Chuyện Trong Nhà Ngoài Ngõ: Người Đàn Ông Vô Gia Cư...
Trương Ngọc Bảo Xuân
Gió Santa Ana thổi ù ù suốt đêm thổi to tới nổi đánh thức chị Diệu. Cuối tuần, có thể dậy trễ một chút, nếu ngủ lại được.
Thế mà, khó ngủ lại được, chị Diệu thức luôn.
Nghe tiếng gió thổi, tiếng cành cây oặc oài ngoài cửa sổ, nằm êm ấm trên giường, nghĩ tới những người vô gia cư, không biết họ lạnh lẽo thêm tới bực nào.
Chị nhớ trên đường đi làm vào mấy năm trước, tới khúc quành chỗ đó là sáng nào cũng thấy một người đàn ông ngồi trong vòng rào quay lưng ra đường. Trong đám cỏ dại cao, xung quanh đủ thứ thập vật phế thải, bên trong hàng rào dây kẽm, ông ngồi đó như bức tượng, phía xa xa là một hãng xưởng gì đó, bỏ hoang, cửa sổ bể loang lỗ. Thỉnh thoảng lại thấy trên lề đường đậu vài chiếc xe hàng chở dụng cụ, người ta dựng dàn máy quay phim, chị nghĩ, vậy là nơi này có chủ, chỗ cho mướn để quay phim. Hollywood mà.
Thỉnh thoảng chị coi mấy phim ngắn hằng tuần trên tivi, những khúc phim về chuyện "bên lề xã hội"… có nhận ra được vài góc cạnh của khúc quành này tuy rằng những đạo diễn và người cầm máy đã quay rất khéo, lấy trọng điểm của cảnh trí tùy theo từng câu chuyện để khán giả không nhàm chán. Đôi khi câu chuyện thì xảy ra từ tiểu bang nào đâu xa lắc xa lơ, nhưng cảnh thì quay tại đây chớ đâu, ngay khúc quành này, ai mà biết" Cho nên, khi thì cảnh chiếc máy bạy rớt, chì còn cái đầu máy tanh banh, khi thì cảnh chiếc xe hàng lật chổng gọng, khi thì xác mấy chiếc xe hơi đụng nhau nát ngấu… đồ đạc bị bung ra rơi ra vung vãi ra tá lả, thì đó, đồ phế thải sẵn có đó trong đám cỏ hoang… mọi sự cũng chỉ là quay tại khúc quàng ấy
Người đàn ông vô gia cư vẫn ở đó hàng ngày. Suốt mấy năm như vậy, mùa nóng cũng như mùa lạnh, hình ảnh của ông như là một điểm tới, một dấu mốc cho khúc quành.
Bỗng, một buổi sáng chị không thấy ông ấy đâu nữa. Suốt ngày chị cứ bức rức. Chiều về chị đón coi tin tức, đón coi cả tuần lễ cũng không nghe đài nào loan tin, đá động gì về một người đàn ông vô gia cư nào hết.
Ông đã dọn qua một bãi hoang khác" ông bị đuổi đi" hay ông đã chết"
Hình ảnh của ông không còn tuy những đồ vật thường thấy xung quanh ông thì vẫn còn bừa bãi ra đó.
Trên thế giới có biết bao người sống nghèo khổ cả đời" Những người già cô độc, những đứa trẻ mồ côi, những gia đình tay làm hàm nhai, sống dật dờ thiếu thốn một cách qua ngày...
Gió lớn quá, nghe ù ù, tiếng gió hú nghe ghê ghê, mấy cửa sổ tuy đã đóng kín gài kỹ, vẫn còn bị lung lay, rầm rầm. Chị đã tỉnh queo rồi, càng tỉnh càng suy nghĩ lang mang.
Hồi chiều nghe một talk show trên đài phát thanh, có người đàn ông gọi vào hỏi bà bác sĩ tâm lý rằng:
-Chào bác sĩ.
-Chào ông, tôi có thể làm gì giúp ông"
Ngần ngừ, giọng nói không được vững tin cho lắm:
- Ơ h ơ h ơ... tôi cai rượu được đúng bốn tuần rồi...
Bà bác sĩ ngắt lời:
-Tốt quá, tôi xin chúc mừng ông.
