nhưng lại cố đứng ngay dậy, tiếp tục trốn chạy. Cuối cùng tôi thấy mình đang chạy trên đường hướng về biển cả.
Tới bờ biển, lúc này không còn một ngọn gió, không còn một lượn sóng, tôi vục hai tay xuống làn nước biển lạnh buốt rồi đổ lên đầu, lên mặt. Chất muối khiến tôi nhăn mặt khi cảm thấy rát ở trên đầu, và hơi nước lạnh khiến tôi như khoẻ lại.
Ngồi thở một lúc trên bãi biển vắng tanh, tôi đứng dậy loạng choạng bước lên mặt đường nhìn về phía ngôi nhà quái gở.
Bây giờ tôi mới nhận ra những nét ma quái dễ sợ của căn nhà, cũng vẫn với ánh đèn hiu hắt tỏa ra. Nếu tôi đã có cảm giác này vào buổi tối, có lẽ tôi đã không tìm đến đó.
Lúc đó tôi nghĩ rằng có thể những gì vừa xẩy ra chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng, nhưng khi sờ vào những cục u trên đầu, tôi biết rằng mình vẫn tỉnh táo và những gì xẩy ra là sự thật.
Ngay cả bây giờ, nhiều khi tôi muốn nghĩ rằng đó chỉ là một cơn ác mộng, nhưng không, tất cả những gì tôi vừa kể lại hoàn toàn là sự thật, cũng thật như cái chuông nhỏ mà tôi vẫn để trên bàn viết của tôi.

Người Kể Chuyện Ma

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.