Hôm nay,  

Chuyện Dài Dài Thẩm Mỹ: Một năm Vừa Bước Qua...

05/02/201100:00:00(Xem: 12718)

Chuyện Dài Dài Thẩm Mỹ: Một năm Vừa Bước Qua...

Trương Ngọc Bảo Xuân

Chiều nay đi làm về chị Ngà chạy tới hướng Bolsa, thử coi chợ hoa ra sao.

Chạy trên đường Magnolia, gần tới đường Westminster thì bị kẹt cứng. Thiệt tình, đã mệt sẵn, chị Ngà nản quá, cái điệu chạy cà nhích cà nhích ạch đụi như vầy biết chừng nào mới tới nơi, rồi còn bận về nữa, bây giờ có muốn quành xe lại về nhà cũng không được. Vì thế mà chị cứ phải rề rề theo xe trước mà tiến tới. Chắc tại vì người ta đi chợ hoa ở Phước Lộc Thọ nên kẹt xe chớ gì. Cha a a … dám kiếm hổng ra chỗ đậu xe lắm à.

Khi vượt qua khỏi đèn hiệu ngã tư thì mới biết tại sao kẹt xe, tại vì hai xe đụng đuôi nhau, mới được xe kéo đi khỏi cho nên dòng lưu thông được vãn hồi. Vậy mà cứ tưởng!

Chị chạy thẳng tới Bolsa. Úi cha a a… đâu có thấy gì đâu" Chợ coi bộ vắng hoe, tại năm nay "kinh tế" nên người ta thủ, không dám xài hoang" Hay tại vì là ngày thường, thiên hạ bận đi làm, ai mà đi chợ Tết vào giờ nầy" có lẽ khi trời tối thì sẽ đông hơn.

Cầu cho người ta đi chợ đông đông vừa vui vẻ có không khí Tết vừa giúp cho dân buôn bán khỏi uổng công sức uổng tiền mướn chỗ và kiếm chút đỉnh tiền lời.

Kiếm chỗ đậu xe xong chị bước lên lề, thẳng hướng chợ hoa mà bước. Năm nay hoa Cúc đại đóa đẹp lộng lẫy. Hoa Cúc vàng bao giờ cũng nổi bật. Mấy gian hàng bán hoa, còn không được bao nhiêu so với hôm tối thứ bảy vừa rồi. Vậy là người ta cũng mua nhiều quá chớ.

Những chậu hoa to lớn chưng bày thiệt là cầu kỳ mỹ thuật, nhưng những chậu hoa như vậy cần phải có một chỗ, một góc nào thật trang trọng và lớn mới nổi và đẹp, nhà mình bằng cái lỗ mũi, làm sao dám rinh mấy chậu hoa khổng lồ như vậy. Nghĩ thì nghĩ thế chớ chị vẫn cà rà ngắm nhìn cho đã con mắt.

Bao giờ cũng vậy, mỗi khi nhìn cành mai vàng cái nở cái còn nụ tròn trịa là lòng chị như chùng lại. Chị nhớ vào năm 1967, lần được người yêu đưa đi chợ Tết, anh mua một cành mai vàng, một hộp bánh Pháp một hộp trà ngon, đưa chị về tận nhà để tặng cho gia đình, làm lòng chị xôn xao vui thầm và hãnh diện. Ba chị đã lấy máy chụp hình ra, chụp hình con gái Ba đang cầm bình trà rót ra tách để mời người bạn trai. Lúc ấy chị thấy sao Ba chị thiệt là là là rất "văn minh", rất thương con. Giờ thì Ba đã không còn và ngừơi ấy cũng đã nằm sâu trong đất lạnh.

A, thôi, sao bỗng dưng nhớ tới ngừơi chết chi vậy.

A, thôi, đang dạo trong chợ Tết kia mà.

Ghé qua gian hàng bán bao đỏ "lì xì" lựa lựa… Các con chị dù đã "già đầu" hết rồi mà vẫn còn đòi bao lì xì đầu năm để "lấy hên" mà tuị nó khôn lắm, nói mí mí, "ước gì tiền lì xì năm nay gom lại đủ mua cái áo cái quần hay cái điện thoại mới…"

Bao lì xì đủ kiểu đủ loại, hình rất đẹp và có ý nghĩa. Chị gom vài xấp, xài cho cả năm. Sinh nhựt con cháu chị cũng cho tiền chứ không mua quà. Mà ngộ, đám con cháu đứa nào cũng khoái cái bao màu đỏ bắt mắt, ngay cả mấy đứa cháu mới sáu bảy tuổi.

Chị rảo lòng vòng hết mấy gian hàng rồi đi lang bang luôn mấy khúc đường nữa, coi những chậu cây tắc trái lủng lẵng đầy cành trông đẹp hết sức. Chị ghé vô hàng bán trái cây tươi, lựa mua một mớ đủ thứ để chưng trên bàn thờ. Cầu Dừa Đủ Xài là được rồi, không mong gì hơn. À, ghé vô tiệm mua tờ vé số. May ra, có hên, trúng số độc đắc, chị dư biết cách xài tiền, cho mình cho gia đình và cho những ngừơi bạc số, những đứa trẻ mồ côi những ngừơi già quạnh quẻ cô đơn…

Chị ghé vô tiệm mua con gà, ổ bánh mì, về ăn đỡ khỏi nấu cơm vì đã mệt quá rồi.

Về nhà, chị vô tắm cái đã rồi mới tính tới chuyện sắp đặt trong nhà ngoài cửa.

Một năm vừa đi qua.

Trương Ngọc Bảo Xuân

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.