Người kia tiếp tục:
-Trước kia tôi là người nghiện rượu, hầu như uống mỗi ngày, ngày nào không có vài lon bia vô bụng là tôi không làm việc gì được đàng hoàng cả. Gia đình tôi lủng củng xào xáo mất hạnh phúc, hoàn toàn lỗi tại tôi. Bây giờ, cai rượu đưọc rồi, tôi muốn nói xin lỗi và giải thích cho con trai tôi biết vì sao trước kia gia đình lục đục và tôi đã không khi nào có thì giờ cho con tôi, nhưng vợ tôi không đồng ý. Vì chuyện bất đồng này mà chúng tôi lại cãi nhau. Tôi muốn hỏi ý kiến của bác sĩ, tôi có làm đúng hay không" nếu tôi cứ giữ vững lập trường của tôi"
Bà bác sĩ trả lời tức thì:
-Đúng. Ông làm rất đúng, nhưng, vợ ông vì lý do gì mà không cho ông nói chuyện với con trai" cháu bao nhiêu tuổi"
Người kia nói:
-Cháu năm nay được 10 tuổi rồi.
Bà bác sĩ nói:
-Thế thì ông có thể nói chuyện và giải thích cho cháu hiểu, tôi tin rằng con ông sẽ hiểu và thương cha, thông cảm cha hơn. Nhưng, vì lý do gì mà vợ ông lại chống đối"
Người kia trả lời:
-Vợ tôi nói rằng chuyện qua rồi cho qua luôn không muốn nhắc lại kỷ niệm xấu khiến con bị ảnh hưởng.
Bà bác sĩ nói:
-Nếu có ảnh hưởng là ảnh hưởng chuyện làm tốt. Theo tôi thấy thì ông nêu tấm gương của ông cho con, việc cai rượu là việc rất khó mà ông đã làm được thì cũng đáng làm gương đáng hãnh diện đáng được vỗ tay ăn mừng lắm chứ, vợ ông như thế là sai lầm rồi ha ha ha… hay là vợ ông không muốn nhớ đến thời gian phải chịu đựng người chồng nên không muốn nhắc, mà quên rằng, tùy chuyện, nếu nhắc mà có lợi thì cũng nên nhắc chứ. Khi con người thay đổi thì ý niệm về con người ấy ta cũng nên thay đổi, ông có thể nói với vợ ông là tôi nói như thế đấy.
Người kia cũng bật cười trả lời:
-Ha ha ha… tôi sẽ chuyển lời của bà cho vợ tôi. Lý do tôi đã phải cố gắng bỏ rượu vì tôi có người bạn, cũng vì rượu mà mất hết tất cả. Nghe đâu anh ta đã trở thành ngưòi vô gia cư rồi. Nghĩ đến mà phát sợ! Cám ơn bà rất nhiều.
A... Nghe chuyện ông này chị nhớ tới người đàn ông vô gia cư kia. Ông cũng đã từng là con, là chồng, là cha của một gia đình nào đó. Khi vắng ông, những ngừơi trong gia đình có đau khổ" có nhớ tới ông hay kh ông" Và khi ông không còn trên đời nầy nữa, ông có để lại cho đời một chút gì để chứng tỏ ông đã từng sống, từng chia sẻ hít thở bầu không khí này"
Ông đã sống và đã biến đi, như một bóng ma…
A a a … nghĩ tới, chị thấy buồn làm sao.
Ha!
Đầu năm đầu tháng, nghĩ gì đâu không. Chị phải cữ kiêng mới được. Phải nghĩ tới những chuyện vui vẻ, những chuyện khiến cho tinh thần hứng khởi lạc quan mới được. Chút nữa đi chợ thế nào cũng ghé quầy mua tờ vé số. Vái cho trúng số, lớn lớn một chút.
Ai nói rằng "tiền nhiều quá không biết làm gì..."
Nếu là chị thì chị biết sẽ làm gì với số tiền thật lớn, một cách rất có ích lợi cho nhiều người.
Úi trời, ngủ không được, suy nghĩ lung tung, trời sáng trắng ra rồi, dậy mà ra sân coi sóc bông hoa, đừng có làm biếng nằm dật dựa "như vợ thằng Đậu vậy."
Trương Ngọc Bảo Xuân
Trương Ngọc Bảo Xuân
Gió Santa Ana thổi ù ù suốt đêm thổi to tới nổi đánh thức chị Diệu. Cuối tuần, có thể dậy trễ một chút, nếu ngủ lại được.
Thế mà, khó ngủ lại được, chị Diệu thức luôn.
Nghe tiếng gió thổi, tiếng cành cây oặc oài ngoài cửa sổ, nằm êm ấm trên giường, nghĩ tới những người vô gia cư, không biết họ lạnh lẽo thêm tới bực nào.
Chị nhớ trên đường đi làm vào mấy năm trước, tới khúc quành chỗ đó là sáng nào cũng thấy một người đàn ông ngồi trong vòng rào quay lưng ra đường. Trong đám cỏ dại cao, xung quanh đủ thứ thập vật phế thải, bên trong hàng rào dây kẽm, ông ngồi đó như bức tượng, phía xa xa là một hãng xưởng gì đó, bỏ hoang, cửa sổ bể loang lỗ. Thỉnh thoảng lại thấy trên lề đường đậu vài chiếc xe hàng chở dụng cụ, người ta dựng dàn máy quay phim, chị nghĩ, vậy là nơi này có chủ, chỗ cho mướn để quay phim. Hollywood mà.
Thỉnh thoảng chị coi mấy phim ngắn hằng tuần trên tivi, những khúc phim về chuyện "bên lề xã hội"… có nhận ra được vài góc cạnh của khúc quành này tuy rằng những đạo diễn và người cầm máy đã quay rất khéo, lấy trọng điểm của cảnh trí tùy theo từng câu chuyện để khán giả không nhàm chán. Đôi khi câu chuyện thì xảy ra từ tiểu bang nào đâu xa lắc xa lơ, nhưng cảnh thì quay tại đây chớ đâu, ngay khúc quành này, ai mà biết" Cho nên, khi thì cảnh chiếc máy bạy rớt, chì còn cái đầu máy tanh banh, khi thì cảnh chiếc xe hàng lật chổng gọng, khi thì xác mấy chiếc xe hơi đụng nhau nát ngấu… đồ đạc bị bung ra rơi ra vung vãi ra tá lả, thì đó, đồ phế thải sẵn có đó trong đám cỏ hoang… mọi sự cũng chỉ là quay tại khúc quàng ấy
Người đàn ông vô gia cư vẫn ở đó hàng ngày. Suốt mấy năm như vậy, mùa nóng cũng như mùa lạnh, hình ảnh của ông như là một điểm tới, một dấu mốc cho khúc quành.
Bỗng, một buổi sáng chị không thấy ông ấy đâu nữa. Suốt ngày chị cứ bức rức. Chiều về chị đón coi tin tức, đón coi cả tuần lễ cũng không nghe đài nào loan tin, đá động gì về một người đàn ông vô gia cư nào hết.
Ông đã dọn qua một bãi hoang khác" ông bị đuổi đi" hay ông đã chết"
Hình ảnh của ông không còn tuy những đồ vật thường thấy xung quanh ông thì vẫn còn bừa bãi ra đó.
Trên thế giới có biết bao người sống nghèo khổ cả đời" Những người già cô độc, những đứa trẻ mồ côi, những gia đình tay làm hàm nhai, sống dật dờ thiếu thốn một cách qua ngày...
Gió lớn quá, nghe ù ù, tiếng gió hú nghe ghê ghê, mấy cửa sổ tuy đã đóng kín gài kỹ, vẫn còn bị lung lay, rầm rầm. Chị đã tỉnh queo rồi, càng tỉnh càng suy nghĩ lang mang.
Hồi chiều nghe một talk show trên đài phát thanh, có người đàn ông gọi vào hỏi bà bác sĩ tâm lý rằng:
-Chào bác sĩ.
-Chào ông, tôi có thể làm gì giúp ông"
Ngần ngừ, giọng nói không được vững tin cho lắm:
- Ơ h ơ h ơ... tôi cai rượu được đúng bốn tuần rồi...
Bà bác sĩ ngắt lời:
-Tốt quá, tôi xin chúc mừng ông.
Người kia tiếp tục:
-Trước kia tôi là người nghiện rượu, hầu như uống mỗi ngày, ngày nào không có vài lon bia vô bụng là tôi không làm việc gì được đàng hoàng cả. Gia đình tôi lủng củng xào xáo mất hạnh phúc, hoàn toàn lỗi tại tôi. Bây giờ, cai rượu đưọc rồi, tôi muốn nói xin lỗi và giải thích cho con trai tôi biết vì sao trước kia gia đình lục đục và tôi đã không khi nào có thì giờ cho con tôi, nhưng vợ tôi không đồng ý. Vì chuyện bất đồng này mà chúng tôi lại cãi nhau. Tôi muốn hỏi ý kiến của bác sĩ, tôi có làm đúng hay không" nếu tôi cứ giữ vững lập trường của tôi"
Bà bác sĩ trả lời tức thì:
-Đúng. Ông làm rất đúng, nhưng, vợ ông vì lý do gì mà không cho ông nói chuyện với con trai" cháu bao nhiêu tuổi"
Người kia nói:
-Cháu năm nay được 10 tuổi rồi.
Bà bác sĩ nói:
-Thế thì ông có thể nói chuyện và giải thích cho cháu hiểu, tôi tin rằng con ông sẽ hiểu và thương cha, thông cảm cha hơn. Nhưng, vì lý do gì mà vợ ông lại chống đối"
Người kia trả lời:
-Vợ tôi nói rằng chuyện qua rồi cho qua luôn không muốn nhắc lại kỷ niệm xấu khiến con bị ảnh hưởng.
Bà bác sĩ nói:
-Nếu có ảnh hưởng là ảnh hưởng chuyện làm tốt. Theo tôi thấy thì ông nêu tấm gương của ông cho con, việc cai rượu là việc rất khó mà ông đã làm được thì cũng đáng làm gương đáng hãnh diện đáng được vỗ tay ăn mừng lắm chứ, vợ ông như thế là sai lầm rồi ha ha ha… hay là vợ ông không muốn nhớ đến thời gian phải chịu đựng người chồng nên không muốn nhắc, mà quên rằng, tùy chuyện, nếu nhắc mà có lợi thì cũng nên nhắc chứ. Khi con người thay đổi thì ý niệm về con người ấy ta cũng nên thay đổi, ông có thể nói với vợ ông là tôi nói như thế đấy.
Người kia cũng bật cười trả lời:
-Ha ha ha… tôi sẽ chuyển lời của bà cho vợ tôi. Lý do tôi đã phải cố gắng bỏ rượu vì tôi có người bạn, cũng vì rượu mà mất hết tất cả. Nghe đâu anh ta đã trở thành ngưòi vô gia cư rồi. Nghĩ đến mà phát sợ! Cám ơn bà rất nhiều.
A... Nghe chuyện ông này chị nhớ tới người đàn ông vô gia cư kia. Ông cũng đã từng là con, là chồng, là cha của một gia đình nào đó. Khi vắng ông, những ngừơi trong gia đình có đau khổ" có nhớ tới ông hay kh ông" Và khi ông không còn trên đời nầy nữa, ông có để lại cho đời một chút gì để chứng tỏ ông đã từng sống, từng chia sẻ hít thở bầu không khí này"
Ông đã sống và đã biến đi, như một bóng ma…
A a a … nghĩ tới, chị thấy buồn làm sao.
Ha!
Đầu năm đầu tháng, nghĩ gì đâu không. Chị phải cữ kiêng mới được. Phải nghĩ tới những chuyện vui vẻ, những chuyện khiến cho tinh thần hứng khởi lạc quan mới được. Chút nữa đi chợ thế nào cũng ghé quầy mua tờ vé số. Vái cho trúng số, lớn lớn một chút.
Ai nói rằng "tiền nhiều quá không biết làm gì..."
Nếu là chị thì chị biết sẽ làm gì với số tiền thật lớn, một cách rất có ích lợi cho nhiều người.
Úi trời, ngủ không được, suy nghĩ lung tung, trời sáng trắng ra rồi, dậy mà ra sân coi sóc bông hoa, đừng có làm biếng nằm dật dựa "như vợ thằng Đậu vậy."
Trương Ngọc Bảo Xuân
Gửi ý kiến của bạn